CHƯƠNG 252: VỀ NHÀ THỬ CHO ANH XEM
Ở công ty bận rộn một ngày cuối cùng đã tới lúc tan việc, Đường Nhật Khanh đi theo Bùi Duy cùng tới nhà ăn ăn cơm tối, vốn cho ra sẽ về biệt thự nhưng ô tô lại đang chạy ngược hướng so với biệt thự.
Đường Nhật Khanh quay đầu, kinh ngạc hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Nhớ lần trước ở cửa hàng của Sara mình đã đặt mấy bộ lễ phục không, gần đây đã làm xong tất cả rồi, anh dẫn em tới thử một chút, nếu không có vấn đề gì liền mang về biệt thự."
Nghe thấy Bùi Danh Chính nói như vậy, lúc này Đường Nhật Khanh mới nhớ tới lần trước có đặt làm mấy bộ lễ phục ở chỗ Sara, cô mới mặc một bộ lúc đi sinh nhật của Đỗ Lăng Phong, còn lại mấy bộ còn chưa kịp lấy về.
Xe đến tòa nhà Tinh Quang, Đường Nhật Khanh cùng Bùi Danh Chính xuống xe, trực tiếp đi tới studio của Sara ở tầng sáu.
Lần này studio lại đổi trang trí, so với lần trước tới đây lại càng có phong cách hơn, bọn họ vừa mới đi tới cửa Sara đã tiến lên đón, cười trêu ghẹo nói: "Hai vị thật đúng là khách quý ít gặp, lễ phục đặt làm riêng đã làm xong được nửa tháng rồi mà hôm nay hai người mới đến lấy."
Đường Nhật Khanh cười với cô ta: "Gần đây bề bộn nhiều việc, hôm nay không có việc gì nên chúng tôi mới tới đây được."
"Đi theo tôi." Sara ngoắc ngoắc tay dẫn bọn họ đi tới chỗ đóng gói đồ, có nhân viên ở bên kia đang đem lễ phục bỏ vào trong hộp lớn.
"Mấy món lễ phục tôi làm lần này có không ít sự thay đổi, cũng không biết cô có thích hay không, còn có món này phong cách rất đặc biệt, có muốn thử một chút hay không?"
Sara nói xong liền chỉ về phía giá áo ở sau lưng, ra hiệu cho Đường Nhật Khanh.
Bộ lễ phục màu tím nhạt được thiết kế theo phong cách cung đình truyền thống, váy xếp tầng tầng lớp lớp nhưng lại vô cùng đẹp mắt.
Mặc dù không phải phong cách cô đặc biệt thích nhưng lại khiến cô có xúc động muốn thử xem: "Cho tôi thử một chút đi."
Nghe vậy, Sara phát ra tiếng vỗ tay ra hiệu cho trợ lý bên cạnh cầm quần áo dẫn Đường Nhật Khanh tới phòng thử áo.
Đường Nhật Khanh vừa đi vào phòng thử áo, Sara liền hướng Bùi Danh Chính cười cười, có thâm ý khác cười hỏi: "Gần đây tình cảm không tệ?"
Khóe miệng Bùi Danh Chính hiện ra mỉm cười: "Sao lại nhìn ra được?"
Sara hướng cái cằm lên, nhìn cà vạt của anh: "Chiếc cà vạt này rất đẹp mắt, là Nhật Khanh chọn cho anh đúng không?"
Bùi Danh Chính cười cười: "Thật đúng là không có cái gì có thể thoát khỏi mắt của cô."
Sara khẽ cười, sau đó quay người tiếp tục chỉ đạo nhân viên đóng gói lễ phục: "Đừng gập lại như vậy, loại vải này tương đối mềm nếu gập lại sẽ bị mất form!"
Bùi Danh Chính tiện tay cầm một cuốn tạp chí bên cạnh lên mở ra, nhìn thấy một bộ váy cưới vậy mà lại cảm thấy hứng thú, bất tri bất giác lật thêm mấy trang.
Đột nhiên, một cái bóng che vào bên trên trang sách, anh vừa ngẩng lên liền thấy Sara nở nụ cười mập mờ nhìn anh: "Ôi, Danh Chính, vậy mà anh lại đang xem tạp chí hôn lễ!"
Bọn họ đã làm bạn được khá lâu nên cô ta xem như khá hiểu rõ Bùi Danh Chính, bây giờ thẳng nam điển hình cũng bắt đầu đọc tạp chí hôn lễ rồi, chắc chắn là có ý tưởng.
Bùi Danh Chính mỉm cười không nói.
"Đúng rồi, có một bộ tôi cảm thấy đặc biệt ưng, rất đặc biệt, cho anh xem thử một chút." Sara trực tiếp ngồi xuống bên cạnh anh, đưa tay lật qua lật lại mấy trang sách.
Đúng lúc Đường Nhật Khanh thay quần áo xong, cô từ trong phòng thử áo đi ra liền nhìn thấy tràng cảnh chính là Sara và Bùi Danh Chính ngồi cạnh nhau ở trên ghế sofa vừa cười vừa nói cùng xem một quyển tạp chí.
Trong lòng cô khó chịu, một cỗ cảm giác không thoải mái lập tức dâng lên trong lòng, cô không hề nghĩ ngợi trực tiếp quay người về phòng thử áo.
Vốn còn muốn cho Bùi Danh Chính nhìn dáng vẻ cô mặc bộ này lễ phục này một chút không nghĩ tới anh lại ở bên ngoài cùng người phụ nữ khác anh anh em em, mập mờ không rõ.
Nghĩ đến đó, Đường Nhật Khanh tức giận cầm quần áo thay ra, vừa mặc quần áo của mình vào xong liền có người gõ cửa phòng thay đồ.
"Nhật Khanh, cô ở bên trong à?"
Giọng nói của Sara từ bên ngoài truyền đến.
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật dài, lãnh đạm nói: "Có chuyện gì vậy?"
Tiếng cười của Sara truyền đến: "Cô mở cửa ra đi, tôi có lời muốn nói với cô."
Trong lòng rõ ràng còn có điều kiêng kị đối với cô ta thế nhưng dù sao bây giờ cũng đang ở địa bàn của người ta, Đường Nhật Khanh giả vờ trấn định đem cửa phòng thay đồ mở ra.
Sara cười nhìn cô, dùng một loại giọng điệu đùa cợt hỏi cô: "Ghen à nha?"
"Cái gì?" Đường Nhật Khanh nhíu mày, giả vờ như nghe không hiểu cô ta đang nói cái gì.
"Vừa rồi tôi đã nhìn thấy cô mặc váy, cô thay lễ phục xong vừa ra tới nơi lại quay trở lại, có phải bởi vì tôi và Danh Chính hay không?"
Không nghĩ tới, cô ta lại nhìn thấy được.
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật dài, không nói gì.
"Cô biết vừa rồi chúng tôi đang xem cái gì không?" Sara cũng không đợi câu trả lời của Đường Nhật Khanh đã tự mình nói tiếp: "Một chiếc váy cưới trên tạp chí, tôi thấy anh ta thật sự cảm thấy hứng thú nên tìm một bộ ảnh chụp cô dâu rất rất đặc biệt cho anh ta xem, cô cảm thấy anh ta xem ảnh áo cưới là vì cái gì?"
Nghe vậy, trong lòng Đường Nhật Khanh trầm xuống, lòng bàn tay không hiểu sao lại có chút nóng lên.
Dưới đáy lòng sinh ra một cảm giác rất khẩn trương, Đường Nhật Khanh cũng không biết loại tình cảm này cụ thể từ đâu mà tới.
"Chỉ sợ tôi không cần nói thì trong lòng cô cũng đã biết rõ ràng rồi chứ?" Sara cười cười: "Tôi chưa hề bao giờ thấy Danh Chính để ý tới một cô gái nào như vậy, cô thật sự rất may mắn."
Càng nghe cô ta nói như vậy, Đường Nhật Khanh lại càng đắn đo khó hiểu đến tột cùng là cô ta có ý gì, dừng một chút, cô nhìn về phía Sara mở miệng hỏi: "Cô qua đây tìm tôi chính là muốn nói cho tôi những cái này sao?"
Cứ cho là giữa cô ta và Bùi Danh Chính thật sự không có gì đi chăng nữa thế nhưng khi nhìn thấy anh và một người phụ nữ khác thân cận như vậy, trong lòng cô không hiểu sao vẫn không vui.
Sara đột nhiên tới gần: "Tôi tới đây chính là muốn nói cho cô biết, cô không cần phải ghen với tôi và Danh Chính, bởi vì, tôi và anh ta đều thích con gái."
Nói xong cô ta còn hướng về phía Đường Nhật Khanh nháy nháy mắt, cười một cách tinh quái.
Đường Nhật Khanh ngẩn người cũng không kịp phản ứng lại, dừng lại mấy giây sau mới kinh ngạc nhìn Sara: "Cô là..."
Sara hiểu ý, không đợi cô nói xong liền gật đầu cười: "Đúng."
Đường Nhật Khanh kinh ngạc nói không ra lời, một lát sau lại đột nhiên cảm thấy vừa rồi biểu hiện của mình vừa hẹp hòi lại vừa buồn cười.
Bình phục lại tâm tình của mình, Đường Nhật Khanh áy náy nhìn về phía Sara: "Thật xin lỗi, là tôi hiểu lầm cô."
Sara giang tay ra, khẽ cười nói: "Không sao, cũng trách tôi không có nói trước nói cho cô biết, nhanh đi ra ngoài đi, anh ta còn đang chờ cô đấy."
Đường Nhật Khanh nhẹ gật đầu, cất bước đi ra khỏi phòng thay đồ.
Bùi Danh Chính thấy cô mặc trên người vẫn là quần áo của mình, mở miệng hỏi: "Sao lại không mặc thử lễ phục?"
Đường Nhật Khanh cong môi cười cười: "Vừa rồi ở phòng thay đồ đã thử qua rồi, nhìn rất đẹp."
Bùi Danh Chính dường như có chút không vui, nhíu mày nói: "Nhưng mà anh vẫn chưa được nhìn."
Đường Nhật Khanh hạ giọng, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Vậy. . . Về nhà em thử cho anh xem."
Bùi Danh Chính nhíu mày, đáy mắt hiện ra mỉm cười: "Được."
Hai người đi đến chỗ đóng gói, trợ lý của Sara lập tức mỉm cười với bọn họ: "Cô Đường, mấy cái hộp này đều là của cô, chờ một lát chúng tôi sẽ đưa đến trên xe cho cô."
Đường Nhật Khanh gật nhẹ đầu, nhìn thấy ở gần phía cô nhất có một cái hộp quà nhỏ liền thuận miệng hỏi: "Đây là cái gì?"
Lễ phục của cô đều được gói trong hộp lớn, đựng trong hộp nhỏ như vậy chính là phụ kiện đi kèm sao?
Trợ lý nhẹ giọng trả lời: "Là món quà mà chị Sara tặng cho hai người."
Đường Nhật Khanh nhất thời tò mò liền trực tiếp mở cái nắp hộp quà ra, lúc thấy rõ đồ vật trong hộp sắc mặt cô lập tức đỏ lên.
Lại là. . . Là một bộ nội y viền ren vô cùng gợi cảm!
Cô hoảng hốt luống cuống tay chân một lần nữa đóng nắp hộp lại.
Bùi Danh Chính đứng ở bên cạnh cũng nhìn thấy rõ ràng đồ vật trong hộp, anh cong môi cười một tiếng, xích lại gần bên tai cô khẽ nói: "Cái này cũng phải thử cho anh xem đấy."