CHƯƠNG 71: XỨNG ĐÔI
Đường Nhật Khanh cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn ghi âm dài mười mấy giây. Cô không chắc tập ghi âm có nội dung gì nhưng nghe trước mặt Nguyễn Hùng Mạnh thì không được lịch sự lắm. Cô đành nói xin lỗi với Nguyễn Hùng Mạnh: “Thật ngại quá, tôi có thể nghe tin của công việc không?”
Nguyễn Hùng Mạnh gật đầu: “Đương nhiên là được.”
Đường Nhật Khanh mỉm cười đứng dậy đi ra ngoài hành lang, cô không nghĩ ngợi nhiều liền mở ra nghe.
Điện thoại phát ra âm thanh của cuộc hội thoại rất rõ ràng, là giọng nói của Lục Thi Linh: “Là anh không có hứng thú với phụ nữ hay là không có hứng thú với em? Em lại thấy anh rất có hứng thú với thư kí Đường.”
Đường Nhật Khanh chau mày, cô chưa kịp phản ứng gì thì liền nghe thấy giọng nam phát ra: “Tôi cũng không có hứng thú với cô ấy.”
Giọng nói này không ai khác chính là Bùi Danh Chính. Đường Nhật Khanh vô thức nắm chặt điện thoại, bỗng cảm thấy khó chịu. Cô sớm biết rằng mối quan hệ giữa cô và Bùi Danh Chính chỉ là công việc, nhưng khi nghe anh trực tiếp nói ra thì cô lại cảm thấy buồn và khó chịu. Đường Nhật Khanh cảm giác như lồng ngực bị đè nặng. Cô mím chặt môi, cố gắng điềm tĩnh lại, điều chỉnh cảm xúc rồi quay người đi vào trong.
Đường Nhật Khanh nở một nụ cười, đi đến bàn ăn thấy đồ ăn đều đã được dọn lên. Cô ngồi xúc tiếp tục tươi cười, nói chuyện vui vẻ với Nguyễn Hùng Mạnh. Bữa tối rất vui vẻ, cô và Nguyễn Hùng Mạnh giống như những người bạn lâu năm. Hai người cùng nhau nói rất nhiều chuyện, đa số đều không có liên quan đến công việc.
Sau khi dùng bữa Nguyễn Hùng Mạnh đưa cô về tận khách sạn rồi mới về.
Đường Nhật Khanh uống hai li rượu vang nên có chút choáng, nhưng cô cảm thấy rất vui. Qua hai tiếng nói chuyện với Nguyễn Hùng Mạnh cô cảm thấy bản thân đã học hỏi được rất nhiều điều từ ông, cô càng thêm khâm phục và ngưỡng mộ tình yêu mà ông ấy dành cho gấm Tô Châu.
Do tửu lượng không tốt nên Đường Nhật Khanh đi đứng không vững dù chỉ uống hai li rượu vang. Cô đi thang máy lên phòng, khi đến nơi thì rút thẻ phòng ra mở cửa.
“Tít tít” cánh cửa kêu lên hai tiếng, cô mở cửa đi vào phòng. Sau khi bật điện sáng, cô định quay người đóng cửa lại thì không thể đóng được.
Đường Nhật Khanh liền quay người lại, cô nhìn thấy có người đàn ông đang đứng ngoài phòng. Một lát định thận lại, cô nhạn ra: “Bùi…Bùi Danh Chính.”
Cô lùi về phía sau mấy bước, giật mình đến nỗi rơi cả túi xách xuống đất.
Nhìn sắc mặt khó coi của anh ta, cô lập tức đổi lại cách xưng hô: “Tổng giám đốc…anh đang làm gì ở đây vậy?”
Bùi Danh Chính đẩy cửa ra rồi bước vào phòng, anh ta nhìn chằm chằm Đường Nhật Khanh: “Cô uống rượu sao?”
“Tôi có uống một chút.” Đường Nhật Khanh biết tửu lượng của bản thân không tốt, dù sao cô cũng không uống nhiều. Mặc dù có chút choáng nhưng đầu óc của cô vẫn còn rất tỉnh táo.
“Một chút?” Bùi Danh Chính chau mày hỏi.
Đường Nhật Khanh vẫn không hiểu ý của Bùi Danh Chính, nói rồi anh ta tùy tiện đi lại trong phòng cô như thể đây là phòng của anh ta vậy.
Đường Nhật Khanh định đi qua chỗ của Bùi Danh Chính, nhưng nhớ đến đoạn ghi âm nghe được lúc nãy thì tim như thắt lại. Cô cắn môi, lập tức lấy lại tinh thần, thái độ cũng trở nên điềm tĩnh hơn.
Bùi Danh Chính đứng trước ghế sô pha, rồi anh chợt nhìn thấy quần áo lót được vắt trên thành sô pha. Đúng lúc ấy Đường Nhật Khanh cũng nhìn thấy, mặt cô đỏ lên vì ngại rồi vội vàng thu dọn quần áo mang vào trong nhà tắm.
Đợi khi cô ra ngoài thì Bùi Danh Chính đã ngồi trên sô pha.
Đường Nhật Khanh: “Tổng giám đốc, anh có điều gì phải căn dặn sao?”
Vì giờ cũng đã muộn, anh đến đây chắc là có việc gì đó quan trọng liên quan đến công việc.
“Hôm nay cô có hẹn với cục trưởng Nguyễn sao?” Bùi Danh Chính lạnh lùng hỏi.
Sau khi đi ăn với Lục Thi Linh, Bùi Danh Chính gọi Trịnh Hoàng qua đón. Từ chỗ Trịnh Hoàng mà anh biết được Nhật Khanh đi ăn cũng với cục trưởng Nguyễn. Điều này quả thực làm cho Bùi Danh Chính cảm thấy có chút khó chịu. Vốn đã bị Lục Thi Linh làm cho tức điên, không ngờ khi anh vừa rời khỏi thì Đường Nhật Khanh lại ra ngoài cùng với người đàn ông khác.
Đường Nhật Khanh nghe xong liền cảm thấy kì lạ. Sau đó cô nhớ ra bản thân đã nói cho Trịnh Hoàng biết, thế nên Bùi Danh Chính biết cũng không có gì là lạ.
Đường Nhật Khanh gật đầu: “Đúng vậy, tôi cùng với cục trưởng Nguyễn gặp mặt bàn một chút chuyện và gấm Tô Châu, sau khi dùng bữa thì trở lại khách sạn.”
Bùi Danh Chính do dự một lát rồi nói: “Tôi dự định sẽ ở lại Nam Hải thêm một vài ngày nữa rồi mới về.”
“Được, tôi biết rồi.” Đường Nhật Khanh nói.
Về hành trình của chuyến đi thì cô không có quyền quyết định, Bùi Danh Chính nói đi thì sẽ đi, ở lại thì ở lại.
Bùi Danh Chính cảm thấy Đường Nhật Khanh vẫn giống như mọi ngày, không gì có khác thường nên anh cũng không giải thích gì nữa. Danh Chính vốn nghĩ rằng Đường Nhật Khanh sẽ bận tâm đến tin nhắn ghi âm đó, nhưng xem ra thì không phải như vậy.
Bùi Danh Chính chau mày, anh cảm thấy trái tim mình như thắt lại. Bản thân anh cũng không hiểu tại sao bản thân lại có cảm giác như vậy nữa.
Đường Nhật Khanh hỏi: “Giám đốc, anh đã có kế hoạch cụ thể sẽ ở lại đây bao nhiêu ngày chưa?”
“Tạm thời thì chưa.”
Đường Khanh Nhật im lặng, rồi cô ngẩng đầu nhìn Bùi Danh Chính mạnh dạn hỏi: “Có phải là để hẹn hò với cô Lục không? Anh có cần tôi đặt nhà hàng hay chuẩn bị gì không?”
Hôm nay họ đã kí kết hợp đồng xong, thông thường thì ngày mai họ có thể đặt vé máy bay trở về Hải Thành. Thế nhưng Bùi Danh Chính lại muốn ở lại thêm vài ngày nữa, nếu không phải là để hẹn hò với Lục Thi Linh thì còn là vì gì nữa chứ?
Bùi Danh Chính nghe vậy liền quay lại nhìn Đường Nhật Khanh với ánh mắt sắc nhọn, anh ta không hề nói gì.
Đường Nhật Khanh chú ý đến sắc mặt của Bùi Danh Chính, cô ngần ngại nói: “Tổng giám đốc, có phải tôi đã nói sai gì không?”
Bùi Danh Chính dường như bị vẻ mặt ngơ ngác vô tội của Đường Nhật Khanh làm cho tức giận. Cô đã nghe tập tin ghi âm đó nhưng lại không trả lời hay có bất cứ biểu hiện gì, điều đó chứng tỏ cô không hề quan tâm anh. Hơn nữa, có vẻ như cô muốn anh tiếp tục hẹn hò với Lục Thi Linh.
Bùi Danh Chính tiến về phía Đường Nhật Khanh, anh cúi đầu xuống nhìn cô, lạnh lùng hỏi: “Đường Nhật Khanh, cô thực sự muốn tôi tiếp tục qua lại với Lục Thi Linh sao?”
Đường Nhật Khanh cắn chặt răng, cô không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Bùi Danh Chính. Cô do dự, nghĩ đến đoạn ghi âm lại mạnh dạn nói: “Tôi cảm thấy tổng giám đốc và cô ấy rất xứng đôi.”
Mặt của Bùi Danh Chính biểu hiện rõ sự tức giận. Xứng đôi sao? Cô lại cảm thấy anh và Lục Thi Linh rất xứng đôi sao?