CHƯƠNG 54: CÔ ẤY GẶP CHUYỆN RỒI?
Từ lúc vào phòng ăn đến giờ, Đường Nhật Khanh vẫn chưa nói câu nào, Lục Bình Xuyên và Bùi Danh Chính anh một câu tôi một câu, hoàn toàn coi cô như không khí.
Lục Bình Xuyên không dưng lại nhờ Bùi Danh Chính nâng đỡ con gái ông ấy, làm thư kí hay trợ lí cũng được, chẳng phải là đang cướp bát cơm của cô sao?
Càng khiến Đường Nhật Khanh bất ngờ hơn là, Bùi Danh Chính lại đồng ý ông ta, trong lòng cô bỗng vô cùng thất vọng.
Cô nâng ly rượu, vô thức uống cạn đến đáy ly.
Những chuyện Bùi Danh Chính và Lục Bình Xuyên nói sau đấy cô không nghe lọt tai nữa, liếc cái ly đã trống không của mình, cô giơ tay cầm bình rượu bên cạnh, bỗng cảm giác có ánh mắt sắc lạnh đang nhìn mình.
Cô nâng mắt, nhận ra Bùi Danh Chính đang nhìn chăm chăm từng hành dộng của cô, cái tay đang giơ ra lấy bình rượu lại vội rụt trở vè.
Chẳng bao lâu, Bùi Danh Chính đã chủ động chào Lục Bình Dương để về.
“Phó thị trưởng, hôm nay rất vui được gặp ngài, nếu không còn chuyện gì khác, thì chúng tôi đi trước nhé.”
“Được, hôm nay tôi sẽ về nhà nói một tiếng với con gái, hôm khác tôi bảo nó đến khách sạn tìm anh, mấy ngày anh ở Nam Hải, để nó đưa anh đi thăm quan, hai người cũng nhân cơ hội làm quen nhau chút.”
Sau khi rời khỏi phòng ăn, Đường Nhật Khanh và Trịnh Hoàng đi theo sau Bùi Danh Chính, cùng ra khỏi nhà hàng.
Trên đường trở về, Đường Nhật Khanh không nói gì cả.
Bùi Danh Chính quan sát từng hành động của cô, cuối cùng lạnh nhạt nói một câu: “Buổi chiều không có kế hoạch gì, cho cô nghỉ.”
Đường Nhật Khanh không có phản ứng gì nhiều, chỉ đáp một tiếng, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Có khi nào là do vừa rồi anh đồng ý giúp đỡ con gái của Lục Bình Xuyên, nên Đường Nhật Khanh ghen?
Bùi Danh Chính ngồi thẳng lưng hơn, quay đầu nhìn Đường Nhật Khanh, chiếc xe lắc lư vài lần, mới nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt cô.
Cô nhắm hai mắt, không có biểu cảm gì, hình như là đang chợp mắt.
Bùi Danh Chính nhíu mày, dựa vào lưng ghế sofa, điều chỉnh lại sắc mặt.
Còn tưởng cô gen vì chuyện con gái của Lục Bình Xuyên, ai ngờ chỉ là đang chợp mắt mà thôi, là anh nghĩ nhiều rồi!
Đường Nhật Khanh vừa uống một li rượu, cơ thể đang ở trong trạng thái hơi say, lại đang là thời gian ngủ trưa, lúc trở về khách sạn, cô không nhiều lời mà lên giường ngủ luôn.
Mấy ngày này ở Nam Hải cô ngủ không ngon, không dậy sớm thì cũng phải thức khuya, ngày nào cũng đau não vì đủ chuyện, khó khăn lắm mới có được ngày nghỉ, cô ước còn chẳng được, không suy nghĩ nhiều nữa mà ngủ luôn.
Hơn 5 giờ chiều, Đường Nhật Khanh còn chưa tỉnh, Bùi Danh Chính ở phòng bên cạnh đã chuẩn bị đi ăn rồi.
Anh dặn nhân viên khách sạn chuẩn bị bữa ăn tối cho hai người, thấy cũng sắp đến giờ rồi, liền sang gõ cửa phòng bên cạnh luôn.
Gõ vài cái mà không có người lên tiếng, Bùi Danh Chính đứng ở cửa, lòng căng thẳng.
Hay là cô ra ngoài rồi?
Bùi Danh Chính lấy điện thoại, gọi thẳng vào số của cô, trong điện thoại truyền tới tiếng của tổng đài, nhắc điện thoại đã tắt.
Tắt máy? Từ ngày Đường Nhật Khanh làm việc cho anh đến giờ, chưa từng tắt máy lần nào, sao hôm nay tự dưng lại tắt máy?
Cô không ở trong khách sạn, lại tắt máy, chẳng lẽ…xảy ra chuyện rồi?
Trong đầu Bùi Danh Chính thoáng chốc hiện lên gương mặt của Lục Thanh Trì, hôm đó hành động của hắn rõ ràng là có ý với cô, sáng nay bọn họ đi gặp Lục Bình Xuyên, Lục Thanh Trì chắc chắn cũng biết.
Chẳng lẽ hắn ta lòng dạ hiểm ác, nhân buổi chiều Đường Nhật Khanh ra ngoài đã ra tay cướp người!
Suy nghĩ này lướt qua trong đầu Bùi Danh Chính, ở đây là Nam Hải, không phải địa bàn của anh, với tính cách của Lục Thanh Trì, hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua…
Bùi Danh Chính siết chặt nắm đấm, bước thẳng ra phía thang máy, gọi điện cho Trịnh Hoàng: “Lái xe đến cổng khách sạn ngay.” Anh dặn xong thì cúp máy, rồi lại gọi luôn cho thuộc hạ của mình: “Lập tức điều tra hành tung hôm nay của Lục Thanh Trì, gửi số điện thoại của anh ta cho tôi.”
Anh đi thang máy xuống sảnh tầng 1, đến trước quầy lễ tân, đưa giấy tờ rồi nói: “Tôi không liên hệ được với người đi cùng mình, xin hãy xem lại camera giám sát phía nam của tầng 18, xem hôm nay người ở phòng 1821 đã rời phòng lúc nào.”
Nhân viên lễ tân đang định hỏi vài câu, thấy sắc mặt Bùi Danh Chính trầm xuống thì không dám nói gì nữa, sau khi xem xét giấy tờ chứng minh thân phận thì mở máy xem lại camera luôn.
Bùi Danh Chính nhíu chặt hai mày, trong lòng có nỗi lo lắng không tên, nếu Đường Nhật Khanh thật sự xảy ra chuyện, anh không dám tưởng tượng…
Rất nhanh sau đó, Trịnh Hoàng đã gọi tới: “Thưa, tôi đã đứng ở cửa rồi.”
“Tốt.” Bùi Danh Chính ngắt máy, quay đầu nhìn nhân viên phục vụ trước quầy, thấy nhân viên kia vẫn đang lúng ta lúng túng mở xem video, thì sắc mặt càng khó coi.
Bùi Danh Chính âm thầm nắm chặt điện thoại, đang định nhấc chân rời đi, vừa đi được hai bước, thì nhân viên kia vội vã nói: “Thưa ngài, tìm được rồi!”
Bùi Danh Chính thoáng chốc khựng lại, quay đầu nhìn.
Nhân viên lễ tân bị anh nhìn với ánh mắt âm trầm như thế thì lắp bắp, vội bối rối nói: “Vị khách ở phòng 1821 trở về phòng lúc 1 giờ chiều, đến giờ vẫn chưa rời khỏi phòng lần nào.”
“Cái gì?”
Bùi Danh Chính nhíu mày, quay người bước tới quầy: “Cô nói cái gì?”
Nhân viên lễ tân lặp lại lần nữa: “Vị khách phòng 1821 chiều nay chưa ra ngoài lần nào.”
Ánh mắt Bùi Danh Chính chợt lạnh, do dự giây lát, rồi nhấc chân đi vào thang máy.
Anh gọi cho Đường Nhật Khanh lần nữa, vẫn tắt máy, ra khỏi thang máy, anh đi đến trước cửa phòng Đường Nhật Khanh, nhấc tay gõ cửa, lần này gõ mạnh hơn.
“Cốc cốc côc!”
Mấy tiếng vang lên, trong phòng vẫn không có tiếng động gì, đang lúc Bùi Danh Chính định gọi nhân viên khách sạn đến mở cửa, thì có tiếng cửa vang lên.
Đường Nhật Khanh mở cửa, mắt ngái ngủ nhìn người đàn ông đang trầm mặt bên ngoài, hơi ngẩn ra, cô còn đang trong giấc mộng, đã bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa rồi. Còn tưởng là có chuyện gì, không ngờ lại thấy Bùi Danh Chính đứng bên ngoài.
Cô khó hiểu nhìn anh: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”
Bùi Danh Chính thấy người phụ nữ đầu tóc hơi rối, mặc váy ngủ, mắt còn hơi sưng trước mặt, hơi nóng dâng lên đỉnh đầu, cô ở phòng ngủ ngon thật, không hay biết anh ở ngoài kia suýt nữa thì sốt ruột đến mức đi tìm Lục Thanh Trì!
Đường Nhật Khanh thấy Bùi Danh Chính không trả lời, sắc mặt thì ngày càng khó coi, cô bỗng tỉnh hơn một chút, nỗi sợ hãi mơ hồ sinh ra, cô lùi nửa bước, khép cửa lại hơn chút, đang chần chừ xem định mở lời thế nào, thì bỗng Bùi Danh Chính giơ tay, đẩy hẳn cửa ra.
Đường Nhật Khanh vô thức lùi ra sau vài bước, chút ngái ngủ còn lại hoàn toàn bay biến.
“Anh…anh định làm gì?”
Cô căng thẳng đến nỗi nói lắp luôn, sắc mặt Bùi Danh Chính vẫn không đổi: “cạch” một cái đóng cửa lại, bước về phía trước, ép cô vào tường.
Anh nhìn cô chằm chằm, trầm giọng hỏi: “Ngủ có ngon không?”
Đường Nhật Khanh do dự gật đầu. Ngủ ngon lắm, lâu lắm rồi cô chưa được bình yên ngủ một giấc.
Bùi Diệp Châu không ngờ cô dám gật đầu, anh đè lại cảm xúc mình, nhìn gương mặt vô tội kia, cuối cùng vẫn không nỡ làm gì.
Khoảnh khắc hai người đang mắt lớn trừng mắt nhỏ, thì bụng của Đường Nhật Khanh kêu lên “ục ục” hai tiếng, cực không hợp lúc, bầu không khí đang căng thẳng bỗng trở nên là lạ…
Đường Nhật Khanh xấu hổ nhìn Bùi Danh Chính, đang không biết nên mở miệng thế nào, thì Bùi Danh Chính đã quay người bước ra ngoài.
Đi đến cửa, anh lạnh lùng bỏ lại một câu: “Cho 5 phút, thay đồ ra ngoài ăn cơm!”