Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19: Đại chiến với Linh Mộc




Cô cảm thấy mình trôi nổi trên không trung, thân thể rất nhẹ rất nhẹ, hai chân đều không chạm đến mặt đất, cô cố gắng muốn nhìn phía trước, lại luôn bị sương trắng xóa che tầm mắt.



Toàn bộ thế giới không có một chút âm thanh nào, thậm chí cô còn quên cả tên của chính mình, vì sao cô lại ở nơi này?



- Mẹ.



Hình như có người nói chuyện, thế giới này vốn yên tĩnh không có âm thanh cuối cùng cũng có một chút âm thanh, giọng nói kia càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng.



- Mẹ, mẹ sao vậy?



Sương mù trước mặt chậm rãi tản ra, cô nhìn thấy một đứa bé trắng trẻo mập mạp chạy về phía cô, chắc là vừa mới biết đi, lung la lung lay giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.



Đứa bé chạy tới nhào vào trong ngực cô, cọ tới cọ lui ở trong lòng cô, giống như làm nũng gọi:



- Mẹ mẹ…



- Cháu là ai?



Đứa bé chớp chớp mắt ngây thơ hồn nhiên nhìn cô:



- Con là bé cưng của mẹ mà!



Bé cưng sao? Vừa rồi cô không nhớ rõ mọi chuyện đột nhiên nghĩ ra tất cả:



- Con là con rắn nhỏ sao?



Cô không dám tin nhìn đứa bé trong lòng mình, cô vẫn cho rằng mình sẽ sinh ra một con rắn đen, sao có thể sinh ra được một đứa bé đáng yêu như vậy nhỉ?



Dù sao cũng là đứa bé mình đau khổ cay đắng mang thai mười tháng sinh ra, sao có thể không thích được chứ, cô xoa khuôn mặt đứa bé, cười “Ha ha ha ha” với nó.



Ngay khi cô đang đắm chìm trong hạnh phúc, đứa bé trong lòng bị người ta cướp đi, cô ngẩng đầu liền thấy con rắn lớn, anh vẫn có biểu tình lạnh như băng như cũ.



Đứa bé ở trong lòng anh vẫn cười vô cùng vui vẻ như trước, còn không ngừng gọi “Cha”.



- Sứ mệnh của cô đã hoàn thành rồi, cũng nên đến lúc để cô nợ máu trả bằng máu rồi.



Con rắn lớn nói xong liền bóp chặt lấy cổ cô, cô hoảng sợ nhìn anh, không tin anh sẽ thật sự giết chết cô.



Nhưng mà lực bóp cổ càng lúc càng mạnh, cô cảm thấy mình đã không thể thở được, hóa ra những lời bọn họ nói đều là thật, đợi cô sinh đứa bé xong, anh sẽ giết chết cô, cô vô cùng muốn hỏi con rắn lớn một chút, có phải toàn bộ những chuyện anh làm lúc trước đều chỉ vì làm cô có thể thuận lợi sinh bé cưng ra hay không, nhưng cô không phát ra được một chút âm thanh nào.



- Mẹ mẹ.



Đứa bé trong lòng con rắn lớn lắc lắc cánh tay đầy thịt gọi cô.



Lúc này, dường như cô cảm nhận được tình cảm của người mẹ, chỉ là vừa mới cảm nhận được, cô lại sắp mất đi đứa bé của cô rồi. Cô cảm thấy nước mắt chảy từ trong khóe mắt cô ra, cô tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt lại.



- Tô Tô, đừng để cô ta khống chế.



- Tô Tô, tỉnh táo lại đi.



- Mẹ mẹ, con muốn ôm.







Dường như bên tai cô có rất nhiều giọng nói, nghĩ đến biểu tình lạnh như băng của con rắn lớn cô lại không muốn mở mắt ra, nhưng mà, hình như cô nghe thấy giọng nói của con rắn lớn.



- Tô Tô…



Cô muốn trợn mắt nhìn xem con rắn lớn muốn nói cái gì, nhưng mà mí mắt đều đã nặng ngàn cân, cô không thể nào mở mắt ra được:



- Liễu Huyền Dạ, Liễu Huyền Dạ…



- Anh ở đây.



- Có phải anh rất hận tôi hay không.



Là cô hại anh không có tu vi, anh vẫn muốn trả thù cô đúng không! Còn muốn cô nợ máu trả bằng máu.



- Cô mau tỉnh lại đi, Tô Tô.



Đó là giọng nói của Chung Linh.



Cô mở mắt ra, Chung Linh và con rắn lớn thật sự ở ngay trước mặt cô, cô vừa định nói cuối cùng hai người cũng đã đến đây, liền phát hiện thân thể của mình không thể khống chế.



Vậy mà cô đang đánh nhau với Chung Linh, hơn nữa cô cố gắng thu hồi cánh tay như thế nào cũng không làm được, tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy chứ? Chẳng lẽ cô đã bị Linh Mộc bám vào người rồi sao?



- Tô Tô, nhanh để cô ta ra khỏi người cô đi, tập trung ý niệm, cô có thể.



Chung Linh sợ làm cơ thể của cô bị thương, càng không ngừng lùi về phía sau, khắp nơi đều bị Linh Mộc áp chế.



Con rắn lớn rất tốt, đứng ở một bên xem náo nhiệt, ánh mắt nhìn cô giống như còn có chút tức giận, cô không nghĩ ra mình trêu chọc anh lúc nào.



- Tốt nhất các người đừng ngăn cản Tôi, cẩn thận Tôi hủy đi thân thể của cô ta.



Đây là giọng nói của Linh Mộc, còn là giọng nói phát ra từ miệng cô, vừa rồi Chung Linh nói cái gì nhỉ? Tập trung ý niệm, làm Linh Mộc rời khỏi cơ thể của cô.



Cô muốn tập trung ý niệm, tập trung ý niệm!



Nhưng nhìn cô ra tay với Chung Linh, cô căn bản không tập trung được! Cô muốn hỏi con rắn lớn nên làm như thế nào đây, lại vẫn không thể phát ra âm thanh, cô đành phải cố gắng tập trung ý thức của mình.



- Chung Linh, cô có học thuật Mao Sơn không?



Con rắn lớn đứng ở bên cạnh nói.



Chung Linh vừa đánh vừa trả lời:



- Từng học rồi.



- Mục đích của thuật Mao Sơn chỉ là siêu độ vong hồn, hàng yêu trừ ma, chủ yếu có tác dụng với quỷ, trên cơ bản pháp thuật không tạo thành tổn thương đối với con người, cô dùng thuật Mao Sơn đối phó với cô ta đi.



Sau khi Chung Linh thay đổi pháp thuật, dường như có thể đối kháng với Linh Mộc.



- Chung Linh, cô còn nhớ rõ những chuyện xưa tôi từng nói với cô không? Hoa anh đào khắp bầu trời, còn có pháo hoa rực rỡ nhiều màu, tôi vẫn muốn mang cô về quê quán của cô, cho cô nhìn thấy cảnh tượng mỹ lệ đó.



Vậy mà Linh Mộc bắt đầu mê hoặc Chung Linh.



Nhưng Chung Linh không bị mê hoặc, còn nhớ tới chuyện cả nhà đều bị diệt:



- Lúc trước tôi tin lời của cô nói, coi cô như bạn bè cho nên mới hại cả nhà cô.



Cuối cùng cô vẫn không thể nào tập trung ý thức, ngay lúc cô gấp đến mức không biết làm sao, Chung Linh không cẩn thận đánh vào bụng của cô, cảm giác đau đớn lan truyền khắp người cô, vậy mà cô có thể cảm nhận được đau đớn rồi.



Chắc là con rắn nhỏ ở trong bụng bị đánh đau, cũng bắt đầu lăn qua lăn lại, rõ ràng là cô cảm nhận được có thứ gì đó tách ra khỏi thân thể cô, rất nhanh lại chui vào lần nữa.



Trong đầu của cô chỉ còn lại một ý nghĩ, cô muốn Linh Mộc này rời khỏi cơ thể của cô, con rắn nhỏ cùng cố gắng phản kháng với cô, cô cảm thấy ý thức của mình lại khôi phục một chút.



Vậy mà có thể khống chế thân thể của chính mình, cô dùng hết sức lực toàn thân ôm lấy nham thạch bên cạnh, la lớn:



- Chung Linh, hay là cô dán lá bùa lên người tôi đi.



Không phải trong phim phải dán lá bùa liền không động được sao!



Linh Mộc vùng vẫy ở trong thân thể cô, dường như không phải là đối thủ của con rắn nhỏ, cuối cùng không có biện pháp, đành phải rời khỏi cơ thể cô.



- Các người cho rằng như vậy tôi sẽ không có biện pháp sao?



Cô ta nói xong kéo Tiểu Hoa đứng ở bên cạnh qua, cô trơ mắt nhìn cô ta nuốt Tiểu Hoa xuống.



- Đừng mà.



Cô cầu xin Chung Linh giúp đỡ:



- Chung Linh, cô nhanh cứu Tiểu Hoa đi.



Chung Linh cho cô một ánh mắt cô ấy cũng không có biện pháp nào, cô ấy lại đánh nhau với Linh Mộc, không biết con chồn vàng chui ra từ chỗ nào, xông thẳng đến chỗ con rắn lớn.



Nghĩ đến lúc trước ông ta làm con rắn lớn bị thương, trái tim của cô đều bị kéo cao lên.



Nhưng con rắn lớn cũng không kém cỏi giống như cô dự đoán, chỉ một lát đã giải quyết được con chồn vàng, con chồn đó chết đến nơi còn không biết hối cải:



- Cậu không dám giết tôi đâu, giết tôi cậu không có cách nào ăn nói với những người khác, Liễu Huyền Dạ, một ngày nào đó tôi sẽ diệt trừ cậu.



- Giết ông tôi còn cần giải thích với ai sao?



Cô còn chưa thấy con rắn lớn làm cái gì, con chồn vàng liền ngã xuống vũng máu.



Mà bên kia, Chung Linh và Linh Mộc vẫn không phân biệt được trên dưới, cô không biết dùng pháp thuật gì cả, chỉ có thể đứng ở một bên lo lắng suông. Đột nhiên trong lúc đó sơn động lung lay, rất nhiều tảng đá lăn từ phía trên xuống dưới, hình như sắp sụp rồi.



Cuộc chiến đấu giữa Chung Linh và Linh Mộc bắt đầu ngã trái ngã phải đứng không vững, sau đó cô lại nghe thấy giọng nói đắc ý của Linh Mộc:



- Cảm ơn cô lại giúp tôi giải phong ấn.



Nói xong Linh Mộc đã không thấy tăm hơi, cô hoàn toàn không hiểu ý tứ trong lời nói của cô ta, nhưng nhìn biểu tình của Chung Linh, dường như vừa xảy ra chuyện lớn mà cô không biết.



Sơn động lắc lư càng lợi hại hơn, con rắn lớn mang theo cô và Chung Linh rời khỏi nơi này trước, đợi cho bọn cô rút lui an toàn, sơn động hoàn toàn sụp đổ.



- Tôi lại bị cô ta lừa rồi.



- Hả?



Cô nhìn con rắn lớn một lát, lại nhìn Chung Linh một lát, vẫn không hiểu rõ mọi chuyện như cũ:



- Linh Mộc đó lại chạy mất rồi sao? Lại bắt trở về không được sao.



- Thực ra sơn động này là nơi phong ấn, có người dùng Dịch Kinh Biến Quái nhốt Linh Mộc ở bên trong, là sơ sót của tôi, vậy mà trúng kế của cô ta, giúp cô ta hủy đi phong ấn. Bây giờ cô ta còn chưa lợi hại lắm, đợi cô ta nuốt được trăm quỷ, người nào cũng không phải là đối thủ của cô ta.



Biểu tình của Chung Linh vô cùng nghiêm trọng, tuy cô không hiểu Dịch Kinh Biến Quái là gì, nhưng nghe hiểu sau này Linh Mộc sẽ càng lợi hại hơn, thật sự có thể làm cho mọi người vạn kiếp bất phục.



Đứng ở chỗ này cũng vô dụng, cô định mang Chung Linh và con rắn lớn về nhà của cô trước, nhưng còn chưa đi được mấy bước, con chồn vàng rõ ràng đã chết lại nhảy ra.



- Muốn tôi chết không dễ dàng như vậy đâu, ít nhất tôi phải lôi kéo các người chôn cùng.



Không biết ông ta đang niệm cái gì trong miệng, cô nhìn thấy cảnh vật xung quanh bắt đầu biến hóa, đợi cho tất cả hoa cỏ cây cối đã đứng im, Chung Linh và con rắn lớn biến mất.



Cô vẫn còn đứng trên một ngọn núi, chỉ là bầu trời giống như lớn hơn, nước sông cũng càng trong suốt hơn, khắp nơi đều là cảnh tượng tràn đầy sức sống.



Không đúng! Bây giờ phải là mùa đông mới đúng, sao lập tức lại biến thành mùa hè rồi thế này?



- Chung Linh? Liễu Huyền Dạ?



Cô dọc theo đường núi đi xuống dưới, vẫn luôn gọi Chung Linh và con rắn lớn, nhưng đáp lại cô chỉ có tiếng côn trùng kêu vang và tiếng chim hót.



Dưới chân núi có một thôn trang nhỏ, nhóm thôn dân nhìn thấy người lạ không biết từ nơi nào xuất hiện, đều cảnh giác đánh giá cô, đương nhiên là cô cũng phòng bị bọn họ.



Vậy mà những thôn dân này đều ăn mặc trang phục búi tóc thời xưa, không biết con chồn vàng chết tiệt đó đưa cô tới nơi nào rồi.



May mà cô lung lay ở trong thôn xóm một lúc lâu cũng không có ai cầm gậy gộc đuổi cô đi ra ngoài, chỉ là cũng không có một nhà nào dám cho cô ở nhờ.



Đến buổi tối, một mình cô đáng thương tội nghiệp ngồi trước cửa một nhà, bụng cô đã đói đến mức kêu “Ùng ục”, cô nghĩ ngủ rồi sẽ không đói bụng nữa, cho nên cô dựa vào tường cố gắng ép mình phải ngủ.



Trong lúc mơ mơ màng màng hình như cửa ở phía sau mở ra, có người vỗ vỗ bờ vai cô, cô quay đầu lại nhìn vậy mà nhìn thấy Linh Mộc, cô sợ tới mức nhanh chóng đứng dậy.



- Sao cô lại ở trong này?



Linh Mộc nhìn cô đầy nghi ngờ, dường như căn bản không quen biết cô:



- Trước đây cô nương từng gặp tôi rồi sao?



Cô cẩn thận đánh giá nữ nhân trước mặt mình, tuy bộ dạng cô ta giống hệt Linh Mộc, nhưng lại giống như không phải Linh Mộc, bởi vì nhìn cô ta kiểu gì cũng không thấy giống quỷ lắm:



- Cô là người sao?



Hình như cô ta không hiểu lời cô nói:



- Tôi không phải là người thì là cái gì?



Nói xong cô ta lôi kéo tay cô đi vào trong nhà:



- Hiện giờ ở đây không yên ổn, cô một mình từ ngoài đến nên không ai dám cho cô vào ở.



Cô ta chuẩn bị cho cô một chút đồ ăn, lại hỏi cô từ đâu tới đây. Cô không dám nói thật với cô ta, đành phải nói mình và người nhà bị lạc nhau.



Sau đó cô ta giới thiệu với cô, thôn trang này tên là thôn Chúc Gia, đa số người trong thôn đều họ Chúc, vì vậy vị trí địa lý của thôn trang rất tốt, cho nên xem như là thái bình.



Mà người phụ nữ này thật sự tên là Linh Mộc, năm nay gần hai mươi mốt tuổi, đã là vợ của người ta, còn mang thai giống như cô vậy, chỉ là cái thai này mới ba tháng.



-----------------



Dịch: Hà My



Biên tập: BảoNhi



Team: Bảo My



Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 07/10/2018Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK