-Trên đời này chuyện không công bằng rất nhiều, chuyện khó mà hiểu cũng nhiều, nên không đến lượt cô quản, không nên nghĩ nhiều làm gì?
Bởi vì hôm nay không có khách hàng, cô và Chung Linh ngồi trên ghế trò chuyện, ngủ lúc nào cô cũng không biết, giống như ngủ rất lâu, mở mắt ra cô phát hiện mình không ở trong phòng làm việc.
Cô nằm ở trên bãi cỏ, trong một vườn hoa có chút quen thuộc lại vô cùng xa lạ, cô ngồi dậy, hoàn toàn không nghĩ ra được sao mình lại ở đây.
Xung quanh đều là hoa Tường Vi, trong không khí còn có mùi thơm lạ lùng, vườn hoa này hơi giống vườn hoa sau cửa hàng búp bê, nhưng hình như lớn hơn nhiều…
Trời đã cô rồi, ánh trăng bị đám mây bao phủ, tầm nhìn trong hoa viên rất ngắn, thỉnh thoảng hiện lên ánh sáng màu lam, vô cùng quỷ dị… cô chậm rãi đứng dậy, vậy mà trên dây cây Tường Vi có một đóa hoa nở rộ, diêm dúa lẳng lơ, tràn đầy thoải mái.
Cô nhẹ nhàng qua đó giơ tay chạm vào, vậy mà cây Tường Vi đó cắn cô một cái, hoặc cô không cẩn thận nên bị đâm trúng, máu tươi nhỏ lên trên đóa hoa, đóa hoa màu lam chậm rãi nhuộm thành màu hồng diêm dúa lòe loẹt, còn không đợi cô thưởng thức xong, liền héo rũ rồi.
Quá trình phá triển quá nhanh, cô cũng không hiểu hiện tượng không khoa học này, chỉ muốn rời khỏi chỗ này sớm một chút. cô tìm rất lâu cuối cùng cũng thấy một cái cửa sắt màu đen, trên cửa có hoa văn rườm rà, tinh xảo đẹp mắt.
Cô giơ tay muốn đẩy cửa ra, lại nghe có người gọi ở phía sau:
-Hoan nghênh đi cô vườn hoa tường vi của Elise.
Cô quay đầu liền thấy con búp bê mặc váy dài có hoa nhỏ phong cách nông thôn, tóc rám nắng, đôi mắt màu hổ phách cô mua hôm nay, nó cười với cô.
Cô không biết nó có phải là quỷ hay không, cũng có thể là có người cố ý chỉnh cô, ít nhất tuy vườn hoa này kỳ lạ, nhưng cô không cảm nhận được quỷ khí.
-Mau đi theo tôi.
Elise đi về phía trước, cô cũng vội vàng đi theo, bên cạnh vườn hoa tường vi có một cái cửa nhỏ, Elise mang cô đi vào, vật dụng bên trong đều theo phong cách cung đình, vừa xa hoa vừa tinh xảo, có thể dùng xa hoa lãng phí để hình dung.
Rất nhiều búp bê giống Elise ở bên trong đọc sách, hay là đánh đàn, hoặc ca hát… Nhìn thấy các cô đi vào, đều thân thiện chào hỏi.
-Hoan nghênh cô nha!
-Hoan nghênh.
-Hoan nghênh hoan nghênh.
-…
Bọn họ chớp đủ loại mắt cười với cô, kỳ lạ là cô không thấy sợ hãi, gật đầu bày tỏ cảm ơn với bọn họ, cuối cùng Elise mang cô đến một căn phòng công chúa như trong truyện cổ tích.
Lúc này búp bê khác đi tới, nó bưng hoa quả và bánh ngọt:
-Xin chào, tôi là Elise, đây là đồ ăn của cô…!
Cô nhìn Elise, lại nhìn Elise kia, sao tên chúng nó đều giống nhau vậy?
-Búp bê ở đây đều tên là Elise…!
Chúng nó nghiêng đầu cười với cô, bảo cô cứ nghỉ ngơi thoải mái, ngàn vạn lần đừng đi ra, nếu không sẽ bị người xấu phát hiện.
Cô ngồi trên giường trong phòng công chúa, cảm thấy mình như đến tiên cảnh trong mơ của Elise, nhưng người xấu mà bọn họ nói là ai? Cô phải làm sao mới có thể rời khỏi nơi này?
Mí mắt càng ngày càng nặng, cô ngủ thiếp đi ở trên giường công chúa, đang ngủ say hình như cô nghe thấy tiếng đập cửa thình thịch ở bên ngoài, còn có vô số tiếng thét chói tai.
Cô sợ cô mức lập tức tỉnh lại:
-Elise sao? Elise --
Hình như tiếng đồ vỡ ở bên ngoài ngừng lại, cô nghe thấy cửa phòng ‘cạch’ một tiếng mở ra.
Vậy mà ngoài cửa là búp bê dây cót mặc váy Lolita màu xanh đậm gặp cô hôm đó, nó thấy cô hình như vô cùng vui vẻ, loại vui vẻ này giống như thấy được đồ ăn mình thích.
-Cô là ai?
Không phải chủ cửa hàng nói nó đã được người ta mua rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây? cô nhìn ra ngoài cửa, nhóm Elise ngã đầy trên đất, vật dụng cũng bị đập lung tung.
Búp bê dây cót bước từng bước về phía cô:
-Tôi tên là Anna, cô bằng lòng mang tôi về nhà không?
Đương nhiên cô không muốn… Nhưng hình như bây giờ cô rơi vào hoàn cảnh xấu, chỉ có thể xấu hổ cười với nó:
-Không phải cô về nhà người khác rồi sao?
Anna nghiêng đầu nghĩ, sau đó cái miệng đỏ tươi bắt đầu nhúc nhích:
-Tiểu nữ sinh kia sao? Chơi không vui lắm, một lát đã chết rồi!
Cái gì?
Anna đi tới trước mặt cô:
-Cô muốn mang tôi về nhà không? Tôi có thể cùng chơi với cô…!
-Cô thích chơi trò gì?
Cô vừa dời lực chú ý của nó vừa nhẹ nhàng xuống giường, lại chậm rãi đi về phía cửa.
-Tôi thích phá búp bê nhất, vặn đầu xuống, cũng vặn cánh tay xuống, sau đó lại vặn chân xuống, có phải chơi rất vui không?
Anna nói xong cười ‘khanh khách khanh khách’.
Cô đã sắp đi cô cửa, thấy nó nhìn cô, lại nói:
-Như vậy à! Cô thích chơi trò này thế!
-Cô muốn chạy trốn sao?
Bỗng nhiên khóe mắt Anna bắt đầu chảy máu, dây cót phía sau kêu ‘két--’ ‘két--’:
-Cô không muốn chơi với tôi sao?
Ai dám chơi với cô chứ! cô nhanh chóng chạy ra ngoài đóng sầm cửa lại, chạy ra bên ngoài, vừa đến vườn hoa Anna đã đuổi theo, cô cố gắng chạy về phía trước, cây tường vi trong vườn hoa lại bắt đầu chuyển động. Cho dù cô chạy trốn đến đâu bọn chúng đều chắn trước mặt cô, mà tiếng cười của Anna ở phía sau càng ngày càng gần.
-Tô Tô, ở đây.
Là giọng Chung Linh, cô tìm chỗ phát ra âm thanh vậy mà Chung Linh đứng cách không xa, nhanh chóng chạy đến:
-Chung Linh, đây là có chuyện gì thế?
-Chắc là chúng ta rơi vào cảnh giới mê hoặc.
Chung Linh vừa kéo cô chạy vừa giải thích:
-Có lẽ là búp bê kia mang chúng ta vào.
-Vì sao nó muốn mang chúng ta vào nơi này? Tôi coi Elise kia là bạn tốt đó!
Những nơi các cô đi qua cây Tường Vi đều biến thành màu đỏ, nhưng đóa hoa thì héo rũ…
Chung Linh tránh ở một lùm cây Tường Vi phía trước, nói tiếp:
-Tôi cũng không hiểu rõ lắm, gặp quỷ nhiều hơn, đây là lần đầu tiên tôi tiến vào cảnh giới mê hoặc.
-Lại có một món đồ chơi của tôi ở đây nữa, khanh khách khanh khách --
Anna đã đuổi theo, chặn đường đi của cô và Chung Linh.
-Nó là búp bê ngày đó đuổi theo tôi, chắc chắn không bình thường.
Cô nhìn Anna, phát hiện nó không sạch sẽ như trong tủ kính cô nhìn thấy, trên mặt loang lổ vết máu, váy cũng bẩn thỉu dơ dáy, nhưng hoa Tường Vi đeo trên đầu càng diêm dúa lòe loẹt hơn.
Rất lâu sau Chung Linh mới nói:
-Có oán linh bám trên con búp bê, tôi cô nghĩ cách đối phó cô ta, cô đi tìm cửa ra.
-Nhưng… tôi tìm cửa ra thế nào đây?
Nhìn cây tường vi xung quanh, cô không có một chút tin tưởng nào, không rời đi cô và Chung Linh sẽ mất cái mạng nhỏ này.
-Tìm bừa đi, tìm quy luật của cảnh giới mê hoặc.
Chung Linh nói xong liền dùng bùa vây quanh Anna.
Hình như Anna không sợ những lá bùa này, trái lại cảm thấy rất tò mò, giơ tay xé rách từng lá bùa:
-Hóa ra các cô muốn chơi cái này với tôi!
-Hủy hoa tường vi trên đầu cô ta đi…
Bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng Elise, nhưng không thấy bóng dáng nó đâu.
Hoa tường vi sao?
Anna lại đến gần cô và Chung Linh một chút, cô chủ động nói với cô ta:
-Không phải lúc nãy cô nói muốn về nhà với tôi sao! Vậy cô mau tới đây.
Dây cót vang ‘két két’, Anna hét lên một tiếng:
-Tôi sẽ không bỏ qua cho cô.
Sau đó ngã trên mặt đất, mãi mà không cử động.
-Chung Linh, oán linh kia đâu rồi?
-Không biết.
Cô đi đến bên cạnh Anna, cầm lấy nó, nó lại biến thành một con búp bê bình thường, không có sức sống gì, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
-Oán linh kia chạy rồi, tôi đưa các cô rời đi.
Lại là giọng Elise.
-Cô ở đâu? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
-Đi tìm cha An, ông ấy sẽ nói cho cô biết…
Hình như Chung Linh không nghe thấy tiếng Elise, luôn hỏi cô nói chuyện với ai, cô muốn nói cho cô ấy, nhưng bỗng nhiên tất cả cành cây tường vi trong vườn hoa mở ra, đóa hoa héo rũ, bay lả tả trong không trung, ánh sáng màu lam chợt lóe lên.
Mở mắt ra vậy mà cô quay về phòng làm việc, Chung Linh đang nằm trên bàn đối diện cô, một lát sau cũng tỉnh lại, hai các cô đưa mắt nhìn nhau, hóa ra các cô vẫn ở trong này.
Cô nhanh chóng tìm búp bê để trên bàn, cảnh trước mặt làm cô giật cả mình, đầu, cánh tay, chân của nó đều bị người ta giật ra…
-Trong cảnh giới mê hoặc, cô nói chuyện với ai thế?
-Là nó.
Cô chỉ Elise khuyết thiếu không đầy đủ ở trên bàn:
-Nó nói cho cô biết oán linh chạy, bảo cô đi tìm cha An, ông ấy sẽ nói cho cô biết toàn bộ.
-Cha An là ai? Ông chủ cửa hàng búp bê kia sao?
-Có khả năng.
-Không phải lại là bẫy đó chứ! Nếu không có Elise này, chúng ta sẽ không rơi vào cảnh giới mê hoặc, lại càng không gặp Anna kia, lời của nó mà cô cũng dám tin sao?
Tuy cô cảm thấy Elise khờ dại tốt bụng, nhưng lời Chung Linh nói rất có đạo lý, hơn nữa chắc chắn cửa hàng búp bê đó có vấn đề.
Cô không có hỏi Chung Linh làm sao bây giờ nữa, nói thẳng với cô ấy:
-Mỗi ngày chúng ta đều phải đi ngang qua cửa hàng kia, phòng tránh là chắc chắn không thể tránh khỏi, bây giờ chúng ta chuẩn bị một chút lát nữa đến cửa hàng đó nhìn xem.
-Là không có cách nào né tránh, cô ta còn nói sẽ không bỏ qua cho cô, cô cảm thấy oán linh kia bò lên người cô rồi…
Sao lại là cô chứ? Cô cũng rất tuyệt vọng mà! Cô nhìn Chung Linh đầy vô cô:
-Cô nhanh tới đây ngửi thử xem, có phải trên người tôi có mùi thơm rất đặc biệt hay không, sao quỷ gì cũng tới tìm tôi như vậy? Hay là tôi rất có lực hấp dẫn? Bộ dạng xinh xắn cũng rất bất đắc dĩ mà!
-Đã đến nước này rồi, cô còn có tâm tình vui đùa à.
-Nếu không thì làm sao bây giờ? Tôi đây gọi là tìm niềm vui trong đau khổ.
Nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ cô rồi, cô và Chung Linh khóa cửa phòng làm việc kỹ rồi định đến cửa hàng búp bê.
Lúc các cô đi đến cửa hàng búp bê, không ngờ đèn bên trong còn sáng:
-Bình thường giờ này nên đóng cửa rồi.
-Đi.
Chung Linh đẩy cửa ra, các cô tiến vào, không phải có phải do tác dụng tâm lý hay không, cô luôn cảm thấy những con búp bê này đang nhìn chằm chằm cô, nhưng nhìn kỹ lại, rõ ràng bọn chúng nhìn chằm chằm nơi khác.