CHƯƠNG 78: MỘT MŨI TÊN TRÚNG HAI CON CHIM
Chuyện đã đến nước này, cô đến cũng đến rồi, cũng chẳng có lý do gì để mà lâm trận rồi còn rút lui nữa. Đường Nhật Khanh hít thở sâu, sau đó bước theo anh đi vào.
Vừa rồi lúc ở cửa nhìn vào, cô chỉ thấy là rất đông người, nhưng đi từ cửa trước vào, thì lại là một góc quan sát khác.
Giống như trong một khoảnh khắc, tất cả mọi người đều cùng nhìn về phía cửa, ánh mắt đều tập trung vào cô và Bùi Danh Chính. Âm thanh ồn ào khi nãy cũng ngay lập tức im bặt.
Nhân viên ở hội trường đã chuẩn bị sẵn micro, người đó bước nhanh về phía Bùi Danh Chính đưa cho anh.
Bùi Danh Chính đưa tay ra nhận lấy, quay người nghiêng sang nhìn Đường Nhật Khanh, trầm giọng nói: “Cô tìm chỗ ở hàng ghế đầu ngồi xuống đi.”
“Được.” Đường Nhật Khanh đáp lại rồi chịu mọi ánh mắt phức tạp của mọi người xung quanh, tìm một chỗ ngồi hàng ghế đầu, gần cửa ra vào rồi ngồi xuống.
Một nhân viên tổ chức sự kiện nhìn thấy Bùi Danh Chính đang đứng trên bục sân khấu thì vội vàng nói: “Được rồi, tất cả mọi người yên lặng, sau đây xin mời tổng giám đốc Bùi của chúng ta lên phát biểu.”
Tiệc chúc mừng này được tổ chức bất ngờ, chưa có sự chuẩn bị trước. Bùi Danh Chính chỉ dặn dò thông báo trực tiếp xuống các cấp dưới, để tất cả mọi người các bộ phận tạm dừng công việc trong tay, tham gia buổi lễ sẽ kết thúc trong vòng nửa tiếng này.
Các nhân viên xuống khỏi sân khấu, Bùi Danh Chính cầm micro, bước lên bậc thang lên sân khâu, từ chỗ ngồi của Đường Nhật Khanh, vừa đúng nhìn thấy góc nghiêng của anh, đôi chân dài thẳng tắp, cùng khuôn mặt nghiêng tuấn lãng, phong lưu
Người như vậy, ai mà không chú ý chứ?
Bùi Danh Chính lên bục, bên dưới tự giác yên lặng, anh ung dung đi ra giữa trung tâm sân khấu, nhìn nhân viên bên dưới, ngừng lại vài giây, rồi cầm micro lên, dõng dạc nói: “Tiệc chúc mừng hôm nay là tôi tổ chức đột xuất, có lẽ là làm chậm trễ công việc của mọi người nhưng tôi cảm thấy có lời cần phải nói với mọi người.”
“Bùi Thị của chúng ta, trước giờ luôn coi trọng sự thấu hiểu giữa lãnh đạo và nhân viên. Chúng ta không phải là mối quan hệ cấp trên cấp dưới, mà là mối quan hệ hợp tác, có những chuyện, tôi nhất định phải nhanh chóng thông báo đến mọi người bằng cách thức phù hợp nhất.”
Lúc đứng trên bục sân khấu, khi anh nói, rất tỏa sáng, giống như một ngôi sao, nhất thời làm mọi người không rời mắt được.
Đường Nhật Khanh nhìn Bùi Danh Chính ở trên sân khấu, chẳng hiểu sao lại cảm thấy an tâm hơn nhiều, những lo lắng và sợ hãi vừa nãy lúc này cũng đã tan đi phân nửa.
“Mọi người đều biết, tôi vừa đi công tác ở thành phố Nam Hải về, lấy được mảnh đất mà Bùi Thị chúng ta đã mong chờ từ lâu, thành quả này không chỉ là kết quả sự nỗ lực của một mình tôi, mà cũng là kết quả sự nỗ lực chung của tất cả mọi người, cho nên niềm vui này, tôi muốn chia sẻ cùng mọi người.”
Bùi Danh Chính vừa dứt lời, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt. Một lãnh đạo xuất sắc sẽ có được sự tín nhiệm, ủng hộ không chút suy nghĩ của mọi người. Mà điều này, Bùi Danh Chính đã làm được, anh hiểu rõ nhân viên công ty mình cần gì, cũng hiểu rõ phải làm gì để có được cảm tình và sự thân thiết.
Bùi Danh Chính đột nhiên ngừng lại một lát, sau đó nói tiếp: “Nhưng, cùng với tin tức tốt này, công ty chúng ta cũng xuất hiện nhiều tin không hay, lần này người đi công tác cùng tôi là thư ký Đường Nhật Khanh đã biểu hiện vô cùng xuất sắc, nhưng lại có người cố ý tung tin để bôi nhọ cô ấy.”
Bên dưới lập tức im lặng như tờ, bao gồm cả Đường Nhật Khanh ngồi hàng ghế đầu, cô không ngờ Bùi Danh Chính lại nói thẳng chuyện đó một cách trực tiếp như vậy.
Cô nhìn Bùi Danh Chính vẻ kinh ngạc, cảm thấy máu huyết trong cơ thể không tự chủ được mà sôi trào, mặt đỏ lên, tâm trạng phức tạp.
Cô biết, ở công ty này, không giấu được tin nào cả, chuyện sáng nay xảy ra trong cuộc họp rất nhanh sẽ bị lan truyền, nhưng Bùi Danh Chính lại trước mặt tất cả mọi người nói như vậy, cô cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng.
“Bùi Thị của chúng ta, sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra, cho nên tôi cảm thấy cần phải minh oan cho Đường Nhật Khanh.” Bùi Danh Chính giọng nói trầm thấp, nghiêm túc, anh vừa nói xong, màn hình cực lớn sau lưng anh hiển thị một bức ảnh, là bức ảnh cô đang dùng bữa với Nguyễn Hùng Mạnh, được cắt ra từ camera giám sát.
“Đây là ảnh cắt từ camera giám sát hôm Đường Nhật Khanh dùng cơm với cục trưởng Nguyễn ở nhà hàng, địa điểm cũng ở Ứng Châu.”
Tiếp theo, nhảy sang một bức khác, là bức Đường Nhật Khanh đang về khách sạn, cũng được cắt ra từ camera giám sát, cùng thời gian, khung giờ đều đúng, cô đang đi một mình về khách sạn.
Bùi Danh Chính nhìn mọi người bên dưới, lạnh lùng nói: “Đây là những bức từ camera giám sát là tối đó cô ấy về khách sạn một mình.”
Anh nói xong, bên dưới rào rào bàn tán, đến giờ, có hai bức ảnh đó đủ để chứng minh mọi điều, cái gọi là “Mảnh đất giá một đêm xuân” cũng chứng tỏ là có người cố ý bôi nhọ.
“Cho nên, tôi không hy vọng mọi người đừng cắt câu lấy nghĩa, bị hồ đồ bởi những tin tức giả, có nhiều lúc, chuyện chúng ta nhìn thấy cũng chưa chắc là thật, là chỉ là sự thật do chủ quan chúng ta bóp méo mà thành thôi.”
Giọng nói Bùi Danh Chính chậm rãi hơn: “Hy vọng mọi người có thể ý thức được dư luận đáng sợ như thế nào, hơn nữa, ở đây, tôi cũng xin đảm bảo, Bùi Thị sẽ không hiểu lầm bất cứ một nhân viên nào, nếu có nỗi khổ trong phòng, chúng tôi cũng rất vui lòng được nói ra thay các bạn.”
Phòng hội trường im lặng như tờ, vài giây sau, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay vang như sấm rền.
Buổi sáng, Bùi Danh Chính đã ý thức được, nếu tin thức không chặn lại được, thì cho dù anh có ra lệnh cấm, thì cũng không chặn được miệng bọn họ, cách tốt nhất là thẳng thắn.
Làm như thế này, không chỉ có Đường Nhật Khanh được minh oan, mà còn làm cho tất cả mọi người trong công ty sẽ càng tin tưởng Bùi Thị hơn, một mũi tên trúng hai con chim, là sự lựa chọn tuyệt nhất.
Người đàn ông đó đứng giữa sân khâu, nhìn mọi người vỗ tay nhiệt liệt bên dưới, tầm mắt không tự chủ được lướt qua Đường Nhật Khanh ngồi hàng đầu, khoảng cách bọn họ không gần nhưng anh vẫn nhìn rõ được tia sáng lấp lánh trong mắt cô, như những vì sao, nhất thời bắt được ánh mắt của anh.
Ngừng vài giây, anh rời mắt đi, nhìn về phía mọi người: “Còn về tiến độ hạng mục, mọi người đã nỗ lực rồi, qua quý này, ai cũng sẽ được thưởng.”
Toàn trường hoan hô nhiệt liệt, buổi chúc mừng ngắn cũng đến lúc kết thúc, Bùi Danh Chính xuống sân khấu, đưa micro cho nhân viên, rồi ngẩng lên nhìn Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh lập tức đứng dậy, tâm tư hỗn loạn, cô bước đi, ra vẻ điềm tĩnh về phía anh.
Bùi Danh Chính dừng tầm mắt lên khuôn mặt cô vài giây ngắn ngủi rồi nhìn khóe mắt hơi đỏ của cô, anh vội rời mắt đi, giọng nói hơi trầm xuống: “Cô về trước đi, tôi còn chuyện phải giải quyết nữa.”
“Được.” Đường Nhật Khanh đáp lại bằng giọng nghèn nghẹn: “Cám ơn!”
Nhìn thấy cô gái ấy rời khỏi, Bùi Danh Chính xoay người, nhìn Bùi Duy ở cách đó khong xa, vừa hay Bùi Duy cũng ngẩng lên chạm mắt với anh.
Một lúc sau, Bùi Duy đứng dậy, như cười như không đi về phía Bùi Danh Chính.
Anh cũng không ngờ, Bùi Danh Chính lại vì minh oan cho Đường Nhật Khanh mà tổ chức hẳn một buổi tiệc chúc mừng đột xuất, người khác có thể không nhận ra nhưng sao anh có thể không biết chứ. Tiệc chúc mừng hạng mục Nam Hải thành công chỉ là cái cớ, mục đích của anh ấy chính là muốn rửa sạch oan cho Đường Nhật Khanh.
Anh đang định lên tiếng nói vài câu thì thấy Bùi Danh Chính bước lên nửa bước rồi vẻ mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm anh.
Bùi Duy bị anh nhìn mà ớn lạnh, vẫn cứng đầu hỏi: “Làm sao?”
Khuôn mặt đẹp trai tuấn lãng của Bùi Danh Chính chợt lạnh như băng, cao quý khiến người khác không dám nhìn thẳng: “Cậu đi với tôi.”