Bởi vì sương mù trong rừng càng lúc càng lớn, rất khó phân rõ phương hướng, Trương Doãn Hiên cho cô một cái la bàn, cô cũng đưa cái hộp chứa Tôn Tiểu Thiến cho Chung Linh.
Trước khi đi, ba người đàn ông kia lại đấu tranh, cảm thấy một cô gái như Chung Linh cũng có thể đi, tại sao bọn họ lại sợ, cuối cùng vì tiền tài vẫn cứ muốn đi theo Chung Linh tiếp tục đi tìm lăng Quý phi.
Vì thế cô mang ba sinh viên khảo cổ và Hồ Ninh xuống núi trước, hai thi thể kia thì đặt dưới một gốc cây to, Trạch Thiên lấy cỏ đậy lên phía trên, sợ dã thú trong rừng ăn mất, bọn cô dự định sau khi xuống núi sẽ tìm người chở thi thể về.
Chung Linh dặn đi dặn lại cô nhất định phải cẩn thận, mới để cô đi. Sau khi tạm biệt cô đi dọc theo con đường cũ để trở về, may mắn mặc dù sương mù rất lớn, nhưng la bàn lại dùng tốt.
Vì để cho bốn người có thể an tâm, cô cố biểu hiện thật nhẹ nhàng.
-Rất nhanh sẽ xuống núi, các người và tôi sẽ tốt thôi.
Đi chưa tới nửa giờ, cô lại nghe được tiếng chít chít chít, đột nhiên cách đó không xa có một cái bóng hình tròn màu vàng nhanh chóng chạy tới.
Suy đoán của cô không sai, chính là hoàng tiên giở trò, không nghĩ tới lần này hắn không vọt thẳng tới cô, mà lại ra tay với mấy sinh viên. Dường như chỉ mình cô phát hiện ra hoàng tiên, bọn họ đều chìm đắm trong sự sợ hãi vừa rồi, một câu cũng không nói.
Lại đi được một đoạn, hoàng tiên cũng vẫn không ra tay như cũ, đột nhiên Hồ Ninh hét to một tiếng.
-Chị ơi, nơi đó có người.
Cô ngẩng đầu thì thấy hoàng tiên biến thành một người đàn ông trung niên, nhưng âm trầm nhìn cô chằm chằm, cười.
Hiện tại cô không có năng lực để đối kháng với hắn.
-Mọi người đi theo tôi, tuyệt đối đừng rời xa.
Nói xong, cô liền dẫn đầu chạy xuống núi.
Tốc độ của hoàng tiên nhanh hơn các cô, các cô không chạy được bao lâu đã bị đuổi kịp.
-Không giết được Liễu Huyền Dạ, giết cô thì không cần nhiều sức.
Hoàng tiên từng bước từng bước đi về phía cô, còn vươn móng vuốt sắc bén của hắn ra.
Cô ném lá bùa về phía hắn, hai lần ba lượt lại bị hắn xe nát, trái tim của cô nhảy lên kịch liệt, cô không thể trông cậy vào bốn người đằng sau còn chờ cô bảo vệ có thể cứu cô.
Các cô bị hoàng tiên bị buộc lui về sau, ngay tại thời điểm hắn nhào tới, đột nhiên dưới chân trượt một cái, trên mặt đất bùng đất bị lỏng ra, tất cả các cô đều bị rơi xuống. Bị trượt đi khoảng thật lâu cuối cùng cũng dừng lại, dường như các cô đã tiến vào bên trong một cái huyệt động, cô lấy đèn pin ra, phát hiện bên trong huyệt động có thạch đạo.
-Chị, đây là nơi nào?
Hồ Ninh đỡ cô lên, hiếu kì đáng giá bốn phía.
Lúc này ba sinh viên khảo cổ kia nói chuyện:
-Đường vào mộ, nơi này giống như trên sách.
Nói xong bọn họ hưng phấn sờ tới sờ lui, hoàn toàn quên mất sự sợ hãi vừa rồi.
-Chẳng lẽ chúng ta âm kém dương sai đã tiến vào trong lăng Qúy phi?
Cô quan sát cái động trên đỉnh đầu, rất sâu, muốn trèo ra cũng không phải là một chuyện đơn giản.
Mà hoàng tiên rất có thể đang ở phía trên chờ các cô, cho nên rời khỏi nơi này nguy hiểm rất lớn. Nhưng mà cô đối với mộ huyệt không biết nhiều, mù quáng đi vào theo bọn họ, không biết có thể gặp nguy hiểm hay không.
Cuối cùng cô cắn rắng một cái, vẫn quyết định tiến vào bên trong mộ, nếu như bên trong căn bản không có nguy hiểm gì, nếu như có thể gặp lại bọn người Chung Linh…. Lúc này trong lòng cô cảm thấy may mắn.
Các cô thận trọng đi vaò theo con đường vào mộ (mộ đạo), sợ đụng phải cơ quan gì, đột nhiên phía trước thoáng qua một cái bóng trắng, trái tim cô lập tức thình thịch thình thịch nhảy dựng lên.
Bọn họ dường như vẫn không nhìn thấy bất cứ thứ gì, vần đi lên phía trước như cũ, cuối mộ đạo là một cánh cửa nhỏ, cao không đến 1 mét.
Cô để bọn họ từng từng từng người đi vào, cô cũng đi theo sau.
-Có mùi gì đó?
Hai nữ sinh và hai nam sinh cùng bịt kín mũi.
Vừa tiến vào cô cũng ngửi thấy, là mùi thi thúi, mùi rất nồng, nơi này hẳn là có rất nhiều thi thể. Cô soi đèn pin bốn phía để xem xét, mặc dù cửa rất nhỏ, nhưng căn thạch thất này rất lớn, đi lên phía trước có hai cái tương tự như cái ao, rất lớn.
Cô dùng đèn pin chiếu xuống dưới, thiếu chút nữa sợ hãi hét ra tiếng, mà những người khác đã sợ đến ngã trên mặt đất, hai nữ sinh còn ói ra.
Mùi thi thúi là bay ra từ nơi này, dưới ao cũng thế, thế mà có vô số thi thể xếp chồng lên nhau, những thi thể này đã hư thối nghiêm trọng,phía trên thi thể còn có côn trùng bò qua bò lại.
Cô đi đến bên ao nhìn nhìn, tình trạng cũng giống nhau. Đưa mắt nhìn bốn người dưới đất, cô biết bọn họ đã bị dọa đến run chân, nhưng mà nơi này không thể tiếp tục ở lại.
-Chúng ta nhanh rời khỏi nơi này, các người giúp đỡ lẫn nhau, nhanh lên đi.
Bọn họ nghe cô nói xong run rẩy đứng dậy, cùng cô tiếp tục đi về phía trước, đi tới đi lui lại đụng một thi thể nằm trên mặt đất, có một nữ sinh sợ hãi hét ầm lên.
Cũng không trách được cô ấy, tình trạng của thi thể này cực kì dọa người, thân thể giống như bị cắn gì cắn nuốt qua. Nhưng mà, kì lạ hơn chính là người này chết không lâu, rõ ràng là có người đến nơi này trước các cô một bước. Nói không chừng nơi các cô rơi xuống là do bọn họ đào.
Trộm mộ không có khả năng chỉ có một người, mà tảng đá trước mặt có dấu vết bị nổ tung. Cô và mọi người nhanh chóng đi qua, kết quả có một nam sinh trong đó hốt hoảng nên đá phải một thi thể trên mặt đất, đột nhiên phía dưới thi thể bò ra vô số con trùng.
-Thi biệt?
Cô muốn kéo nam sinh kia đi, nhưng tốt độ thi biệt quá nhanh, trong nháy mắt đã bò toàn thân cậu ta, nam sinh hét chói tai muốn các cô cứu cậu ta, nhưng các cô lại trơ mắt nhìn cậu ta bị thi biệt hút hết máu, đến xương cốt cũng không còn.
-A……
-A………
Hai nữ sinh khóc lên.
-Chúng ta phải về, tôi không muốn chết, nhanh đưa chúng tôi về.
Cô đã phập phồng không yên, các cô ấy khóc càng làm cô thêm phiền não. Cô ép buộc bản thân phải nhanh chóng tỉnh táo lại, nhất định phải tỉnh táo lại, lúc này mà hoảng loạn thì thật xong đời.
Trên mặt đất đã bò lít nha lít nhít thi biệt, nhưng mà rất kì lạ, bọn chúng dường như không dám bò tới gần cô, nhưng mà huyết ngọc đã không còn trên người cô.
Không kịp suy nghĩ nữa, cô mang theo ba người còn lại đi vào một cửa đá khác, kết quả bên trong là thạch thất, căn thạch thất này nhỏ hơn nhiều, trưng bày mấy cái bàn, bên trên còn có ít đồ gốm.
Hiện tại các cô không có tram tư đi nghiên cứu những đồ gốm kia đến cùng có đáng tiền hay không, liền nhanh chóng tìm lối ra, hoặc là nhanh chóng gặp được Chung Linh.
Nhưng mà dường như căn thạch thất này bị phong bế, cũng không có lối ra, cửa ra duy nhất đã bị thi biệt chặn lại.
-Tất cả mọi người tìm xung quanh xem, nhìn xem có cơ quan gì không.
Hai nữ sinh đang sợ hãi, cũng chưa nghe được lời cô nói, Hồ Ninh cùng đi tìm với cô. Cơ quan của người cổ đại đều là di chuyển bình hoa trên bàn, hoặc là di chuyển cái bàn, nếu không nữa thì là tảng đá trên tường.
Cô thử từng cái từng cái, nhưng không có bất kì phản ứng nào, chẳng lẽ các cô bị vây chết ở nơi này? Đột nhiên phái trước có bóng trắng nhẹ nhàng đi qua.
Cô bày ra tiền giấy đã chuẩn bị trước đó, để dưới đất, đốt lửa lên.
-Tâm ý nho nhỏ, không nói hết được thành ý, hy vọng các vị có thể cho chúng tôi đi qua
Sau khi đốt tiền giấy xong, dường như cái bóng trắng kia biến mất, đột nhiên cái bàn bên cạnh chuyển động, trên mặt đất thế mà xuất hiện một thông đạo, cô dùng đèn pin soi soi, sâu không thấy đáy.
Cô để Hồ Ninh chăm sóc tốt cho hai nữ sinh, cô đi vào thông đạo trước.
-Bậc thang rất trơn, mọi người đi cẩn thận một chút.
Nói xong cô tiếp tục đi xuống dưới.
Thông đạo cũng không phải thẳng tắp, các cô phải rẽ mấy vong cuối cùng mới đi tới một gian thạch thất khác, nói là thạch thất, ngược lại càng giống hành lang hơn.
Lúc này không biết đèn pin xảy ra vấn đề gì, ánh đèn luôn lúc sáng lúc tối, sáng đến chói mắt, một lát sau, đã hoàn toàn không có ánh sáng. Trong thạch thất lập tức tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy, con người khi ở trong bóng tối, sẽ càng trở nên mẫn cảm, yếu ớt, bao gồm cả cô.
Cô cẩn thận mò mẫn phía trước, dường như mò phải một đồ vật gì giống như một cái cột đá, cô vẫn chưa phán đoán bước kế tiếp làm gì, trên đầu cô đã sáng lên ánh lửa, sau đó hai bên đều phát sáng lên.
Cho đến khi đèn đuốc trong thạch thất sáng trưng, cô nhìn rõ cảnh vật bên trong, căn thạch thất này thật sự giống như là một đầu hành lang, hai bên đều có mấy cây cột dá dựng thẳng, vừa rồi không biết chuyện gì xảy ra, trên cây cột đá đều đốt lửa lên.
-Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì?
Có tiếng người nói chuyện……. bọn người Hồ Ninh hẳn là nghe được, các cô đều cảnh giác nhìn hướng âm thanh truyền đến, rất nhanh sau đó, bọn người Chung Linh liền xuất hiện trước mắt.
Tất cả sợ hãi trong lòng cô ngay khi nhìn thấy Chung Linh, tất cả đều tan thành mây khói, cô chạy chậm đến trước mặt cô ấy.
-Chung Linh, cuối cùng cũng gặp được mọi người.
Chung Linh nhìn thấy cô thì cực kì kinh ngạc.
-Vì sao các người lại ở đây?
Từ chuyện cô gặp hoàng tiên đến những chuyện phát sinhg khi cô đi vào huyệt mộ, cô đều nói hết cho Chung Linh, Chung Linh không nói gì, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Nhìn tình trạng này, chúng ta một người cũng không thể sống mà đi ra ngoài!
Lúc này cô nghe được một giọng nam.
Bên bọn người Chung Linh cũng ít đi hai người, là ba người đàn ông tham tài kia mất đi hai người, còn lại một người cũng không khá hơn chút nào, toàn thân chật vật.
-Các người, bên kia đã xảy ra chuyện gì?
Trạch Thiên vượt lên trước nói với cô:
-Đừng nói nữa, trong thạch thất thứ nhất gặp một cái bánh chưng lớn, tôi đã nói cái mộ này không hề bình thường mà!
-Trong đất mang máu, trong mộ này nhất định có huyết thi, tiếp theo đây chúng ta càng phải dè dặt cẩn thận.
Người vừa nói chuyện là người đàn ông mặc áo đen kia.
-Phía trước hay sau mộ đạo đều không thể đi, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?
Trương Doãn Hiên sờ sờ mấy cột đá kia.
-Nơi này giống như nơi dùng để tế tự, nói không chừng sẽ có lối ra khác.
-Tôi, như thế nào tôi lại cảm giác nơi này không giống như là lăng Quý phi.
-Không lẽ chúng ta tìm nhầm rồi?
-Không phải, rất có khả năng chúng ta đã vào mộ trong mộ, mọi người nhìn, trên trụ đá điêu khác ngũ đại tiên….
Trương Doãn Hiên và Trạch Thiên thảo luận về tình hình trong cái mộ huyệt này, mấy người các cô thì tả xét cơ quan bốn phía, sau đó lại không biết ai đụng phải cái gì, những ngọn lửa trên trụ đá văng ra khắp nơi, đồng thời bốn phía còn mở ra vô số cửa nhỏ.
Các cô tránh né những ngọn lửa, trong lúc bối rối đã đi vào bên trong cửa, đợi đến khi những ngọn lửa biến mất thì quay trở về, thì cửa đã bị đóng lại. Cô đưa mắt nhìn người đàn ông mặc quần áo đen đứng bên cạnh.
-Tất cả mọi người đã tản ra.
-Chúng ta đi phía trước nhìn xem, nói không chừng còn có lối ra khác.
Cô theo người đàn ông áo đen đi tiếp, anh ta nói anh ta tên là Cung Dịch Thiên, có lẽ là vì để cô an tâm, trước kia anh ta đã từng nói, anh ta chỉ là người tầm mộ bình thường.
Nói như thế nào đây, Cung Dịch Thiên làm cho người ta cảm giác anh ta rất chính trực, mà nhìn bộ dáng của anh, hản là có tin tưởng sẽ rời khỏi được cái nơi quỷ quái này.
------------
Dịch: BảoNhi
Biên tập: BảoNhi
Team: Bảo My
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 22/11/2018Đọc nhanh tại Vietwriter.com