Mục lục
Chàng ceo của tôi bản full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 134: Tôi Cho Là Thật...




Đường Nhật Khanh nghe vậy, sửng sốt chớp mắt một cái.
Có thật là, anh không có nghe không?
Cô ngước mắt, trên mặt nở ra một nụ cười, nhẹ giọng mở miệng: "Cũng không có gì, chỉ là nói vài câu mà thôi."
Ánh mắt trầm ngâm một chút, tựa như nhìn ra cô đang che dấu điều gì, anh nhếch môi, lại bước xuống thêm mấy đoạn bậc thang, cười nhẹ hỏi lại: "Vậy mà tôi làm sao mà lại nghe cô nói cái gì mà đôi khi cũng nên hy sinh lợi ích cá nhân cho tình yêu"
Cổ họng Đường Nhật Khanh xiết chặt, nói không nên lời, điều này rõ ràng chính là anh đã nghe được tất cả, vừa rồi lại còn giả vờ không biết hỏi cô để làm gì?
"Ừm... Đường Nhật Khanh" Bùi Danh Chính mỗi chữ mỗi câu kêu tên của cô, nhẹ nhàng chậm rãi, xen lẫn sự mập mờ không nói nên lời.
Hai gò má của Đường Nhật Khanh như bị phỏng, sau đó nhanh chóng hít một hơi thật sâu chấn tĩnh lại tâm trạng: "Đây chẳng qua là muốn trêu ghẹo cô ấy một chút, lần trước chúng ta ở trước mặt cô Đỗ diễn kịch, lần này cũng chỉ là muốn tiếp tục diễn một chút thôi..."
Lời nói của cô vẫn còn chưa dứt, Bùi Danh Chính đã bước xuống bậc thang cuối cùng, anh vươn tay, trực tiếp đem cô ôm vào trong ngực.
Đường Nhật Khanh không ý thức ngẩng đầu, đối mắt với đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
Sắc mặt của Bùi Danh Chính bỗng vô cùng nghiêm túc, không có nửa phần mang ý đùa giỡn: "Nhưng tôi cho là thật!"
Trong nháy mắt, Đường Nhật Khanh chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên bị bóp chặt, máu toàn thân dường như ngưng chảy.
"Tôi..." Cô há to miệng, không biết nói như thế nào cho phải, Bùi Danh Chính thấy thế liền nhếch môi, dùng tay nâng cằm của cô, ngón tay lướt nhẹ qua cơ thể của cô, đáy mắt càng tràn đầy sự vui vẻ.
Anh cười khẽ: "Cô làm sao vậy? Không muốn ư?"
Đường Mộ khanh trong lòng liền có chút rung động, nhìn người đàn ông trước mặt, quên mất phải trả lời như thế nào, Bùi Danh Chính đem tất cả cảm xúc trên khuôn mặt của cô thu hết vào mắt, đặt tay ở vòng eo của cô mà xiết chặc, đem cô áp sát vào cơ thể của mình.
Anh cúi đầu, ghé sát lại bên tai của cô, nhẹ giọng mở miệng: "Cô không cần phải nói, tôi biết rõ cô muốn gì, nghĩ gì"
Một dòng khí ấm nóng phả lên hõm vai của cô, làm cho cô cảm thấy tê dại, toàn thân run lên.
Thân thể Đường Nhật Khanh mềm nhũn ra, không tự chủ được mà vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy anh, Bùi Danh Chính liền thuận thế đem cô đẩy tới, áp lên trên tường, không nói lời gì mà hôn lên môi cô mãnh liệt.
Trong nháy mắt, trời đất quay cuồng, Đường Nhật Khanh chỉ cảm thấy chính mình như bị hóa thành một vũng nước, đại não không còn nghe theo sự sai bảo của bản thân.
Hơi thở ngọt ngào của Đường Nhật Khanh ở chóp mũi của anh quanh quẩn qua lại, hô hấp của anh càng lúc cành dồn dập trầm trọng, rốt cục nhịn không được liền ghé sat tai cô thì thầm: "Cùng tôi trở về phòng"
Hai gò má của Đường Nhật Khanh trở nên ửng hồng, nửa người hầu như đều dựa trên cơ thể của Bùi Danh Chính, chân mềm nhũn ra đến đứng không vững, cuối cùng một tia lý trí lóe lên giúp cô từ chối: "Không được...Cơ thể của anh vẫn còn chưa khỏe..."
Bùi Danh Chính nhếch môi lên cười nhẹ lên tiếng: "Không ảnh hưởng"
Nói xong, anh ôm cô vào lòng, cất bước lên lầu...
Hơn một giờ sau, Đường Nhật Khanh vừa định đứng dậy, Bùi Danh Chính ở bên cạnh lại đột nhiên vươn tay, một tay kéo cô ôm trở lại trong lòng.
Đường Nhật Khanh thở nhẹ ra, ngã vào ngực của anh, vừa nhíu mày phàn nàn hai tiếng, cái cằm đã bị anh nâng lên, đuôi long mày của Bùi Danh Chính nhướn nhẹ: "Muốn đi sao?"
Đường Nhật khanh tròn mắt sững sờ, còn chưa đủ sao... Anh còn muốn như thế nào nữa?
Cô khẽ động đậy, thuận miệng nói sang chuyện khác: "Tôi...Tôi còn có chuyện quan trọng muốn nói với anh.."
Hôm nay cô mang không ít tài liệu cần ký ở công ty đến, còn chưa kể cho Bùi Danh Chính nghe chuyện cô tiếp đón người phụ trách của hoạt động từ thiện.
Ánh mắt của Bùi Danh Chính tràn đầy sự vui vẻ: "Cô nói đi" Đợi cô nói xong thì làm cũng không muộn...
Sắc mặt của Đường Nhật Khanh bỗng trở nên nghiêm túc vài phần: "Hôm nay người phụ trách hoạt động từ thiện tên Lưu Đạt đã tới công ty, bọn hắn không có tra được cái gì, nhưng lại nói hoạt động nhiều ngày như vậy thì bộ đàm xuất hiện trục trặc là bình thường, tôi xem ra bọn họ hẳn là muốn chối bỏ trách nhiệm."
Bùi Danh Chính nghe vậy, lông mày hơi nhíu lại, không nói gì.
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu, sau đó tiếp tục nói: "Tôi xem ra chuyện lần này bọn họ có lẽ không muốn giải quyết công bằng"
"Đều nằm trong dự đoán" Bùi Danh Chính nhàn nhạt mở miệng.
"Tại sao lại nói như thế?" Đường Nhật Khanh ngước mắt, lộ vẻ đầy nghi hoặc nhìn về phía anh.
"Đem chuyện này điều tra rõ ràng, đối với bọn họ mà nói không có bất kỳ lợi ích nào, điều tra rõ ràng sự việc chẳng những sẽ đắc tội với người đã động tay động chân, hơn nữa theo một phương diện khác sẽ chứng minh việc đảm bảo an toàn với chuẩn bị biện pháp cũng không tốt, nếu như thế, về sau danh tiếng hoạt động của bọn họ nhất định sẽ giảm bớt đi nhiều, đối với hoạt động tổ chức trong tương lại của họ chắc chắn sẽ có ảnh hưởng."
Đường Nhật Khanh nghe vậy, lập tức bừng tỉnh hiểu ra, đối với loại người cố hết sức nịnh nọt sự việc, bọn họ đương nhiên không muốn làm.
Cô nhịn không được liền hỏi: "Cho nên, cân nhắc, bọn họ liền lựa chọn tìm đại một lý do bất kì để qua loa tắc trách với chúng ta, yên lặng xoa dịu sự việc?"
Bùi Danh Chính gật đầu: "Ừ, đắc tội với nhà họ Bùi, phía chúng ta sẽ ít quyên góp tiền mà thôi, nhưng mà nếu như đem danh tiếng hủy hoại đi, về sau hoạt động của bọn họ chỉ sợ người tham gia sẽ giảm rất nhiều."
Đường Nhật Khanh có chút tức giận, không suy nghĩ lên giọng trách móc: "Vậy thì bọn họ như thế cũng thật quá đáng, không chịu trách nhiệm, tùy tiện lừa dối chúng ta!"
"Cũng trách không được bọn họ, vốn là công việc từ thiện sẽ làm không tốt, nếu như không có người của giới kinh doanh ủng hộ, chỉ sợ viện phúc lợi..."
Đường Nhật Khanh nghe anh nói như vậy, đột nhiên nghĩ đến ngày đó cô và anh ở viện phúc lợi gặp bọn nhỏ, lập tức trong lòng mềm nhũn, vốn trong lòng vô cùng giận dữ nhưng hiện tại đã nguôi đi ít nhiều.
Trầm mặc một lát, cô ngước mắt nhìn Bùi Danh Chính: "Vậy bây giờ, chúng ta nên làm gì? Biết rõ có người động tay động chân với chúng ta..."
"Không vội, nếu như bọn người đó dám động tay động chân, thì nhất định sẽ có lần thứ hai lần thứ ba, sớm muộn gì có một ngày sẽ lộ ra dấu vết, đến lúc đó cô còn sợ chúng ta không bắt được bọn họ sao?"
Trong lòng Đường Nhật Khanh đột nhiên trở nên lo lắng, không nói gì thêm nữa.
Bùi Danh Chính thấy cô đột nhiên trầm mặc xuống như thế, liền vươn tay, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: "Làm sao vậy?"
Đường Nhật Khanh khẽ thở dài: "Tôi đang lo lắng, bọn họ ở trong tối, chúng ta ở ngoài chỗ sáng, nếu như bọn họ muốn động tay động chân, chỉ sợ rất dễ dàng thực hiện..."
Lần này phía công ty ăn một cú lỗ vốn lớn, lần sau chỉ sợ có chuyện trầm trọng hơn! Cô đến nghĩ cũng không dám nghĩ.
Bùi Danh Chính nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, chúng ta càng sốt ruột, bọn họ càng trốn kỹ, chờ khoảng thời gian này qua đi, bọn họ buông lỏng cảnh giác, chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian cùng với bọn họ chơi đùa vui vẻ."
"Được!" Nhìn vẻ mặt Bùi Danh Chính khẳng định quyết liệt như thế, Đường Nhật Khanh cũng có một chút an tâm.
Trước buổi tối, Bùi Danh Chính ở phòng xử lý tài liệu, Đường Nhật Khanh trong phòng xem xét thu dọn văn kiện, đem tất cả văn kiện lật ra xem một lần, xác nhận không có gì quan trọng, cô đứng dậy, muốn đi đến phòng tìm Bùi Danh Chính.
Còn chưa đi đến cửa phòng, cô đã nghe được dưới lầu truyền đến tiếng nói chuyện, Đường Nhật Khanh trong lòng xiết chặt, chậm rãi xuống thang lầu.
Bước xuống một nửa, tiếng nói chuyện dưới lầu truyền đến càng lúc càng rõ ràng.
"Con còn muốn để cha nói bao nhiêu lần? Qua nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũnng chưa từng có gì có thể khiến con bị thương, một hoạt động từ thiện lại có thể làm con bị thương, con có biết không, con đại diện không phải chỉ cho bản thân con, mà là cho cả Bùi thị!"
Giọng nói đầy hằn học như thế này, đây chắc chắn là tiếng của ông Bùi rồi...
Đường Nhật Khanh trong lòng xiết chặt, không biết là nên trở về phòng hay là nên đi xuống lầu, đang do dự thì giọng nói dưới lầu lại truyền tới: "Nghe nói con bị thương là vì bảo vệ Đường Nhật Khanh? Lúc trước cũng đã nói với con rồi, không nên cùng cô ta dây dưa!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK