Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 37: Thị trấn thần bí cổ xưa




Lúc tỉnh lại, Diệp Tử đã mất, cô ngẩn người nhìn căn phòng trống không, nước mắt lại rơi xuống lần nữa, dù sao ở chung lâu như vậy, sao có thể không khổ sở được.



Cô ôm gối đầu ngửi mùi trên người Diệp Tử, khóc không dừng được.



- Đêm em không về ngủ ngồi khóc trong này sao?



Giọng Liễu Huyền Dạ? cô ngẩng đầu thấy Liễu Huyền Dạ đứng bên giường:



- Sao anh lại đến đây?



Không phải là buổi tối cô không về nên đặc biệt đến đây tìm đấy chứ?



Thực ra không phải cô không muốn nói với anh chuyện đến nhà Chung Linh, nhưng anh không có di động, cô không thể gọi điện không thể gửi tin nhắn cho anh được. Còn Ngọc Thạch, cô muốn dùng Ngọc Thạch để gọi anh, nhưng nghĩ đến mỗi lần gọi anh đều là lúc cô gặp nguy hiểm đến tính mạng, vì nói với anh không quay về nhà mà gọi anh có vẻ chuyện bé xé ra to rồi.



Liễu Huyền Dạ giơ tay lau nước mắt trên mặt cô:



- Sau này em sẽ gặp nhiều quỷ hơn nữa, nếu mỗi lần bọn họ rời đi em đều như vậy, anh đề nghị em đừng làm bắt quỷ sư nữa.



- Em biết.



Cô sẽ cố gắng xem nhẹ toàn bộ mọi chuyện.



- Biết là được.



Liễu Huyền Dạ dịu dàng xoa tóc cô, chủ động nói với cô:



- Mấy ngày này anh phải về nhà một chuyến, em cẩn thận một chút, có việc tìm anh.



Cô lập tức bật người dậy:



- Anh phải về nhà sao? Đúng lúc em cũng chuẩn bị nói với anh, em và Chung Linh phải đi đến thị trấn Thương Hải, mấy ngày nay không thể về nhà.



- Thị trấn Thương Hải sao?



- Ừm, tiếp vụ làm ăn, phải đưa một nữ quỷ về nhà cô ta, ở thị trấn Thương Hải.



Hình như sắc mặt Liễu Huyền Dạ không được tốt lắm:



- Thị trấn Thương Hải không phải nơi tốt đẹp gì, bây giờ em…



Liễu Huyền Dạ xoa cái bụng của cô:



- Nên cẩn thận vẫn phải cẩn thận, nếu con anh xảy ra chuyện gì, em biết hậu quả rồi đó.



Nghe câu đó, hảo cảm với Liễu Huyền Dạ không dễ dàng gì có được trong thời gian này sụp đổ, lại vì con rắn nhỏ, cô tức giận nói:



- Sao tôi dám để đứa bé có chuyện được.



- Nuốt cái này xuống.



Liễu Huyền Dạ không quan tâm cô không vui, đưa một viên thuốc như chocolate đến trước mặt cô:



- Nhỡ đâu anh không thể đến bên em đúng lúc, thứ này có thể bảo vệ em chu toàn tạm thời.



Đương nhiên cô không sợ Liễu Huyền Dạ hại cô, con của anh còn đang trong bụng cô đó! Nhận lấy viên thuốc cô không do dự nuốt xuống:



- Em chuẩn bị xuất phát rồi.



- Ừm.



Ngoài miệng Liễu Huyền Dạ nói ừm, nhưng lại chắn trước mặt cô không có ý muốn để cô rời đi.



Cô muốn vòng qua anh, kết quả bị anh kéo lại:



- Có một việc anh nhất định phải làm em nhớ kỹ, bây giờ em là vợ của xà tiên, không được trêu chọc đàn ông, cách xa họ một chút.



- Đã biết đã biết, còn chuyện gì không? Anh nói xong một lần đi.



- Gần đây thị trấn Thương Hải không yên ổn, mọi việc đều phải cẩn thận, không được dễ dàng tin người xa lạ. Hơn nữa em phải nhớ kỹ, mắt nhìn thấy đều là sự thật.



Liễu Huyền Dạ đang quan tâm cô sao? Không biết vì sao trong lòng cô hơi ấm áp, cuối cùng anh không chỉ quan tâm con rắn nhỏ, mà quan tâm cô rồi.



Nhưng bề ngoài cô lại làm bộ như không để ý:



- Đã biết! Không phải còn có Chung Linh đấy sao!



Nói xong cô đi rửa mặt, nếu không ra cửa Chung Linh sẽ tới gõ cửa mất.



Nghĩ đến chuyện xảy ra mấy ngày nay, hình như Liễu Huyền Dạ không hư hỏng như vậy, càng không đáng ghét như thế. Nhưng mà một giây sau, cô cảm thấy ý nghĩ của mình ngu ngốc biết bao nhiêu. cô nhìn trong gương thấy ngực mình hình như có thứ gì đó, kéo quần áo ra nhìn, không biết trên ngực có ấn ký chu sa từ lúc nào, hình một con rắn uốn lượn…



- Liễu - - Huyền - - Dạ - -



Cô chạy vào phòng ngủ, đâu còn bóng dáng của anh nữa, cô lại soi gương không ngừng xoa ngực, nhưng xoa mãi không xóa được con rắn kia, thật sự giống như nó sinh trưởng ở trong thịt.



Vì để cô nhớ kỹ cô là người của anh sao? Vì phòng ngừa cô thông đồng với người đàn ông khác à?



Cô xuất phát mang theo tràn đầy bi thương và phẫn nộ, bi thương là vì Diệp Tử không ở cạnh, không ai cãi nhau đấu võ mồm với cô, cảm thấy trong lòng vắng vẻ, còn phẫn nộ, đương nhiên là vì Diệp Tử để thứ kỳ lạ gì đó ở ngực cô.



Cô và Chung Linh lên tàu xe lửa tới thị trấn Thương Hải, quỷ hồn của Tôn Tiểu Thiến để ở trong một cái hộp, đặt trên người cô. Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, rõ ràng bây giờ đã ấm áp, nhưng từ lúc cô cầm cái hộp, liền cảm thấy vô cùng lạnh, giống như nhiệt độ trên người cô bị lấy hết đi.



Đợi đóng cửa sổ xong, hình như ấm hơn một chút, cô và Chung Linh xem phong cảnh trên đường, lại ngủ một giấc, mười mấy tiếng trôi qua cũng không tính là rất chậm, lúc tới thị trấn Thương Hải đã là ba bốn giờ sáng, trời còn chưa sáng rõ.



Ngồi xe lửa thật sự rất mệt, các cô tìm khách sạn ngay gần nhà ga, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát đợi bình minh lại đến nhà Tôn Tiểu Thiến.



Trong mơ màng cô ngủ thiếp đi, sau đó nghe Chung Linh gọi cô mới tỉnh lại:



- Tô Tô, Tô Tô, không thấy Tôn Tiểu Thiến đâu nữa, cô mau tỉnh lại, Tô Tô…



Cô mở mắt ra:



- Cái gì? Không thấy Tôn Tiểu Thiến đâu nữa sao?



Cô nhanh chóng tìm cái hộp để Tôn Tiểu Thiến, hộp để ở bên gối cô, nhưng cái nắp mở ra, bên trong không có gì:



- Không phải chúng ta đến đây một chuyến tay không rồi sao?



- Không phải.



Chung Linh để huyết ngọc trước mặt cô:



- Cô ta để lại cái này.



Cô cầm lấy huyết ngọc, tâm tình tối tăm vì Tôn Tiểu Thiến vừa biến mất nhất thời tốt hơn:



- Cô ta không phải là quỷ xấu xa lắm!



- Tô Tô, cuối cùng cô cũng cảm thấy thị trấn này không thích hợp.



Chung Linh không cao hứng giống như cô, trái lại tâm sự nặng nề.



- Sao lại không thích hợp?



Thấy Chung Linh khẩn trương, đương nhiên cô cũng khẩn trương theo:



- Nếu thấy không thích hợp, chúng ta quay về thành phố Y, sẽ không gặp chuyện không may.



Sau khi cất kỹ huyết ngọc, cô và Chung Linh lại nghỉ ngơi một lát, trong mờ mờ ảo ảo ngực cô khó chịu, giống như bị người đè lên, cô muốn mở mắt ra, nhưng không sao mở mắt ra được.



Cô bị quỷ áp giường sao?



Ngay lúc khí lạnh bao trùm lấy cô, bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng hét thảm thiết, giống như có thứ gì đó đập mạnh vào tường. cô lại thử trợn mắt, vậy mà mở mắt ra được.



Thứ trên mặt đất cũng đứng dậy, hình dạng là một người, phần lớn mặt anh ta bị hư thối, mắt trái theo cái mũi cho đến miệng đều không có thịt, máu chảy đầm đìa, quần áo cũng rách tung toét, còn có vết máu loang lổ, lúc này cô mới ngửi thấy mùi máu tươi.



Miệng anh ta cũng không ngừng phát ra tiếng ‘rống’, bước từng bước một về phía cô, những nơi đi qua đều là một bãi máu đen và thịt thối rơi xuống.



Đây là tang thi trong phim sao?



Không không, đâu có tang thi, nhất định là cô hoa mắt, hoa mắt, từng thấy nhiều quỷ như vậy cô lại sợ lần nữa, nhảy xuống giường chuẩn bị chạy trối chết. May mà quái vật hình người kia chạy chậm, mỗi bước đi đều phải dừng một lát, cô lập tức bỏ lại anh ta một đoạn xa.



Cô đi tới phòng Chung Linh ở bên cạnh, dùng lực gõ cửa:



- Chung Linh, mở cửa nhanh, Chung Linh.



Hình như trong phòng có tiếng đánh nhau, cô dán lỗ tai vào cửa cẩn thận nghe, quả thật có tiếng đánh nhau:



- Chung Linh, cô làm sao vậy? Cô mở cửa nhanh?



Lúc này quái vật hình người đã ra khỏi phòng, sau khi nhìn thấy cô lại chậm rãi đi tới, cô càng thêm sốt ruột:



- Chung Linh…



Bỗng nhiên cửa phòng mở ra, toàn thân Chung Linh chật vật xuất hiện trước mặt cô:



- Tô Tô, chạy mau.



cô thấy sau lưng cô ấy cũng có một quái vật hình người, vậy mà đầu bị cắt một nửa, cô đều nhìn thấy óc trộn máu loãng bên trong, cảm giác ghê tởm từ trong dạ dày dâng trào lên.



- Sao lại thế này? Chung Linh.



Cô hỏi đồng thời kéo Chung Linh chạy ra ngoài khách sạn:



- Những thứ này là gì?



- Là tang thi, chúng ta không phải đối thủ của bọn chúng, căn bản không đánh chết được, những pháp thuật bắt quỷ hoàn toàn không dùng được, chúng ta nhanh rời khỏi đây.



Thật sự là tang thi…



Lúc chúng cô chạy đến quầy lễ tân khách sạn, dọc theo đường đi không thấy một người, ngay khi cô nghi ngờ khó hiểu thì để ý phòng bên cạnh, cửa mở ra một khe hở, người phục vụ đón tiếp chúng cô ban đêm đang vụng trộm nhìn chúng cô, thấy cô phát hiện anh ta nhanh chóng đóng cửa lại.



- Chung Linh, sao nơi này lại có nhiều tang thi như vậy?



- Không rõ lắm.



Lúc đi tới nhà ga, cũng không có một bóng người, ngay cả nhân viên bán vé cũng không có. cô và Chung Linh tìm vô số nơi, giống như nơi này là nhà ga bỏ hoang.



Không có biện pháp, các cô lại quay vào trong thị trấn, hi vọng có thể tìm phương tiện giao thông khác. Lúc tới là vì rạng sáng, trên đường không có ai không kỳ lạ lắm, mà lúc này đã là ban ngày, sao vẫn không có một bóng người?



Nghĩ đến bộ dạng hai tên tang thi vừa rồi, thực ra tâm lý của cô vô cùng sợ hãi, nhưng lại ngại mình sợ làm ảnh hưởng đến Chung Linh.



Các cô đi dọc theo đường phố, cuối cùng thấy được bóng người, đó là một cô gái có gương mặt hiền hậu, mặc quần áo vải bố, mái tóc dài đen tuyền bay trong gió, cô xác nhận một lúc lâu cô ta là người là quỷ hay là tang thi.



- Hai người không phải là người thị trấn này đúng không?



Cô gái chủ động nói chuyện với các cô, giọng nói cũng tinh tế dịu dàng:



- Thị trấn Thương Hải đã không giống trước đây, các cô ngàn lần đừng chạy loạn ở bên ngoài.



Cô gái nói xong bảo cô và Chung Linh đi theo cô ta, đi đến nơi an toàn.



Trước mắt cô và Chung Linh không có biện pháp, thấy cô ta chỉ là người bình thường, tâm địa cũng tốt bụng nên đi theo cô ta:



- Tốt nhất hai người nhanh rời khỏi thị trấn Thương Hải, lúc chín giờ tối nhà ga có một hàng xe lửa, các cô có thể lên chiếc xe lửa đó rời khỏi nơi này.



- Rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có tang thi?



Các cô theo cô gái đến bên ngoài giáo đường, cô ta mở một cánh cửa nhỏ để chúng cô chui vào:



- Tôi cũng không rõ lắm, là một tháng trước, có một đám người đến trên trấn, bảo là muốn tìm thứ gì đó, sau đó liền có những quái vật ăn thịt người này.



- Một đám người sao? Bây giờ bọn họ ở đâu?



Cô gái rón ra rón rén đưa chúng cô vào giáo đường, làm động tác ‘xuỵt’ với cô:



- Hai người nói nhỏ chút, dì Tôn không thích tôi mang người lạ vào giáo đường.



Hóa ra bé gái này vụng trộm mang chúng cô vào, cô lập tức câm miệng không nói gì thêm nữa.



Cô ta mang chúng cô đến một tòa nhà, sau khi đóng cửa kỹ mới đi tới:



- Trấn trên đã bị quái vật chiếm lĩnh, chúng tôi không dám ra cửa, nhưng các cô yên tâm, giáo đường vô cùng an toàn, bọn họ không dám đi vào.



- Không có ai có thể xử lý những tang thi này sao?



Chung Linh cũng mở miệng hỏi, còn không quên cảnh giác kiểm tra chỗ này.



Cô gái lắc đầu:



- Không ai có thể giết chết bọn họ, bọn quái vật không sợ đau cũng không sợ chết, chúng tôi cũng muốn phản kháng bọn chúng, nhưng đã có rất nhiều người chết rồi, nên không ai dám nữa…



-----------



Dịch: Hà My



Biên tập: BảoNhi



Team: Bảo My



Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 07/11/2018Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK