Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21: Gia tộc chuyên bắt quỷ




- Cô biết cô thật lòng đối xử tốt với cô, cô yên tâm, cô sẽ không làm cô bị thương.



Ngữ khí của Linh Mộc rất bình tĩnh, lại ít đi vài phần dịu dàng.



Cô vẫn không tin trước khi cô gặp Linh Mộc cô ta cũng đã chết rồi, cô nắm lấy tay cô ta:



- Rõ ràng là còn hơi ấm! Cô đừng làm cô sợ có được không?



- Tô Tô, cô kể cho cô nghe chuyện xưa, cô có bằng lòng nghe hay không?



Linh Mộc nói xong câu đó liền rơi vào trầm tư, cô đợi một lúc lâu, cô ta cũng không tiếp tục nói hết, ngay lúc cô cho rằng cô ta sẽ không mở miệng, cô ta chậm rãi nói:



- Thực ra nhà chúng tôi chuyên bắt quỷ, cha tôi tinh thông hàng thuật, là thầy hàng thuật có tiếng. Hàng thuật có ảnh hưởng lớn đến thân thể, cha tôi sống đến năm 45 tuổi, liền biết đại nạn của mình sắp đến rồi…



Sau đó thì sao? Vì vậy nên giết cô trước? Trong lòng cô càng ngày càng có nhiều nghi vấn, cũng càng ngày càng đồng tình Linh Mộc, cho dù là còn sống hay là chết đi, dường như cô ta đều không may mắn.



- Ông ấy chiếm được một bí thuật trong tay vị đạo sĩ nào đó, dùng máu người thân nhất của ông ấy để tế có thể kéo dài tuổi thọ. Sau khi tôi chết, cha tôi ném tôi xuống ngọn núi Chúc Bình phát hiện ra cô, ngọn núi đó vô cùng thần kỳ, vậy mà làm cho xác chết của tôi không xấu, còn giống hệt như lúc còn sống vậy.



Nghe đến đó, cô nhanh chóng nói:



- Nếu đã như vậy, vậy cô quên hết chuyện mình đã chết đi, sống như người bình thường.



- Tô Tô, tôi cũng muốn mà! Cô cho rằng sau khi gả cho Chúc Bình, có thể an tâm ở nhà giúp chồng dạy con, nhưng ông trời không cho, tất cả những chuyện xảy ra đều đã nhắc nhở tôi, tôi đã chết rồi.



- Sẽ không, Linh Mộc, mọi chuyện đều đã qua rồi, đều đã khá hơn rồi.



Tối hôm đó, cô và Linh Mộc nói rất nhiều chuyện, lại không nghĩ rằng đây là lần cuối cùng các cô thành thật nói chuyện với nhau.



Ngày hôm sau tỉnh lại, cô lại không thấy Linh Mộc đâu nữa, chỉ là lần này Chúc Bình không muốn đi tìm cô ta với cô, cô tìm trong thôn Chúc Gia mãi mà không thấy bóng dáng của cô ta, cô nhớ đến ngọn núi cô ấy nhắc lúc trước, liền chuẩn bị đi lên núi thử thời vận, thuận tiện nhìn xem ngọn núi thần kỳ đó ở nơi nào, vậy mà có thể làm cho thi thể giống như người sống.



Ngọn núi đó tìm thấy rất dễ, phong cảnh trên núi giống như lần đầu tiên cô tới nơi này, rõ ràng là sắp hết mùa hạ mà phong cảnh vẫn tươi tốt như cũ.



Cô không hiểu thuật phong thủy, cũng không biết rốt cuộc ngọn núi này tốt ở chỗ nào. Đi vào trong núi một lúc lâu, cô phát hiện mình lạc đường, đường lên núi xuống núi vốn chỉ có một con đường duy nhất, nhưng cô đi tới đi lui lại không tìm thấy con đường đó.



Một người ở trong núi khó tránh khỏi có chút khẩn trương, bất luận là gió thổi hay cỏ lay đều có thể dọa cô, cứ lo lắng đề phòng như vậy đi thêm một lát nữa, cô nhìn thấy một cái bia mộ.



Thực ra cô rất sợ những bia mộ như vậy, trên bia mộ không có chữ, lư hương chén đĩa để trên mặt đất đã lâu nên có một tầng rêu xanh thật dày, sau bia mộ không phải là một bãi đất, cô luôn lẩm bẩm trong miệng xin lỗi cô không cố ý quấy rầy đâu, rồi cẩn thận đi đến phía sau bia mộ.



Đẩy nhánh cây cỏ dại ra, vậy mà cô thấy được một bậc thang, dường như bậc thang rất dài, sâu không thấy đáy, là một vùng tối đen. Chẳng lẽ đây là huyệt trong truyền thuyết sao? Chắc không phải đâu! Không phải trong sách nói những cái huyệt này đều vô cùng kín đáo sao?



Cho dù không kín đáo cũng có rất nhiều cơ quan bảo vệ! Đâu giống như ngôi mộ này, lại có bậc thang để ở chỗ này, cô là người không trộm mộ mà cũng có thể dễ dàng tìm thấy.



Chắc đó không phải là mộ đâu, cô tưởng rằng ngôi mộ đó là tấm bia đá ghi tọa độ gì đó, nghĩ vậy nên tò mò đã thúc giục cô đi xuống đó nhìn xem một cái.



Bởi vì quanh năm bị nhánh cây che khuất, trên bậc thang mọc đầy rêu xanh, cô cẩn thận chạm vào vách tường đi xuống, bên trong tối đen không nhìn thấy được gì cả.



Bỗng nhiên cô có chút hối hận, trong tình huống nhìn không rõ cảnh vật ở bên trong cô lại càng sợ hãi hơn, năng lực thừa nhận cũng càng giảm đi nhiều hơn.



Suốt đường đi cô luôn xoắn xuýt có cần quay đầu lại không, đi tới đi lui phía trước có ánh sáng, tuy trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, nhưng cô vẫn đi về phía trước, khi đến gần cô mới nhìn rõ hóa ra một viên đá phát ra ánh sáng, cũng không biết nó có đáng tiền hay không.



Bậc thang vẫn sâu không thấy đáy như trước, cô phỏng đoán mình đi xuống dưới đất được hai ba mươi thước rồi ấy chứ! Rốt cuộc là ai nhàm chán như vậy, đào một cái lỗ sâu như thế.



May mà trên vách tường đều có tảng đá phát sáng, chiếu sáng tất cả các bậc thang, cô lại đi xuống dưới khoảng ba mươi thước nữa, trước mặt xuất hiện một cái cửa đá.



Cô đẩy đẩy cửa đá, không nhúc nhích một chút nào, chắc là phải dùng cơ quan gì đó mới có thể mở ra được. Cô mò mẫm bốn phía, tìm một lúc lâu cũng không phát hiện ra cơ quan nào, cửa đá rất cao, trên cửa đá có khắc chi chít chữ viết, nhưng cô hoàn toàn không hiểu chữ đó có nghĩa gì.



Không dễ dàng gì mới đi xuống được, chẳng lẽ muốn cô lại đi lên trên sao? Cô mò mẫm trên cửa đá một lúc lâu, không biết đụng phải chỗ nào, đột nhiên cửa đá bắt đầu rung rung.



Một tầng bụi thật dày rơi xuống đầu xuống mặt cô, cô nhanh chóng che mặt mình lại, đợi cho bụi bay hết đi mới mở mắt ra, vậy mà cửa đá chậm rãi mở sang hai bên, mãi đến khi mở ra hoàn toàn.



Cô liếc mắt nhìn vào bên trong, bên trong sương mù lượn lờ, trong sương mù ẩn ẩn có tảng đá khổng lồ, cô vừa mới chuẩn bị đi vào, con rắn nhỏ trong bụng đá cô một cái. Cô dừng bước sờ sờ cái bụng:



- Con lo lắng cho an toàn của mẹ sao? Không sao đâu mà! Không phải có con bảo vệ mẹ đấy sao!



Cô đi đến trước tảng đá, khí lạnh đập vào mặt, giống như một khối băng lớn lạnh lẽo. Cô muốn giơ tay mò mẫm tảng đá lớn một lát, ai ngờ vừa mới đụng tới tảng đá thân thể đã bị hút vào.



Đợi trước mắt có ánh sáng yếu ớt, đâu còn tảng đá nào nữa, mà cô cũng đã không còn ở nơi ban đầu. Nhưng nơi này không khác nơi lúc trước mấy, là một phòng xây bằng tảng đá, còn có hai cánh cửa.



Đều nói tò mò hại chết mèo, quả nhiên không sai. Cô không hiểu ra sao đi tới thôn Chúc gia, bây giờ lại không hiểu ra sao đi tới nơi không biết, xem ra cô không trở về được rồi.



Đi từ trong một cánh cửa ra ngoài, bên ngoài vẫn là một căn phòng được xây bằng tảng đá, cô tiếp tục ra khỏi phòng, vẫn là phòng bằng đá như cũ, có cảm giác nơi này giống như một mê cung vậy.



Cô không biết mình đi bao lâu, dù sao đi đến khi mình không còn một chút sức lực nữa rồi. Cô ngồi dưới đất đánh giá căn phòng đá này, vẫn giống hệt căn phòng mình từng đi qua, nếu cô không đi ra được, đợi ở đây hai ba ngày sẽ mất mạng.



Lúc này ngọc thạch màu đen treo trên cổ cô hơi phát ra ánh sáng, cô tháo nó xuống, dường như nó muốn dẫn cô đi ra ngoài.



Thực ra lúc trước cô gọi con rắn lớn vô số lần, nhưng không có bất luận tiếng đáp lại, còn tưởng rằng miếng ngọc thạch này không còn tác dụng nữa!



Cô dựa theo ngọc thạch nhắc nhở đi qua một gian lại một gian phòng, đi khoảng chừng mười phút, cô cũng không biết có tính là rời đi không, dù sao cuối cùng cô đi đến một căn phòng không như vậy nữa.



Căn phòng này rộng hơn rất nhiều, ở giữa là một cái quan tài, bởi vì xung quanh tường có thứ gì đó phát sáng, cho nên làm người ta không sợ hãi lắm.



Cô đi đến bên cạnh quan tài, giơ tay đẩy nó, đương nhiên là không đẩy ra được, nghe nói người nào mà mở quan tài ra sẽ trêu tức vong linh, cô còn lâu mới làm chuyện đó. Vòng quanh quan tài một vòng, đột nhiên trên đỉnh đầu phát sáng có thứ gì đó rơi xuống, cô tập trung nhìn vào vậy mà là một đám côn trùng như đom đóm.



Nó không ăn thịt người đấy chứ? Cô cẩn thận lùi về sau, sợ đám côn trùng này cùng loại với sinh vật khủng bố như bọ rùa lửa.



Nhưng mà một giây sau, tất cả đám côn trùng trên tường đều bay lượng, cô sợ tới mức lập tức ôm chặt đầu ngồi xổm xuống, đợi rất lâu cũng không có thứ gì tập kích cô.



Hóa ra nhưng côn trùng này đều bay về phía quan tài, sau đó quan tài chậm rãi nứt ra, bên trong là một quan tài bằng ngọc trắng, nhìn từ bên ngoài có thể thấy thi thể bên trong mặc đồ màu đỏ.



Dũng khí của cô lại nổi lên, nhẹ nhàng đẩy nắp quan tài ra, vậy mà thi thể trong quan tài lại là Linh Mộc. Cô nhớ rõ Linh Mộc nói xác chết của cô ta sẽ không thối rữa, chết cũng giống như còn sống vậy, nhưng rõ ràng trước mắt là một thi thể mà! Tuy cũng không có thối rữa.



Tuy thi thể này hoàn hảo không thiếu thứ gì, nhưng đã hoàn toàn mất nước, nói một cách chính xác là một cái xác khô, cô lại nhìn thấy Linh Mộc sao? Rốt cuộc người nào mới là giả?



Sau khi cô chào hỏi với Linh Mộc xong, đẩy tất cả nắp quan tài sang bên cạnh, trong quan tài không có thứ gì chôn cùng, chỉ có một số trang sức đơn giản.



Cô tìm một lúc lâu mới thấy gối đầu của Linh Mộc giống cái hộp, lại dùng dũng khí rất lớn cho tay vào trong quan tài lấy cái hộp đó ra.



Có quỷ mới biết cô có bao nhiêu dũng khí, càng không biết người nào cho cô mượn lá gan.



Mở cái hộp không biết chất liệu là gì ra, cô thấy bên trong có một cái khăn tay và một số hạt giống gì đó, trên khăn tay có viết chữ, may mà cô còn biết chữ phồn thể.



Sau khi đọc xong cả người cô không được tốt lắm, chắc chắn Linh Mộc trong quan tài là thật, Linh Mộc cô gặp ở thôn Chúc Gia cũng là thật.



Nội dung trên khăn tay đại khái là, quả thật cha của Linh Mộc tính dùng cô ta huyết tế, cho nên hạ hàng thuật lên người Linh Mộc, nhưng trước khi Linh Mộc chết đã tự tay giết chết cha cô ta, còn trộm vĩnh sinh cổ của cha cô ta. Vĩnh sinh cổ chính là hạt giống trong cái hộp kia, để nó trên thi thể người kia có thể sống lại, cũng có thể đạt được vĩnh sinh. Nhưng nó cũng có di chứng, trí nhớ của người sống lại sẽ rối loạn, mà thế gian này chỉ có hai cổ.



Cho nên cô gặp được Linh Mộc là vì trước khi chết cô ta đã trồng vĩnh sinh cổ cho mình, nhưng cô ta lại quên mất chuyện này, cho rằng mình đã chết.



Mà sở dĩ thi thể Linh Mộc ở chỗ này là vì Linh Mộc lạm sát kẻ vô tội, giết chết tất cả thôn dân thôn Chúc Gia…



Cái gì? Rõ ràng hôm nay lúc cô ra cửa, những thôn dân này vẫn còn rất tốt mà, sao tất cả đều bị Linh Mộc giết chết rồi hả? Cô nhanh chóng nhìn xuống tiếp.



Linh Mộc còn giết đạo sĩ đề nghị cha cô ta dùng cô ta làm huyết tế, con cháu của đạo sĩ lại giết chết Linh Mộc, chôn ở nơi này.



Bởi vì oán khí của Linh Mộc quá nặng, cho nên phong ấn cô ta ở trong này, nhưng trong quá trình phong ấn Linh Mộc có một hồn một phách chạy trốn.



Sau khi đọc xong chữ trên khăn tay, trong đầu cô hỗn loạn, cô cảm thấy mình vẫn không hiểu rõ mọi chuyện như cũ, rất loạn… Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?



Cô ép buộc mình tỉnh táo lại, sắp xếp lại tin tức này.



Dựa theo trình tự thời gian, cha của Linh Mộc muốn giết cô ta, nhưng trước khi Linh Mộc chết đã trồng vĩnh sinh cổ cho mình nên còn sống, sau đó được Chúc Bình cứu trở về, sau đó lại gặp cô, kế tiếp xảy ra những chuyện cùng cô trải qua. Hai lần liên tục bị người thân vứt bỏ, Linh Mộc liền giết người.



Cuối cùng bị con cháu của đạo sĩ kia giết chết phong ấn thi thể ở nơi này…



Lí giải này rất được, cô cảm thấy tất cả mọi chuyện đều thông suốt, một hồn một phách Linh Mộc chạy trốn bị người nhà của Chung Linh bắt lại, lại bị Chung Linh thả ra, còn lại đã bị phong ấn ở nơi đây, sau đó lại được các cô thả ra.



Nói như vậy ngọn núi cô đi lên là ngọn núi ở phía sau thôn các cô? Mà sau khi thôn Chúc Gia bị diệt, rất nhiều năm sau lại có người đến sinh sống, thành thôn các cô?



Không thể tưởng tượng nổi, chuyện gì xảy ra thế này?



----------------



Dịch: Hà My



Biên tập: BảoNhi



Team: Bảo My



Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 10/10/2018Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK