Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 20: Tai họa về sau




Dựa theo cách nói của cô ta, hiện giờ là năm Thanh Mạt. Cho nên cô đoán chắc là con chồn vàng đưa cô đến thời gian rất lâu trước kia, mà lúc này Linh Mộc còn sống.



Có phải Chung Linh và con rắn lớn cũng giống như cô, bị đưa đến địa điểm khác nhau hay không?



May mà lúc Linh Mộc còn sống là một người nhiệt tình tốt bụng, chồng của cô ta cũng không tệ, hai vợ chồng nhiệt tình tiếp đãi cô, chỉ là dặn đi dặn lại bảo cô không được bước ra khỏi nhà này.



Bởi vì thôn Chúc Gia ẩn giấu trong một ngọn núi lớn, bình thường đều là tự cung tự cấp, chưa bao giờ tiếp xúc với người ngoài, cho nên tư tưởng văn hóa có vẻ lạc hậu, cũng vô cùng bài xích người bên ngoài. Mặt khác Linh Mộc còn nói cho cô biết, thực ra cô ta vốn cũng không phải là người trong thôn này, cô ta đi theo cha buôn bán đi ngang qua nơi này, kết quả gặp phải mưa to gió lớn ở trên núi, phần lớn mọi người bị lạc còn bị thương, là chồng hiện tại Chúc Bình cứu cô ta.



Bởi vì lúc cô ta bị thương Chúc Bình luôn cẩn thận chăm sóc cô ta, còn không để ý toàn bộ người trong thôn phản đối cho cô ta ở trong nhà mình, dần dần Linh Mộc cũng có tình cảm với anh ta.



Hai người tự định chung thân ngay dưới cây liễu ở trong thôn này, kết thành vợ chồng, hiện giờ tình cảm vợ chồng son càng tốt hơn, rất nhanh là bọn họ có đứa bé rồi.



Cô không tưởng tượng ra được vì sao Linh Mộc hạnh phúc ngọt ngào như vậy lại biến thành quỷ sát, rốt cuộc là có chuyện gì thay đổi cô ta?



Đột nhiên có một cách nghĩ lớn mật còn tự tìm đường chết xuất hiện ở trong đầu cô, nhìn bộ dạng quỷ hồn của Linh Mộc phải hai mươi mấy tuổi mới chết, hay là cô ở bên cạnh cô ta vài năm, để cô ta không chết thảm như vậy là được rồi.



Chung Linh cũng không cần đi khắp thế giới tìm cô ta, càng không cần sợ cô ta làm hại người trên dân gian, đột nhiên cô cảm thấy mình vô cùng thông minh.



Hơn nữa cho dù bây giờ cô muốn chạy cũng không biết trở về như thế nào nha! Đã tới rồi thì cứ an tâm, cô ngay cả quỷ hồn Linh Mộc đều đã đối mặt, còn sợ cô ta một người còn đang sống sao.



Cô muốn dùng tình yêu cảm hóa cô ta, nghĩ tới đây, cô cảm thấy toàn thân mình tràn đầy năng lượng.



Chỉ là sự thực chứng minh, quả nhiên ý nghĩ này của cô là tự tìm đường chết, Linh Mộc biến thành quỷ là chuyện nhất định phải xảy ra, vậy mà cô còn vọng tưởng đấu với ông trời.



Tuy Linh Mộc và Chúc Bình đã kết hôn một khoảng thời gian, nhưng người trong thôn vẫn không tiếp nhận Linh Mộc như trước, cho nên bình thường cô ta không ra cửa, ở nhà làm việc nhà, làm cơm đợi Chúc Bình trở về ăn cơm.



Bây giờ có cô nói chuyện với cô ta, Linh Mộc ước gì có thể nói cho cô biết tất cả mọi chuyện, đương nhiên chuyện hai chúng cô nói nhiều nhất, vẫn là đứa bé trong bụng.



Ngay lúc cô tự cho rằng mình ở chung với Linh Mộc rất hòa hợp, không biết người trong thôn Chúc Gia biết được tin tức cô ở nhà Chúc Bình từ ai.



Cùng ngày toàn bộ người trong thôn đến vây quanh nhà Chúc Bình, ép Chúc Bình giao cô ra, thôn trưởng đứng đầu lại càng tận tình khuyên bảo:



- Chúc Bình à, cậu và Linh Mộc kết hôn, bây giờ chúng tôi cũng không có biện pháp với cô ta, nhưng hiện tại cậu lại thu nhận và giúp đỡ một người phụ nữ có lai lịch không rõ ràng, cậu bảo cô biết ăn nói với toàn bộ người dân thế nào đây?



- Thôn trưởng… tôi …



Thực ra trong khoảng thời gian này cô cũng phát hiện, Chúc Bình có vẻ yếu đuối, nếu người khác thật sự ép anh ta làm chuyện gì, anh ta sẽ không có biện pháp nào.



- Thôn trưởng, Tô Tô và người nhà bị lạc nhau, xung quanh nơi này đều là núi, cô ấy còn mang thai, căn bản không có khả năng đi một mình ra ngoài. Ông châm chước một chút, đợi người nhà của cô ấy tìm đến cô ấy nhất định sẽ rời đi, ông nhìn xem cô ấy là một người phụ nữ có thai sẽ không làm mọi người bị thương được!



Cuối cùng vẫn là Linh Mộc đứng dậy, giúp cô nói chuyện.



- Yêu nữ này còn không biết xấu hổ cầu xin thay người khác.



- Vừa thấy cô ta liền biết không phải mặt hàng tốt đẹp gì, nếu không Chúc Bình cũng không bị mê hoặc thành như vậy.



- Đúng vậy, đúng vậy đó!



- Nếu thôn chúng ta xảy ra chuyện gì, nhất định là cô ta làm hại.







Nhóm thôn dân cô một lời người khác một câu, cô phát hiện người nói những lời này cơ bản đều là phụ nữ, mà đàn ông lại là bộ dạng háo sắc nheo nheo mắt nhìn chằm chằm vào Linh Mộc.



Mấy người phụ nữ đó nói xong lại chuyển đối tượng công kích sang cô.



- Người phụ nữ có lai lịch không rõ ràng đó cũng chắc chắn không khá hơn chút nào đâu.



- Đã mang thai còn không ở yên trong nhà.



- Ai biết có phải cô ta thật sự bị lạc người nhà hay không.



- Nói không chừng là mang thai con hoang của tên đàn ông nào đó, không dám về nhà.







Những người này nói chuyện càng lúc càng khó nghe, Linh Mộc nắm lấy tay cô, dùng ánh mắt an ủi cô, bảo cô đừng so đo với mấy người đó làm gì, nếu không thì bọn họ sẽ nói không ngừng.



Mà Chúc Bình đứng ở bên cạnh thôn trưởng cũng không nói câu nào bảo vệ các cô, nhìn trái tim có chút lạnh lẽo.



Mà người trong làng ầm ĩ xong cũng giải tán hết, sau khi đóng kín cửa nhà Chúc Bình bắt đầu giải thích với Linh Mộc, nói anh ta cũng không có biện pháp nào, dù sao cũng là bọn họ làm sai trước.



Linh Mộc còn luôn nói không sao đâu, cô ta hiểu rõ nổi khổ của anh ta mà.



Cô là một người ngoài nhìn đều đã có chút tức giận, sao có thể nói là bọn họ sai trước được chứ? Hai người thật lòng yêu nhau ở bên cạnh nhau thì làm sao? Trái lại cô cảm thấy đầu óc người trong thôn Chúc Gia này đều có vấn đề.



Sau hôm ấy, thôn Chúc Gia bắt đầu xảy ra liên tiếp các việc lạ, vốn là trong thôn có mấy con chó chết ở đầu thôn, sau đó một số dã thú trên núi xông vào trong thôn làm người ta bị thương, sau đó là một gia hộ gia đình ở cuối thôn bị cháy nhà, một nhà năm người đều bị lửa cháy mà chết, không có người còn sống.



Có thể nghĩ là biết, đương nhiên người trong thôn sẽ không cảm thấy những chuyện này đều là tai nạn, bọn họ một mực chắc chắn là người gây tai họa, đều cho rằng Linh Mộc và cô làm hại.



Cô tự hỏi sao có thể có chuyện như vậy được, nhưng đương nhiên bọn họ sẽ không tin lời cô nói. Một buổi sáng tinh mơ cô và Linh Mộc bị nhóm người trong thôn ép đi vào bàn thờ trong thôn để thờ cúng.



Bọn họ treo cô và Linh Mộc ở trên giá treo, xung quanh còn chất đầy bó củi, cô nhỏ giọng hỏi Linh Mộc:



- Không phải là bọn họ muốn đốt cháy hai chúng ta đấy chứ?



Linh Mộc cười có lỗi với cô:



- Ngại quá, tôi lại làm liên lụy đến cô rồi.



- Liên lụy hay không liên lụy cái gì, nếu trong khoảng thời gian này cô không thu nhận và giúp đỡ tôi, tôi còn không biết mình sẽ thế nào đâu!



Tuy ngoài miệng cô nói như vậy, nhưng cô không muốn bị chôn sống chết cháy nha!



Vào lúc giữa trưa, thôn trưởng bảo những người dân trong thôn im lặng, để cho ông ta nói vài câu trước:



- Thôn Chúc Gia chúng ta trăm ngàn năm qua không tranh sự đời, cũng đều là mưa thuận gió hòa, vì hai yêu nữ này đến đây, mới xảy ra một số vấn đề làm cho chúng ta đau buồn không dứt. Hôm nay chúng ta sẽ xử tử hai người này, cầu xin ông trời che chở cho chúng ta.



- Được lắm…



- Xử tử, xử tử…



Nhóm thôn dân bị những lời của thôn trưởng làm cho cảm xúc tăng vọt, cầm lấy cây đuốc chuẩn bị đốt bó củi dưới chân chúng cô bất cứ lúc nào:



- Linh Mộc, bọn họ thật sự dám đốt sao?



Linh Mộc ở bên cạnh vẫn không nói gì, cô liếc nhìn cô ta, thấy cô ta thất vọng nhìn Chúc Bình đứng cách đó không xa, mà bộ dạng Chúc Bình vẫn là yếu đuối như trước, cúi đầu không dám lên tiếng nữa.



Từ trong đáy lòng cô cảm thấy Linh Mộc không đáng, chỉ dựa vào khuôn mặt này của cô ta, đặt ở đâu cũng đều là mỹ nữ độc nhất vô nhị, Chúc Bình có thể lấy được cô ta chắc chắn kiếp trước đã cứu vớt thế giới, vậy mà lại không quý trọng thật tốt.



Nhóm thôn dân đã cầm lấy đuốc châm vào bó củi dưới chân chúng cô, chỉ là ông trời đều đã giúp chúng cô, một cơn gió mạnh thổi tới, bọn họ châm lửa nhiều lần mà không cháy.



Ngay lúc cô cảm thấy may mắn, bọn họ trực tiếp bỏ cây đuốc lên trên bó củi, lửa gặp được bó củi khô ráo lập tức dấy lên ngọn lửa lớn.



Một thoáng chốc cô liền cảm thấy làn da bị ngọn lửa đốt đau, quần áo trên người đã bắt đầu bị cháy, cô nhìn Linh Mộc bên cạnh, lửa bên phía cô ta còn mạnh hơn cô nhiều.



Liễu Huyền Dạ, anh đang ở đâu thế?



Ngay lúc cô cho rằng mình sẽ phải chết không thể nghi ngờ, bầu trời vốn trong xanh đột nhiên có mây đen dày đặc, mấy tia chớp xẹt qua, trong phút chốc có hạt mưa to rơi xuống, dập tắt ngọn lửa lớn vây quanh chúng cô.



Lúc trước đã nói, thôn Chúc Gia này là một thôn trang nhỏ, tư tưởng của nhóm thôn dân khép tín, trình độ văn hóa lại càng thấp, cho nên vô cùng mê tín.



Chỉ mấy tia sét xẹt qua, sấm đánh, tất cả bọn họ đều quỳ ở trên mặt đất, nói là chọc giận thiên thần, cầu thiên thần tha mạng cho bọn họ. Chỉ là may mà bọn họ mê tín, cho nên cô và Linh Mộc mới đại nạn không chết.



Con rắn nhỏ trong bụng cô có vẻ khỏe mạnh, cho nên lăn qua lăn lại như thế nào cũng đều tốt cả, nhưng Linh Mộc không may mắn như vậy rồi. Bé cưng ba tháng trong bụng vốn đang trong thời kỳ nguy hiểm, Lại quá thất vọng về Chúc Bình, sau khi được Chúc Bình mang về nhà liền bắt đầu chảy máu, cuối cùng đẻ non rồi.



Lần đầu tiên cô nhìn thấy Linh Mộc thất thố như vậy, cô ta đập bể tất cả đồ đạc trong nhà, còn bảo Chúc Bình cút ra ngoài, không muốn gặp anh ta nữa, cuối cùng ôm cô khóc rất lâu.



- Không sao không sao, cô còn trẻ tuổi như vậy, chăm sóc thân thể tốt một chút sẽ dễ dàng mang thai thôi.



Cô vẫn biết mình không biết cách an ủi người khác lắm.



Linh Mộc khóc lóc ở trong lòng cô đến khi không còn sức để khóc, chỉ có thể không ngừng nức nở:



- Đợi không kịp rồi, Tô Tô, tôi không thể đợi được đến lúc đó rồi.



Cô không hiểu ý của Linh Mộc lắm, buổi tối cô dụ dỗ cô ta rất lâu, sau đó mới trở về phòng mình nghỉ ngơi. Mãi đến khi Chúc bình chạy vào phòng cô nói không thấy Linh Mộc đâu nữa, cô nhanh chóng ra ngoài tìm với anh ta, tìm đến hơn nửa đêm cuối cùng phát hiện ra cô ta nằm trong đống cỏ khô, quần áo của cô ta không chỉnh tề, trên làn da trần trụi đều là vết thương.



Trong đôi mắt vốn tràn đầy hạnh phúc lại là một vùng tro tàn, dường như không còn lưu luyến thế giới này nữa.



Cô cởi áo khoác của mình bao bọc lấy thân thể cô ta, cũng không dám hỏi cô ta vì sao tối muộn rồi còn ra ngoài, rốt cuộc là ai làm? Cô không dám hỏi chuyện gì, chi ôm cô ta mà thôi.



Làm cho cô tức giận chính là thái độ của Chúc Bình, vậy mà anh ta ghét bỏ Linh Mộc, nếu thái độ của cô không cứng rắn mang Linh Mộc về nhà, anh ta căn bản không muốn xen vào việc của các cô nữa.



- Tô Tô, cô có biết hàng thuật không?



Linh Mộc vẫn không chịu đi ngủ, nắm lấy tay cô nói chuyện cô hoàn toàn không hiểu:



- Hàng thuật đó! Chính là dùng một sợi tóc của một người đặt vào người rơm là có thể đẩy đối phương vào chỗ chết.



Đây không phải là vu thuật sao?



- Cũng không phải mỗi người đều có thể vận dụng hàng thuật một cách thuần thục, hàng thuật là một loại pháp thuật nghịch thiên, mỗi một lần hàng thuật, liền mất đi một năm sống, đa số những người làm hàng thuật chỉ sống đến bốn mươi tuổi không bệnh mà chết.



- Thực ra rất nhiều hàng thuật đã thất truyền, thầy hàng thuật chân chính không còn lại mấy người, xuất phát từ tâm lý người vì tài mà chết, không có gần vạn lượng bạc bọn họ sẽ không dễ dàng ra tay. Nhưng mà cô biết không? Cho dù hàng thuật đã yếu kém theo năm tháng, nhưng một số hàng thuật nhập môn cũng đủ hành hạ chết một người bình thường.



Nghe Linh Mộc nói, cô có chút sợ hãi:



- Cô nói những chuyện này làm gì vậy?



- Tôi cũng chết vì hàng thuật, người giết tôi chính là cha của tôi.



Linh Mộc đầy bụng oán hận nhìn phía trước, cô có thể nghe thấy tiếng răng nanh cô ta chạm vào nhau vang lên “Ken két”.



- Cô chết rồi sao? Cô không phải là người à?



Rõ ràng là người còn sống, sao có thể đã chết được?



------------



Dịch: Hà My



Biên tập: BảoNhi



Team: Bảo My



Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 07/10/2018Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK