Mục lục
Chàng ceo của tôi bản full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 132: Đây Là Sự Trùng Hợp Sao?




Hai giờ sau...
Tại bệnh viện trung tâm Hải Thành ....
Đường Nhật Khanh vẫn ngồi bên cạnh giường bệnh của Bùi Danh Chính, mặc kệ bên ngoài ồn ào như thế nào, cô cũng không vì thế mà rời mắt khỏi anh.
Hiện tại Đường Nhật Khanh chỉ muốn nhìn thấy Bùi Danh Chính nhanh chóng tỉnh lại, tất cả mọi chuyện còn lại cô đều không muốn quan tâm.
Lúc ở chân núi, cô đã gọi điện thoại cho nhân viên công tác xin giúp đỡ, ngay sau đó, một đội cứu hộ đã đến để đưa họ xuống núi. Bùi Danh Chính bất tỉnh giữa đường, cô liền đi theo tới bệnh viện, một mực ở lại đó trông coi anh. Ngay sau đó, phóng viên của nhiều tòa soạn báo cũng nhanh chóng có mặt ở Hải Thành, bên ngoài còn có người phụ trách hoạt động từ thiện, và cả bọn người Triệu Đình Phong với Lý Nghi Linh.
Bên ngoài vô cùng ầm ĩ, có thể nói là loạn cả một vùng, cô ở trong phòng bệnh cũng có thể nghe thấy sự hỗn loạn ồn ào bên ngoài.
Không tới một lúc sau, cửa ra vào truyền đến tiếng đập cửa: "Cô Đường, Bùi Danh Chính đã tỉnh chưa? Cô mau trả lời đi!"
Là Triệu Đình Phong! Giọng nói mạnh mẽ đầy gấp gáp của anh ta vừa dứt thì ngay sau đó lại truyền tới giọng nói của Lý Nghi Linh: "Nếu như Bùi Danh Chính tỉnh, cô ấy sẽ nói, anh gấp gáp như vậy làm cái gì, cũng không có tác dụng gì"
Đường Nhật Khanh chậm rãi phục hồi tinh thần, cô hít một hơi thật sâu, sau đó đứng dậy đi tới đẩy cửa, cất bước ra ngoài.
Người ở bên ngoài phòng bệnh nhìn thấy cô, lập tức chạy lại, ngoài Triệu Đình Phong với Lý Nghi Linh, còn có Bùi Duy, Phương Vĩnh Thành và An Nhu, những người còn lại là người phụ trách hoạt động khi nãy.
Phương Vĩnh Thành bước nhanh lại gần cô, vội vàng mở miệng hỏi thăm: "Danh Chính thế nào rồi?"
"Vẫn chưa tỉnh" Đường Nhật Khanh trả lời một cách rõ ràng.
"Mẹ kiếp!" Triệu Đình Phong thầm mắng một câu: "Bộ đàm nhất định là có người động tay động chân, tám phần chín là Tiêu Nhạc Phi làm! Ngày hôm qua tôi nhìn thấy anh ta đã liền cảm thấy không đúng..."
Bùi Duy ở bên cạnh nghe thấy liền nhướn lông mày, cười nhạo lên tiếng: "Anh Triệu, không có chứng cứ thì đừng có định tội lung tung."
Triệu Đình Phong nghe xong, lập tức giận dữ, trực tiếp quay người, không nói lời gì túm lấy cổ áo của Bùi Duy: "Anh của cậu còn nằm bên trong vẫn chưa tỉnh, cậu đứng ở đây còn có thể cười được sao! Bùi Duy, cậu có phải là "ăn cơm nhà, lo việc thiên hạ" thành thói quen không!"
Sắc mặt Bùi Duy đỏ lên, ánh mắt lạnh lùng dọa người: "Buông ra!"
Mắt thấy hai người đàn ông này như muốn đánh nhau đến nơi, lĩnh đội Tề Trạch nhanh chóng bước lại gần, đem hai người kéo ra: "Tôi nói một câu công bằng nhé, ngay cả khi bây giờ hai cậu ở đây đánh nhau một trận, thì anh Bùi cũng chưa tỉnh lại! Tĩnh táo một chút đi!"
Đường Nhật Khanh nhìn tình hình hỗn loạn này, lông mày hơi nhíu lại, cô hít một hơi thật sâu, lên tiếng nói: "Lĩnh đội Tề nói không sai, hiện tại mọi người vẫn nên kiên nhẫn chờ tổng giám đốc Bùi tỉnh lại trước, bây giờ có làm gì cũng không giải quyết được vấn đề!"
Một lúc sau, xung quanh an tĩnh lại, đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, y tá đi tới, nhìn lướt qua mọi người mở miệng thông báo: "Người bệnh tỉnh rồi!"
Người ở phía ngoài nghe thấy liền như đàn ong vỡ tổ đi nhanh vào phòng bệnh.
Bùi Danh Chính nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, môi có chút nhợt nhạt, nhìn thấy mọi người, đáy mắt liền phát ra thần thái.
Phương Vĩnh Thành bước nhanh về phía trước, tha thiết hỏi thăm: "Danh Chính, thế nào rồi?"
"Không sao, mọi người không cần lo lắng như thế" Bùi Danh Chính trả lời với giọng khàn khàn.
Người phụ trách hoạt động lúc nãy cũng nhanh chóng đi lên phía trước, mở miệng nói với giọng chân thành: "Anh Bùi, chuyện lần này thật xin lỗi, anh gặp chuyện không may là lỗi của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với anh , về chuyện bộ đàm chúng tôi cũng sẽ điều tra rõ ràng!"
Bùi Danh Chính khẽ gật đầu, ánh mắt đảo qua những người khác, nhìn đến Đường Nhật Khanh thì hơi khựng lại, nhưng rất nhanh lại dời mắt đi chỗ khác: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi không sao,mọi người không nên ở lâu lại nơi này, nên quay về đi...."
Lông mày Triệu Đình Phong nhíu chặt lại: "Danh Chính, tôi có lời muốn nói với..."
Không để anh ấy nói dứt câu, sắc mặt Bùi Danh Chính trầm xuống, giọng khàn khàn lên tiếng: "Có chuyện gì thì hôm khác nói, cậu đi về trước đi. "
Y tá ở bên cạnh liền thuận thế tiến lên nói: "Người bệnh cần nghỉ ngơi, mọi người về trước đi"
Y tá đã lên tiếng, bọn họ cũng chỉ biết rời đi, Đường Nhật Khanh đứng ở trong phòng, một chút cũng không có ý định đi ra ngoài.
Y tá nhìn thấy tất cả mọi người đã đi ra, chỉ có duy nhất cô gái này vẫn còn ở lại, liền nhìn Đường Nhật Khanh một chút, đang định mở miệng khuyên cô rời đi thì giọng của Bùi Danh Chính đột nhiên truyền tới: "Đường Nhật Khanh, qua đây!"
Y tá nhìn Bùi Danh Chính, lại nhìn qua Đường Nhật Khanh, lập tức hiểu ý nên vội vàng bước ra khỏi phòng bệnh, thuận tay giúp bọn họ đóng cửa phòng.
Đường Nhật Khanh bước đến bên cạnh anh, sống mũi bỗng nhiên cảm thấy cay cay, sau đó nước mắt liền ứa ra.
Cô đi đến bên cạnh giường bệnh, đang không biết làm sao mở miệng, đột nhiên cảm giác mu bàn tay rất ấm nên liền cúi đầu nhìn xuống thì thấy bàn tay lớn của anh đang nắm tay cô.
Ánh mắt Bùi Danh Chính tựa như rất vui vẻ, vừa cười vừa hỏi: "Vì sao lại khóc?"
Giọng nói của Đường Nhật Khanh khẽ run lên: "Tôi sợ..."
Cô thật sự sợ Bùi Danh Chính bởi vì cô mà xảy ra chuyện bất trắc....
Bùi Danh Chính liền nháy mắt mấy cái, cười thành tiếng tỏ ý trêu ghẹo: "Trong mắt cô, tôi rất yếu ớt sao?"
Lúc này mà anh lại cười? Còn cười ra tiếng?
Đường Nhật Khanh cắn cắn môi, tức mà không dám nói, cả buổi cũng không nói một câu nào.
Bùi Danh Chính thấy cô không có phản ứng, nhẹ nhàng kéo lấy tay cô: "Tới đây, tôi có lời muốn nói."
Đường Nhật Khanh do dự, chớp mắt một cái, chậm rãi cúi người sát vào Bùi Danh Chính: "Nói cái gì?"
Đột nhiên, hông của cô bị xiết chặt, một giây sau, cảm giác khóe miệng thoáng chạm vào một cái gì đó rất mềm mại.
Cô triệt để kinh ngạc ngẩng đầu lên, hai mắt mở to, ánh mắt anh liền hiện lên ý cười : "Yên tâm, tôi không sao!"
Giọng nói rất đỗi dịu dàng, nhưng lời nói ra lại là sự khẳng định đầy mạnh mẽ!
Trái tim Đường Nhật Khanh xiết chặt, đôi má đỏ lên, cô hít một hơi thật sâu, đầu óc mơ hồ, mặt mũi nóng bừng, vậy mà lại không tự chủ được mà trở tay nắm chặc tay anh.
Đối mặt với sự chủ động của phụ nữ, Bùi Danh Chính thoáng sững sờ, lập tức đáy mắt trở nên vui vẻ, anh dùng lực kéo một cái, trực tiếp đem cô ôm vào trong ngực, không nói lời gì mà hôn lên đôi môi mềm mãi của cô...
Cho đến tận lúc này, hai mươi ba năm qua, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác rung động mãnh liệt như vậy...
Hai ngày sau, Bùi Danh Chính xuất viện, về nhà an dưỡng. Hoạt động từ thiện cũng đúng lúc kết thúc, bởi vì anh bị thương trong hoạt động, cho nên quá trình sau do Đình Phong thay thế tham gia, cuối cùng danh hiệu đại sứ từ hiện bởi vì sự phát sinh ngoài ý muốn trong quá trình hoạt động mà hủy bỏ.
Bản chất hoạt động từ thiện này vốn dĩ không sai, tất cả mọi người đều nhận định từ thiện là cống hiến, thế nhưng lại vì một cái danh hiệu trao tặng, đem tấm lòng cảm thông nhân từ biến thành tranh dành danh lợi, thay đổi bản chất, bôi đen ý nghĩa.
Bùi Danh Chính ở nhà dưỡng thương, nhưng chuyện lần trước của công ty cần phải xử lý, chân Đường Nhật Khanh tổn thương không nghiêm trọng lắm, vì vậy cô thường tích cực chạy qua lại giữa công ty và biệt thự, đem tài liệu khẩn cấp mang đi, truyền đạt mệnh lệnh của Bùi Danh Chính.
Trợ lý thực tập họ Lưu báo cáo tình hình: "Thư ký Đường, vừa rồi tổ chức từ thiện bên kia điện thoại tới, nói là hôm nay sẽ có người phụ trách tới đây nói chuyện về việc phát sinh ngoài ý muốn của tổng giám đốc Bùi lần trước, chị xem nên nói ai đi tiếp đãi bọn họ?"
Đường Nhật Khanh tiện tay đem tài liệu khẩn cấp hôm nay sắp xếp lại một chỗ, vừa làm vừa nói: "Để tôi đi!"
Chuyện này không phải chuyện nhỏ, cô phải tự mình xác nhận mọi chuyện, làm sao có thể để người khác đi được!
Hai mươi phút sau, người phụ trách cùng với Tề Trạch đến phòng tiếp khách.
"Thư ký Đường , chúng ta lúc trước ở trong bệnh viện đã gặp qua một lần, tôi là người phụ trách của hoạt động từ thiện lần này, tên Lưu Đạt, Tề Trạch là lĩnh đội, chắc hẳn lúc trước cũng đã gặp, tôi sẽ không giới thiệu nhiều"
Đường Nhật Khanh khẽ gật đầu: "Anh Lưu, chúng ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề đi, lần trước tại Minh Nguyệt Sơn đã xảy ra chuyện gì chúng ta đều đã biết rõ, phía bên hoạt động lần trước cũng đã hứa hẹn sẽ cho chúng tôi một lời giải thích công bằng, không biết hai người lần này tới......"
Lưu Đạt nghe vậy, do dự chớp mắt một cái, sau đó không nhanh không chậm mà mở miệng: "Thư kí Đường, bộ phận điều tra của bên chúng tôi không tra được bất cứ bất thường nào."
Đường Nhật Khanh nhíu chặc lông mày, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc: "Anh Lưu, ý của anh là......"
Lưu Đạt tiếp tục giải thích: "Vốn là mọi người cảm thấy vấn đề bộ đàm là có người chủ mưu động tay động chân, vì vậy chúng tôi đã miễn cưỡng phối hợp điều tra, nhưng không có phát hiện bất cứ bất thường nào, nhưng mà bộ đàm trục trặc thì cũng có thể có khả năng, dù sao hoạt động nhiều người tham gia như vậy, có mấy cái trục trặc cũng bình thường thôi."
Đường Nhật Khanh bất tri bất giác xiết chặt nắm đấm, trầm giọng hỏi lại: "Có trục trặc máy móc thì tôi hiểu, nhưng là hết lần này tới lần khác tôi cùng tổng giám đốc Bùi gặp chuyện cũng đều là do trục trặc máy móc, đây là sự trùng hợp sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK