CHƯƠNG 81: ĐỐI TƯỢNG THÍCH HỢP ĐỂ KẾT HÔN
Một câu vừa trực tiếp vừa chói tai, bao hàm lượng tin tức vô cùng lớn, động tác của Đường Nhật Khanh bị khựng lại, hiểu rất rõ trong lời anh ta chỉ cái gì.
Sắc mặt ông Bùi trầm xuống, lạnh giọng đặt câu hỏi: “Thủ đoạn không đứng đắn cái gì? Bùi Duy, chính con không có bản lĩnh cũng đừng bôi nhọ người khác!”
Bùi Duy cười lạnh một tiếng, một câu cũng không nói.
Đường Nhật Khanh nâng mắt, bình tĩnh nhìn người đàn ông ngồi nghiêng ở góc đối diện, đè nén cơn tức bốc lên trong lồng ngực.
Vốn cô cho rằng sau khi công ty của Bùi Danh Chính công bằng làm sáng tỏ, mọi người cũng đều sẽ có nhận xét cơ bản về mình, nhưng không ngờ Bùi Duy lại còn cho rằng hạng mục này là cô sử dụng thủ đoạn không đứng đắn mới giành được, lại còn cố ý nói như vậy trước mặt ông Bùi, điều này hỏi sao cô không tức giận đây?
Cô hít sâu một hơi, dời mắt đi, nhìn về phía ông Bùi ở một bên, cười khẽ an ủi: “Ông Bùi, có thể trong mắt cậu Duy, cháu và Tổng Giám đốc Bùi đả thông quan hệ ở Nam Hải, khai thông nhân mạch chính là thủ đoạn không đứng đắn, nhưng mấy ngày nay đi công tác, cháu học được rất nhiều thứ, nhận ra nếu muốn làm ăn buôn bán, con người không thể quá máy móc, nếu không cái gì cũng làm không tốt.”
Hai câu nói nhẹ nhàng của người phụ nữ lại mang theo rất nhiều tầng ý nghĩa, một mặt đang giải vây làm sáng tỏ vì mình và Bùi Danh Chính trước mặt ông Bùi, một mặt khác là thầm châm chọc Bùi Duy đầu óc cứng nhắc, chẳng làm nên trò trống gì.
Bề ngoài là mấy câu không đắc tội ai, lại khéo léo mà mạnh mẽ đánh lại đối phương.
Bùi Duy nghe vậy, sắc mặt xanh mét, anh ta đập đôi đũa trong tay lên bàn, ánh mắt hung ác nhìn về phía Đường Nhật Khanh: “Đường Nhật Khanh, cô có ý gì!”
“Bùi Duy! Tiểu Đường nói đúng!” Ông Bùi trực tiếp mở miệng kêu to, vẻ mặt lại nghiêm túc hơn mấy phần: “Ba đã nói với con từ lâu, đừng quá máy móc, trên thương trường chính là phải dựa vào quan hệ, nhưng con vẫn không vâng lời!”
“Ba! Rõ ràng là cô ta châm chọc con không có năng lực!” Sắc mặt Bùi Duy giống như băng lạnh, xen lẫn một tia tức giận khó kiềm lại được: “Cô ta chỉ là một đại tiểu thư nghèo túng, cô ta hiểu cái gì chứ!”
“Bùi Duy! Không được láo xược!” Ông Bùi lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh giọng quát lớn.
Bùi Duy đúng lúc ngậm miệng, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng khó coi như trước.
Ông Bùi đang muốn nói anh ta mấy câu nữa, vừa muốn mở miệng, Bùi Danh Chính vẫn không nói gì bên cạnh chợt nói: “Ba, ăn cơm trước đi, thức ăn trên bàn sắp nguội rồi.”
Ông Bùi nghe vậy sắc mặt bình thường lại, thu lại ánh mắt, cuối cùng nuốt lời nói đã đến bên miệng trở vào, gật gật đầu: “Ăn cơm đi.”
Đúng lúc dì ở phòng bếp bưng món canh cá cuối cùng lên, khi di chuyển đĩa, Bùi Danh Chính vươn tay, tiện tay bưng đĩa sủi cảo tôm thủy tinh bên phía mình lên, chuyển tới trước mặt Đường Dật Khanh.
Anh biết Đường Nhật Khanh thích ăn sủi cảo tôm, khi nãy lúc dì vừa bưng lên anh đã thấy đôi mắt nhỏ vui mừng của cô gái, chỉ là cách cô có chút xa, cô nhìn vài lần cũng ngại đưa tay ra gắp.
Đường Nhật Khanh nhìn thoáng qua sủi cảo tôm tinh xảo trong lồng hấp nhỏ trước mặt, có chút bất ngờ giương mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, sắc mặt của anh vẫn bình thường, giống như không có việc gì bưng ly lên uống rượu, dường như khi nãy chỉ là một hành động vô cùng bình thường mà thôi.
Đáy lòng Đường Nhật Khanh ấm áp, tâm trạng không hiểu vì sao trở nên tốt hơn.
Chỉ chốc lát, bữa tối kết thúc, ông Bùi lập tức dặn dò người hầu đi chuẩn bị trái cây, ông hiền lành nhìn về phía Đường Nhật Khanh nói: “Tiểu Đường, đợi lát ăn chút trái cây, nếu hôm nay không tiện trở về, bác bảo người sắp xếp phòng khách cho cháu.”
Ấn tượng của Đường Nhật Khanh với ông Bùi rất tốt, vốn cô cho rằng ông là một ông cụ rất nghiêm túc, cũng không ngờ thái độ thân thiện, rất bình dị gần gũi.
Đường Nhật Khanh hơi cúi người, lễ phép trả lời: “Không cần đâu, cảm ơn chiêu đãi của bác.”
“Được, vậy cháu ăn chút trái cây, đợi lát nữa bác bảo Danh Chính đưa cháu về.”
“Vâng.”
Ông Bùi nhìn Đường Nhật Khanh cười cười, sau đó xoay người, nhìn về phía Bùi Danh Chính bên kia: “Danh Chính, con đi theo ba một chuyến.”
Bùi Danh Chính theo ông Bùi đi tới phòng làm việc ở lầu hai, thuận tay đóng cửa phòng, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy ông Bùi ngồi trên sofa bên cạnh, đang nhìn chằm chằm anh.
Bùi Danh Chính đi về phía trước một bước, dò hỏi: “Ba, có gì dặn dò?”
“Ngồi.”
Bùi Danh Chính đi đến đối diện ông ngồi xuống.
Ông Bùi như thay đổi thành một người khác, trên mặt không còn chút ý cười, đứng đắn nghiêm túc: “Hạng mục Nam Hải lần này con làm không tệ, nhưng ba gọi con tới đây, là vì một chuyện khác.”
Bùi Danh Chính sững lại hai giây, trong lòng đã đoán ra đáp án, anh nâng mắt, đối diện với ánh mắt của ông Bùi: “Là vì Đường Nhật Khanh?”
Ông Bùi nhẹ nhàng gật đầu, cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp hỏi: “Con và Đường Nhật Khanh, đi đến bước nào rồi?”
Tuy người ông thì ngồi ở nhà, nhưng tin tức bên ngoài lại rất nhanh nhẹn, bao gồm cả tình hình trong công ty ông cũng rõ như lòng bàn tay, ông cũng biết chuyện Bùi Danh Chính mở tiệc chúc mừng chứng minh sự trong sạch của Đường Nhật Khanh, Bùi Danh Chính là đứa con ông tận mắt nhìn lớn lên, ông vô cùng hiểu nó, nó tự mình đi che chở một người phụ nữ, loại chuyện này vẫn là gặp lần đầu tiên.
Còn có trên bàn cơm khi nãy, thấy cách hai người ở chung, ông cũng đoán ra được, Bùi Danh Chính trong sáng ngoài tối bảo vệ con bé, không cho con bé uống nhiều rượu, còn có hai người thường thường nhìn vào mắt nhau, trao đối ánh mắt. . . Những động tác lén lút này, ông đều thu hết vào đáy mắt.
Nếu nói hai người chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, ông thật sự không tin.
Bùi Danh Chính cũng không định nói dối, do dự trong chốc lát, nhìn về phía ông Bùi, nhẹ giọng nói: “Con chỉ cảm thấy Đường Nhật Khanh là một đối tượng thích hợp để kết hôn mà thôi.”
Ông Bùi nghe vậy, mày nhíu chặt, tạm dừng một lát, lại không nhanh không chậm mở miệng: “Con bé thật sự là một cô gái không tệ, xuất thân không kém, tuy gia cảnh sa sút, nhưng hành động cư xử, mặt mày phẩm chất đều tự nhiên hào phóng, đầu óc nhanh nhẹn, cũng có năng lực, nhưng nếu nói đối tượng kết hôn, con bé không thích hợp.”
Chân mày Bùi Danh Chính vô thức nhíu chặt lại, giương mắt nhìn về phía ông Bùi, lại không hỏi ra miệng.
Ông Bùi mở miệng, giọng nói trầm thấp có lực: “Con cũng biết, lúc trước con bé từng qua lại một khoảng thời gian với Bùi Duy, lúc ấy trên dưới Hải Thành ai chẳng biết quan hệ của hai đứa chúng nó? Nếu con còn dây dưa không rõ với con bé, đến lúc đó người bên ngoài sẽ nói thế nào?”
Ông tạm dừng một chút, thở dài: “Đến lúc đó bị bàn tán cũng không chỉ là con, mà là cả nhà họ Bùi.”
Bùi Danh Chính nghe vậy, suy nghĩ một lát, sau đó giọng điệu kiên định mở miệng: “Ba, bây giờ nói những chuyện này còn quá sớm, nếu thật sự xuất hiện tình huống ba nói, con tin rằng con cũng có khả năng xử lý tốt.”
Ông Bùi thấy không khuyên được anh, bèn nói sang chuyện khác: “Muốn ba nói, con bé Nhã Thanh kia cũng không tệ, hơn nữa chú Đỗ của con ngày ngày nói bên tai ba, nếu hai nhà chúng ta thật sự có thể. . . . . .”
“Ba.” Bùi Danh Chính nhẹ giọng cắt lời ông, vẻ mặt nghiêm chỉnh: “Con không có ý gì khác với Đỗ Nhã Thanh.”
Sắc mặt của ông Bùi trở nên nặng nề, giọng điệu cứng rắn hơn mất phần: “Nhã Thanh là cô gái tốt, ba với chú Đỗ của con còn là đồng đội cũ, cho dù con muốn từ chối con bé, cũng không thể tổn thương trái tim của con bé!”
Bùi Danh Chính rũ mắt trả lời: “Ba, con biết rồi, việc này con sẽ tự xử lý.”
Ông Bùi liếc mắt thật sâu nhìn Bùi Danh Chính, khoát khoát tay: “Quên đi, nên nói ba đã nói rồi, tự con xem mà làm đi.”