Nhưng sức lực của cô ta rất mạnh, cô sốt ruột đến mức xoay quanh, lại ngã lên trên đất, hi vọng cô ta nhanh buông tay, nhưng cô ta giơ tay che trán cô, làm cô càng gần cô ta hơn. Sau lưng lạnh lẽo thấu xương, cô cảm thấy thân thể rất nặng, nằm trên mặt đất không có động được.
Trương Mạn Thù vừa mới bị đánh bay bò lên, ở bên cạnh nhìn vui sướng khi người khác gặp họa, không có ý muốn chìa tay giúp đỡ.
Đầu lưỡi của nữ quỷ lướt qua cổ cô:
- Thơm quá - -
Hình như cô ta rất hưng phấn, giống như chiếm được một món đồ chơi, cô cảm thấy đầu mình sắp bị cô ta vặn xuống, đương nhiên cô cũng không trông cậy vào việc Trương Mạn Thù cứu cô:
- Mộng Mộng, đi tìm Chung Linh, nhanh đi tìm Chung Linh…
Cô lớn tiếng nói với Vương Mộng Mộng, sau đó tiếp tục dây dưa với nữ quỷ.
- A… ! A… Được…
Vương Mộng Mộng sớm bị dọa đến mức hoang mang lo sợ, nghe thấy cô nói cũng là vẻ mặt mê mang, sau đó chạy ra ngoài.
- Cô muốn chết cùng tôi hay không? cô chết một lần đi!
Nữ quỷ chuyển đầu sang một bên vai khác, móng tay màu hồng dài nhỏ sắc bén lướt qua sườn mặt cô.
- Chết một lần sao? Cô cảm thấy tôi có thể chết lần hai sao?
Không muốn nói lời vô nghĩa với con quỷ này, cô dùng hết sức lực ngồi dậy.
Nắm lấy cánh tay của cô ta nhớ kỹ chú ngữ Chung Linh đã dạy:
- Ngọc thanh hữu mệnh, cáo hạ tam nguyên; thập phương tào trì, bẩm mệnh sở tuyên; các thống bộ chúc, lập chí đàn tiền; chuyển dương đại hóa, khai tể nhân thiên; cấp cấp như luật lệnh!
Cô cố gắng làm mình tập trung lực chú ý, nhưng lại sợ chú ngữ lần này không nhạy, kết quả bỗng nhiên phía sau nhẹ hơn, vậy mà nữ quỷ bị đánh văng ra rồi.
- A - -
Nữ quỷ thét chói tai thê lương, mái tóc dài đen tuyền dơ dáy bẩn thỉu bay lượn trong không trung, cô ta vươn móng tay thật dài bay về phía cô, cô cũng bất chấp tất cả, kéo Trương Mạn Thù bên cạnh xem náo nhiệt ra chặn nữ quỷ.
Còn bản thân cô, đương nhiên là chạy rồi!
Cô hốt ha hốt hoảng chạy xuống cầu thang, lúc rẽ còn không nhịn được nhìn Trương Mạn Thù và nữ quỷ kia.
Chỉ thấy một tay nữ quỷ nắm lấy Trương Mạn Thù, mà Trương Mạn Thù cũng không chịu trói, lấy kiếm gỗ ra đâm về phía nữ quỷ, nữ quỷ bị kiếm gỗ đâm, đau đớn kêu ‘ừm ừm’.
Cô nên cao hứng, Trương Mạn Thù thành công chọc giận nữ quỷ, cũng làm cô thành công thoát thân. Lúc này con rắn nhỏ trong tay áo mới duỗi dầu ra:
- Lão mẹ, con sợ.
Nói xong dùng đầu cọ xát lòng bàn tay cô.
- Chớ sợ chớ sợ, có lão mẹ ở đây!
Khi chạy đến dưới lầu, Vương Mộng Mộng đã mang Chung Linh đến đây:
- Tô Tô, cô không sao chứ?
Cô thở hổn hển từng ngụm từng ngụm:
- Làm cô sợ muốn chết, may mà Trương Mạn Thù ở đó, nhưng cô ta đánh thắng được nữ quỷ bút tiên kia không?
Tuy cô ta rất đáng ghét, thiếu chút nữa muốn mạng của cô, nhưng cô không muốn gián tiếp hại chết cô ta!
Chung Linh lắc đầu:
- Không rõ lắm, nhưng nếu cô ta nhận vụ làm ăn này, chắc là nhất định nắm chắc! Nếu thực sự không đối phó được, cũng làm giảm nhuệ khí của cô ta.
Khi nói chuyện, cảm thấy trên đỉnh đầu có thứ gì đó, ngẩng đầu lên nhìn vậy mà là Trương Mạn Thù rơi từ tầng 4 xuống:
- Chung Linh.
Chung Linh nhanh chóng chạy cô muốn tiếp cô ta, cô cũng chạy ra, không ngờ lại bị Trương Mạn Thù tính kế, lúc sắp rơi xuống đất, cô ta giẫm lên trên vai Chung Linh, xoay người đứng trên mặt đất.
Lại thừa dịp cô không phòng bị ném cô về phía nữ quỷ đang đuổi đến, cô giơ tay ra chắn, bị nữ quỷ hất ngã xuống đất:
- Chung Linh, cô không sao chứ?
- Tôi không sao, cô thì sao?
Mông cô bị ngã nở hoa rồi, cô chậm rãi đứng dậy, nữ quỷ ở ngay trước mặt các cô, từng bước đến gần.
- Trương Mạn Thù, tôi cũng không muốn hợp tác với cô, nhưng không cùng nhau thu phục cô ta, chúng ta ai cũng không trốn thoát.
Chung Linh có ý giảng hòa tạm thời với Trương Mạn Thù.
Nhưng người ta không muốn để ý đến các cô, giơ kiếm gỗ lên xông về phía nữ quỷ, cô và Chung Linh cũng vây quanh nữ quỷ, trong chớp mắt dùng bùa cầm giữ nữ quỷ, kiếm gỗ của Trương Mạn Thù đâm trúng ngực cô ta, sau đó nữ quỷ vỡ thành mảnh nhỏ rồi biến mất.
Lăn qua lăn lại lâu như vậy, cô sớm không còn sức lực, đặt mông ngồi trên mặt đất, cuối cùng cũng kết thúc.
- Các cô đừng hi vọng tôi chia thù lao cho các cô.
Trương Mạn Thù nói xong câu đó liền đi, nhưng nhìn bộ dạng khập khiễng của cô ta, chắc chắn cũng bị thương.
Cô và Chung Linh cùng liếc mắt nhìn đối phương một cái, thật sự không chịu nổi Trương Mạn Thù này.
- Lại là các cô?
Bên tai truyền đến giọng nam, là quỷ sai lúc trước gặp được tại nhà Tiểu Cẩm ở thành phố N, anh ta vẫn cầm ghi chép trong tay như trước:
- Sao anh lại ở đây?
- Tôi tới đón hai hồn phách.
Cô thấy Trần Tư Tuyên và Nhạc Dao nhẹ nhàng ra khỏi phòng học, bọn họ tay nắm tay, đi phía sau quỷ sai, hóa ra là mang hai bọn họ tới Địa phủ:
- Không đúng, không phải nơi này do Lục U Minh phụ trách sao? Sao lại đổi thành anh rồi?
Nghe thấy tên Lục U Minh, rõ ràng quỷ sai sửng sốt:
- Cô còn chưa biết chuyện của anh ta sao? Anh ta không làm quỷ sai rồi.
Quỷ sai nói xong muốn mang Trần Tư Tuyên và Nhạc Dao rời đi.
Cô nắm lấy cánh tay của anh ta:
- Anh ta không làm quỷ sai nữa sao? Vậy anh ta đi đâu rồi?
- Sao tôi biết được?
Quỷ sai không để ý đến cô nữa, bước chân rời đi, kết quả Vương Mộng Mộng lại chạy tới, kéo Trần Tư Tuyên và Nhạc Dao.
- Đừng đi…
- Tạm biệt Mộng Mộng…
- Tạm biệt Mộng Mộng…
Sau khi Trần Tư Tuyên và Nhạc Dao nói tạm biệt với Vương Mộng Mộng, không quay đầu lại rời đi theo quỷ sai. cô còn đắm chìm trong những lời quỷ sai vừa nói, cô từng hỏi Liễu Huyền Dạ, chuyện Lục U Minh và huyết ngọc, nhưng anh nói nhất định không phải là Lục U Minh lấy… Nhưng sao anh ta không làm quỷ sai nữa?
Vương Mộng Mộng khóc khi nào cô không biết, đợi cô phản ứng kịp Chung Linh đang an ủi cô ta:
- Nói không chừng đợi bọn họ đầu thai, các cô còn có thể gặp lại…
- Con người thật sự sẽ đầu thai sao? Thật sự còn có thể gặp mặt sao?
Vương Mộng Mộng khóc lóc nước mắt nước mũi chảy ra.
- Đương nhiên là thật.
Sau khi tiễn Vương Mộng Mộng về ký túc xá, các cô cũng về nhà, lăn qua lăn lại từ xế chiều đến bây giờ, cánh tay vừa nhức vừa đau, Chung Linh đưa cô đến dưới nhà trọ mới đi.
Sau khi quay về nhà trọ, cô còn chưa nói một câu, con rắn nhỏ liền nhanh chóng báo chuyện xảy ra hôm nay cho cha nó:
- Cha, cha biết không, lúc ấy rất dọa người đó! Lão mẹ rất lợi hại!
Đứa bé quấn quanh cánh tay Liễu Huyền Dạ, líu ríu không ngừng:
- Con muốn nhanh chóng lớn lên, có thể bảo vệ lão mẹ rồi.
- Hôm nay con ngủ một mình, cha có việc muốn bàn bạc với lão mẹ con.
- Chuyện gì thế ạ?
- Chuyện gì thế?
Cô và con rắn nhỏ cùng hỏi, Liễu Huyền Dạ muốn bàn bạc với cô chuyện gì? Bỗng nhiên cô có dự cảm không tốt, kết quả Liễu Huyền Dạ trả lời:
- Đã lâu như vậy rồi, nên giúp đứa bé lấy một cái tên.
- Được ạ được ạ!
Con rắn nhỏ vui vẻ quay cô quay lui:
- Tên phải dễ nghe đó…!
Sau đó ngoan ngoãn trườn về phòng mình rồi.
Bây giờ không thể đặt tên sao? Hơn nữa vì sao còn phải để con rắn nhỏ ngủ một mình? Nhưng bây giờ cô muốn biết chuyện của Lục U Minh nhất:
- Anh có biết Lục U Minh không còn làm quỷ sai nữa hay không?
- Xem ra em rất quan tâm chuyện của Lục U Minh…
Liễu Huyền Dạ đi cô trước mặt cô, cầm lấy sợi tóc của cô nghịch trong tay.
- Không phải anh ta với anh quen nhau từ lâu sao? Tôi nghĩ anh biết chứ!
Nếu để cô biết đề tài kế tiếp là gì, cô nhất định sẽ câm miệng.
- Thật sự muốn biết sao?
Cô gật đầu thật mạnh, kết quả bị anh ôm lấy, để lên trên ghế sofa:
- Thực ra…
Sau khi anh nói hai chữ chậm chạp không nói gì thêm.
Cô trừng mắt với anh, đợi anh nói cho cô biết đã xảy ra chuyện gì:
- Anh cũng không biết.
- Hả?
Liễu Huyền Dạ lại lặp lại một lần:
- Thực ra anh cũng không biết.
Đùa giỡn cô sao? Cô vừa định đứng dậy, đã bị Liễu Huyền Dạ đè chặt, anh cẩn thận vén áo của cô lên, vuốt ve vết vẹo trên bụng cô:
- Còn đau không?
- Không đau.
Vết thương đã gần khỏi, sao có thể còn đau được, chỉ là hơi xấu, người đàn ông rạch bụng cô nhất định không phải là bác sĩ, không phải bây giờ phẫu thuật đều lưu hành rạch ngắn sao? Vết rạch trên bụng cô, quả thực là rạch dài.
Liễu Huyền Dạ vuốt ve vết sẹo của cô, tay bất chợt chuyển đến vị trí ngực cô, đương nhiên cô biết anh muốn làm:
- Hôm nay tôi rất mệt…
- Anh đã cho em nghỉ rất lâu rồi.
- Hả?
Nhất thời cô không suy nghĩ cẩn thận ý của Liễu Huyền Dạ, suy nghĩ một lát mới biết ý của anh là đã lâu rồi không chạm vào cô.
Đợi cô suy nghĩ cẩn thận, quần áo đã bị con rắn nào đó đẩy ra, vì sinh con rắn nhỏ mà chỗ đó của cô to lên, đỏ sẫm bên trên cũng kiều diễm hơn trước không ít, cô nhìn đã cảm thấy vô cùng thẹn thùng, lập tức che mắt Liễu Huyền Dạ:
- Không được nhìn.
- Toàn thân em có chỗ nào anh chưa từng thấy? Không chạm qua?
Giọng nói của Liễu Huyền Dạ chậm rãi khàn khàn, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập, anh vùi mặt vào cổ cô, hôn lên cổ cô. Cô cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, càng khát vọng hơn, đã hoàn toàn quên mất rụt rè, giơ tay ôm lấy Liễu Huyền Dạ, học động tác của anh vuốt ve sau lưng anh, sau đó trượt từ thắt lưng anh xuống dưới đai lưng.
Cô nhẹ nhàng kéo đai lưng của anh ra, cởi trường bào trên người anh ra, xương quai xanh của anh, cằm của anh, môi của anh, mũi của anh, mắt của anh…
Cô đều cẩn thận chạm vào mỗi một chỗ, ý đồ châm ngòi thần kinh mẫn cảm của anh.
Hình như Liễu Huyền Dạ vô cùng hưởng thụ, nhắm mắt lại mặc cho cô lăn qua lăn lại anh, mãi đến khi thân thể anh không kìm lòng nổi run rẩy, mới hơi híp mắt lại:
- Đây là do em tự châm lửa.
Nhìn thấy ngọn lửa trong mắt Liễu Huyền Dạ, bỗng nhiên cô sợ, lập tức cong người lên, rời khỏi anh:
- Không phải anh nói đặt tên giúp con rắn nhỏ sao?
- Lát nữa nói sau.
- Không được, nếu để con rắn nhỏ biết anh gạt con, con sẽ khổ sở.
Lông mày Liễu Huyền Dạ nhăn lại, vẻ mặt không vui:
- Anh sớm nghĩ ra rồi, tên là Mặc Nhi.
Nói xong anh chuẩn bị kéo quần cô, cô vừa cầm tay anh vừa hỏi:
- Là Mặc trong thủy mặc sao?
Thấy Liễu Huyền Dạ gật đầu, cô nói:
- Sao không tên là Tiểu Hắc ấy? Anh đặt tên cũng quá tùy tiện rồi?
Kết quả không đợi cô oán hận xong, Liễu Huyền Dạ che kín môi cô lại, đồng thời cũng tiến mạnh về phía trước, cô hoàn toàn không có một chút phòng bị:
- Ừm - -