CHƯƠNG 260: CÔ LÀ GÁNH NẶNG CỦA ANH SAO?
Bùi Danh Chính nhíu mày, lạnh lùng phủ nhận: "Không có, tại sao anh phải ghen với anh ta?”
Nhìn bộ dạng chết cũng không thừa nhận của người đàn ông, Đường Nhật Khanh cười cười, đành phải nói theo anh: “Được được được, cũng không còn sớm, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Phải nói rằng, bộ dáng người đàn ông đang ghen nhưng lại mạnh miệng không thừa nhận thật sự rất đang yêu.
Sau một bữa cơm, tâm trạng Bùi Danh Chính mới tốt lên một chút, Đường Nhật Khanh ôm lấy cánh tay anh bước ra khỏi nhà hàng, liền nhìn thấy có một cửa hàng quần áo nam bên cạnh, cô kéo cánh tay anh khẽ hỏi: “Muốn đi mua sắm một chút không?”
Bùi Danh Chính nhíu mày, có chút miễn cưỡng, nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của người phụ nữ, cuối cùng anh cũng gật đầu đồng ý.
Hiếm khi tâm trạng Đường Nhật Khanh tốt như vậy, vết thương cũng không phải quá đau, vậy là cô liền kéo Bùi Danh Chính tiến đến cửa hàng bên cạnh.
Phong cách của cửa hàng này rất thương mại, phù hợp với doanh nhân giới thượng lưu như Bùi Danh Chính, Đường Nhật Khanh đi dạo một vòng, chọn được một chiếc áo sơ mi và áo khóac, sau đó đưa cho Bùi Danh Chính đến phòng thay đồ.
Thấy Đường Nhật Khanh cầm mấy bộ quần áo tới, Bùi Danh Chính hơi kinh ngạc nhẹ giọng hỏi lại: "Những thứ này đều phải thử?"
Đường Nhật Khanh gật đầu cười: "Em đi dạo một vòng, cảm thấy những bộ này đều rất hợp với anh, anh không muốn thử sao?”
Thấy đôi mắt to tròn của người phụ nữ, Bùi Danh Chính không đành lòng từ chối, dứt khoát nhận toàn bộ, quay người đi vào phòng thử đồ.
Bùi Danh Chính vừa mới rời đi, người bán hàng bên cạnh bội vàng khen ngợi: “Thưa cô, bạn trai của cô thật đẹp trai, lại nghe lời, đúng là một người đàn ông tuyệt vời!”
Đường Nhật Khanh đương nhiên biết rõ, nhân viên phục vụ lại rất biết cách khen ngợi, mặc dù biết rõ như thế nhưng nghe được lời khen vẫn khiến cho tâm trạng của cô vui vẻ.
Cô quay người, nhìn thấy quầy bên cạnh có một chiếc áo sơ mi rất đẹp mắt, vừa định đi qua thì nghe thấy một giọng nữ lanh lảnh truyền đến: “Tôi còn tưởng là ai? Hóa ra là cô Đường, đã lâu không gặp.”
Đường Nhật Khanh ngẩng đầu, liền thấy Đỗ Nhã Thanh đang đứng ở bên ngoài, cô ngẩn người, lập tức mỉm cười với cô ta: “Đúng là đã lâu không gặp, xin chào cô Đỗ.”
Đỗ Nhã Thanh ngước mắt, nhìn về phía sau Đường Nhật Khanh, không thấy bóng dáng người cô ta muốn thấy, không khỏi thất vọng một chút.
Đường Nhật Khanh cười nhẹ giọng hỏi thăm: "Cô Đỗ một mình đến cửa hàng đồ nam mua sắm sao, không phải là có bạn trai rồi chứ?”
"Có hay không có liên quan gì đến cô?” Đáy mắt Đỗ Nhã Thanh lạnh lùng: “Ngược lại là cô, liên tục gây phiền phức cho Danh Chính, cô có biết vì cô, Bùi Danh Chính ở công ty đã bị các cổ đông phản đối thế nào không, thật sự không hiểu anh ấy thích gì ở cô?”
Lạnh lùng quẳng xuống mấy câu nói đó, Đỗ Nhã Thanh cất bước tiến lên phía trước, lúc đi qua bên người Đường Nhật Khanh, hung hăng đụng vào vai cô một cái.
Bả vai Đường Nhật Khanh bị đau, khiến vết thương trên ngực cũng đau, cô quay người, nhìn bóng dáng Đỗ Nhã Thanh rời đi, nhưng cũng không thể nói gì.
Nhìn bề ngoài Đỗ Nhã Thanh là tiểu thư khuê các, không ngờ sau lưng lại thiếu suy nghĩ như vậy, Đường Nhật Khanh thu hồi ánh mắt, nhìn thấy Bùi Danh Chính từ phòng thay đồ đi tới, cô vội vàng giãn lông mày.
Dù vậy, Bùi Danh Chính vẫn nhìn thấy cảm xúc của cô có gì đó không đúng, nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
"Không có việc gì." Đường Nhật Khanh cười với anh một cái, sau đó nói sang chuyện khác: “Anh mặc bộ này rất đẹp.”
Bởi vì vết thương bị đau, sự hào hứng mua sắm của Đường Nhật Khanh cũng giảm xuống, đối diện với những lời hỏi thăm liên tục của Bùi Danh Chính, cô nhẹ đáp: “Chỉ là hơi mệt mỏi một chút, cũng không còn sớm, chúng ta về công ty đi.”
Bùi Danh Chính đồng ý, cùng cô rời khỏi cửa hàng.
Trên đường trở về, Đường Nhật Khanh nghĩ đến những lời nói kia của Đỗ Nhã Thanh.
Cô nhẹ nhàng cầm bàn tay to lớn của người đàn ông, tựa vào vai anh, nhắm mắt lại.
Chẳng lẽ đối với Bùi Danh Chính mà nói, cô thật sự là gánh nặng sao?
Bất giác, Đường Nhật Khanh đã ngủ thiếp đi.
Xe đến trước cổn công ty, Đường Nhật Khanh mới tỉnh lại, trở lại văn phòng nhìn công việc chồng chất trên bàn, cô lập tức tỉnh lại một chút và bắt tay vào xử lý công việc.
Suốt một buổi chiều, lại thêm tăng ca hai giờ đồng hồ, nhưng công việc vẫn còn lại rất nhiều.
Xem ra, chỉ có thể chờ đợi ngày mai Hồ Nguyệt Như đến rồi cùng nhau gấp rút xử lý.
Hôm sau, Đường Nhật Khanh bận rộn cho tới trưa, vừa có một chút thời gian uống ngụm nước thì điện thoại của bộ trưởng bộ tài vụ gọi tới: “Thư ký Đường, bản báo cáo của chúng tôi đã đưa cho Tổng giám đốc chưa? Có mấy đồng nghiệp đi công tác cần dùng tiền gấp, tài liệu bên trên chưa xuống, chúng tôi cũng không thể phê duyệt.”
"Chờ một chút." Đường Nhật Khanh đưa tay tìm xấp tài liệu bên cạnh một lượt, không thấy bản báo cáo tài vụ, dừng lại một chút, lúc này mới nhớ bản báo cáo ở chỗ của Hồ Nguyệt Như, cô ta phải tổng hợp lại sau đó mới đưa cho Bùi Danh Chính.
"Ở chỗ của thư ký Hồ, cô chờ một chút, tôi đi giục cô ấy, một lát nữa tài liệu có thể phê duyệt thôi.”
Nghe vậy, bộ trưởng bộ tài vụ mới thở phào nhẹ nhõm: “Được, vậy cám ơn cô.”
Cúp điện thoại, Đường Nhật Khanh đứng dậy, đi đến văn phòng của Hồ Nguyệt Như ở bên cạnh, đưa tay gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời, cô dứt khoát đẩy cửa vào, nhìn thấy trong văn phòng không có một ai.
Nhíu mày, Đường Nhật Khanh rời khỏi phòng làm việc của cô ta, sau đó đi về phía phòng uống trà, quả nhiên vừa đi tới liền nghe thấy tiếng nói chuyện phiếm ở bên trong.
"Chị Nguyệt Như, áo khoác này của chị thật đẹp, giá cả chắc chắn không rẻ đúng không?”
Giọng nói Hồ Nguyệt Như có vẻ rất đắc ý, hỏi ngược lại: "Maxmara, cô thử nói xem?”
Tiểu Lưu ngạc nhiên tiếp tục mở miệng nói: "Tôi có thể sờ một chút không?”
Hồ Nguyệt Như cười cười: "Sờ đi."
Trong lòng Đường Nhật Khanh cảm thấy nóng nảy, cô không ngờ, Hồ Nguyệt Như chẳng những không làm việc, còn chạy đến phòng uống trà nói chuyện phiếm.
Cô cất bước đi tới cửa, đưa tay gõ cửa: "Thư ký Hồ, bản báo cáo của bộ tài vụ cô chưa tổng hợp xong à? Vừa rồi bộ trưởng gọi điện đến thúc giục tôi.”
Vừa nhìn thấy Đường Nhật Khanh, trên mặt Hồ Nguyệt Như lạnh lẽo đi mấy phần: “Biết rồi, một lát nữa làm xong tôi sẽ đưa qua.”
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật dài: "Nhưng bộ trưởng bộ tài vụ cần dùng gấp, bây giờ cô trở về làm cho xong đi, một lát nữa trực tiếp đưa cho Bùi tổng ký tên.”
Im lặng mấy giây, Hồ Nguyệt Như hừ lạnh một tiếng, giống như cười mà không cười nhìn Đường Nhật Khanh: "Cô ra lệnh cho tôi sao? Đường Nhật Khanh cô nên hiểu, giữa chúng ta là đồng cấp, cô có tư cách gì ra lệnh cho tôi? Dựa vào quan hệ của cô và Bùi tổng sao?”
Nghe cô ta há miệng ra liền nhắc đến quan hệ của cô và Bùi Danh Chính, Đường Nhật Khanh nhíu mày: “Ý của cô là gì?”
Hồ Nguyệt Như tiến lên phía trước, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô nói: “Ý ở trên mặt chữ.”
Đường Nhật Khanh không nhanh không chậm trầm giọng nói: "Xin nghỉ một ngày, khiến tất cả công việc chất đống một chỗ, hôm nay trở về chẳng những không làm việc, còn ở đây nói chuyện phiếm, thư ký Hồ, cô thấy như vậy thích hợp không?”
Nghe Đường Nhật Khanh nói như vậy, sắc mặt Hồ Nguyệt Như tái mét: “Tôi có thế nào cũng không đến lượt cô để ý tới.”
Cô ta vừa dứt lời, liền có một giọng nói trầm thấp của người đàn ông bên cạnh truyền đến: “Vậy tôi thì sao?”
Nhìn theo hướng giọng nói, thì thấy Bùi Danh Chính đứng ngoài cửa, Hồ Nguyệt Như giật mình, lập tức im lặng.
Bùi Danh Chính cất bước đi lên phía trước: "Bộ tài vụ đã gọi điện thoại đến chỗ tôi, vậy cô định lúc nào sẽ nộp bản bảo cáo?”