CHƯƠNG 232: CÔ THẬT SỰ RẤT ĐƯỢC!
Đường Nhật Khanh chạy đến một góc khuất thì mới dừng lại, vốn cô đã uống không ít rượu, giờ lại chạy một hồi nên nhịp tim đập rất mạnh.
Cô dựa vào bức tường, thở hổn hển.
Ai có thể tưởng tượng đến chứ, cô chẳng qua là nhớ đến Bùi Danh Chính nên tùy tiện mắng một câu thôi thì anh lại như âm hồn xuất hiện trong phòng cô?
“Chạy đủ chưa?”
Đột nhiên, bên cạnh truyền đến một giọng nói trầm thấp đầy từ tính, Đường Nhật Khanh giật cả mình, từ từ quay đầu lại, khi nhìn thấy Bùi Danh Chính đứng ở một góc nhìn cô thì trong lòng đều rơi bồm bộp.
Anh đuổi kịp rồi!
Đường Nhật Khanh đang định xoay người định chạy tiếp, thế nhưng ai mà biết người đàn ông này dường như sớm đoán được suy nghĩ của cô liền chặn ở trước, cản đường đi của Đường Nhật Khanh.
Bùi Danh Chính hơi nhíu mày, dường như mất đi sự nhẫn nại cuối cùng, tay để lên vai của Đường Nhật Khanh, nhẹ nhàng đẩy cô về phía sau.
“Bịch---” Lưng của Đường Nhật Khanh lựa sát vào tường, cô liền nhắm tít mắt lại.
Bùi Danh Chính nhìn bộ dạng quật cường của cô, thấy cô nhắm tịt mắt thì hơi nhướn mày, dường như cô là sợ anh sẽ đánh cô.
Khóe miệng của Bùi Danh Chính giật giật, giả vờ nghiêm túc hỏi: “Chạy cái gì mà chạy?”
Đường Nhật Khanh không nói gì, vẫn nhắm tịt hai mắt, biểu tình giống như một tráng sĩ thấy chết không sờn vậy.
Bùi Danh Chính vừa tức vừa buồn cười.
Anh hôm nay thật sự được mở miệng tầm mắt, cô rất được!
Đường Nhật Khanh trực tiếp cúi người, trừng phạt cô bằng một nụ hôn bá đạo, không kiềm chế được tức giận trong lòng mà còn cắn cô một cái.
“Ưm---” Đường Nhật Khanh rên đau, bàng hoàng mở mắt, nước mắt trực trào: “Anh làm gì vậy?”
“Em nói tôi đang làm gì?” Sắc mặt của Bùi Danh Chính trầm lạnh, anh đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô.
“Sau lưng tôi tự ý đi uống rượu, sau lưng thì mắng tôi, vừa nhìn thấy tôi là chạy, Đường Nhật Khanh, em thật sự rất được đây!”
Anh vội vàng hoàn thành công việc, ngay cả cơm cũng không thèm ăn mà trực tiếp bay từ Hải Thành sang Singapore vì để được gặp cô, dỗ dành cô, thế nhưng anh đâu ngờ, cô lại cho anh nhiều “kinh hỷ” như vậy!
Đường Nhật Khanh vừa bị anh cắn vừa bị anh chất vấn thì nhất thời cảm thấy mình cực kỳ tủi thân, nước mắt liền trào ra: “Anh... anh buông em ra!”
Chưa nói dứt câu, những giọt nước mắt như pha lê lăn dài trên má cô, cô khóc cực kỳ thương tâm.
Bùi Danh Chính đờ người, anh không ngờ cô thật sự sẽ khóc, liền vội vàng buông tay, nhíu mày nói: “Tôi không có dùng sức mà.”
Anh rõ ràng chỉ nắm tay cô, theo lý mà nói thì sẽ không làm đau cô, thế nhưng ai biết lại khóc như anh đã làm gì vậy.
Hay là say rượu rồi, chuyện lúc bình thường không làm thì bây giờ cô cũng đều làm hết rồi, giống như một đứa trẻ vậy, chỉ thiếu la lối om sòm nữa thôi.
“Được rồi, không khóc nữa.”
Cuối cùng trái tim cũng bị cô làm cho nhũn ra, Bùi Danh Chính nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, rồi dắt tay cô đi về phòng.
Đường Nhật Khanh lại rút tay ra khỏi tay anh, kiên định nói: “Em không về với anh!”
Mặc dù cô uống rượu nhưng không đại biểu là cô ngốc, cô nếu như trở về, chỉ sợ Bùi Danh Chính sẽ nghĩ ra cách gì đó mà trừng phạt cô, vừa rồi ở sau lưng mắng anh, khoản nợ này còn chưa có tính đâu!
Bùi Danh Chính một tay cầm đôi giày của Đường Nhật Khanh, trầm mặc không nói, cô thì dựa vào tường không chịu đi, một lát sau, anh tiến tới nửa bước, nhẹ nhàng nói: “Còn đang giận tôi sao?”
Anh lần này đến chính là muốn xin lỗi cô, chuyện bản kế hoạch đấu thầu quả thật là anh không đúng.
Đường Nhật Khanh cúi thấp đầu, không nói cũng không động đậy, giống như không nghe thấy anh nói.
Do dự trong nháy mắt, Bùi Danh Chính cuối cùng cũng lên tiếng: “Chuyện bản kế hoạch đấu thầu là tôi đã hiểu làm em, là tôi không đúng, tôi nên điều tra rõ chuyện này mới phải, phạt em đến Singapore cũng là bởi vì muốn bảo vệ em, từ lúc bắt đầu tôi đã nghĩ kỹ rồi, đợi em đến rồi thì tôi lập tức đuổi theo, hai ngày nay công việc quá nhiều cho nên mới chậm trễ thời gian sang đây gặp em.”
Nghe thấy giọng nói ôn hòa mà nhẫn nại của anh, tảng đá trong lòng Đường Nhật Khanh cuối cùng cũng bỏ xuống được, cô hít một hơi thật sâu, lạnh lùng hỏi: “Vậy anh tại sao lại cùng Đỗ Nhã Thanh ăn cơm?” Là cố tình sao?”
Bùi Danh Chính nghe thấy thì hơi ngẩn người, sau đó khóe miệng bất giác cong lên: “Hôm đó tôi muốn tặng bù quà sinh nhật cho chú Đỗ cho nên mới đi cùng cô ta.”
Đường Nhật Khanh nghe thấy thế thì cũng không có gì để nói nữa.
Lí do của anh dường như đều không có tì vết.
Ngập ngừng một lúc, Đường Nhật Khanh hít hơi một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đẩy Bùi Danh Chính ra rồi đi về phòng.
Bùi Danh Chính ở sau nhìn Đường Nhật Khanh đi chân trần, bất giác liền nhíu mày, lập tức bước tới, không nói không rằng bế cô lên.
“Anh...” Đường Nhật Khanh thiếu chút nữa thì kêu lên, nhanh chóng ôm lấy cổ của anh thì lúc này mới không trơn vuột xuống.
Bùi Danh Chính bế cô về phòng, cẩn thận đặt cô lên giường, nhưng không có buông tay mà ôm cô vào lòng, Đường Nhật Khanh không tự nhiên ngọ nguậy người thì bị bàn tay lớn của ai đó nhẹ nhàng siết lại: “Lâu rồi không có ôm em, đừng động đậy.”
Giọng nói của anh như có lời nguyền khiến cho cô ngừng lại động tác, sự khó chịu trong lòng cũng dần tiêu tán.
Một lúc sau, Bùi Danh Chính nhẹ nhàng lên tiếng: “Mấy ngày nay có nhớ tôi hay không?”
Mấy ngày Đường Nhật Khanh sang Singapore, trong đầu anh lúc nào cũng xuất hiện gương mặt của cô, khóc có cười có, vui vẻ cũng có mà buồn bã cũng có, tóm lại cô làm tâm tình của anh xao động.
Anh dường như không thể sống thiếu cô được...
Đợi cả nửa ngày cũng không thấy người phụ nữ trả lời, Bùi Danh Chính hơi nhíu mày, vừa muốn hỏi lại lần nữa thì nghe thấy hơi thở đều đều của cô.
Anh cúi đầu nhìn thì lúc này mới phát hiện, Đường Nhật Khanh nằm trong lòng anh đã ngủ rồi...
Bùi Danh Chịn cười khổ, tiện tay kéo cái chăn bên cạnh, nhẹ nhàng đắp lên cho cô.
Câu hỏi vừa rồi, anh hôm khác sẽ hỏi lại.
Buổi sáng khi ánh mắt mặt trời chiếu vào căn phòng, Đường Nhật Khanh khẽ vươn vai rồi từ từ mở mắt.
Thời gian hình như đã không còn sớm nữa, chưa đợi cô rời giường thì đã nghe nói gõ cửa.
“Chị Nhật Khanh, chị tỉnh chưa?”
Tiếng của Tiểu Trương ở bên ngoài cửa truyền đến, mặc dù không liên tục nhưng đã khiến Đường Nhật Khanh tỉnh táo vài phần.
Cô ngồi dậy, vừa định xuống giường đi mở cửa, bỗng nhiên nghe thấy động tĩnh ở trong phòng tắm.
Cửa được mở ra thì Đường Nhật Khanh nhìn thấy một thân hình rắn chắc đi ra.
Bùi Danh Chính!
Trong đầu cô lại nhảy ra cái tên này, lúc này cô mới ý thức được chuyện tối qua.
Trên người Bùi Danh Chính chỉ quấn một chiếc khăn tắm, nước vẫn còn chạy sau lưng, anh bước về phía cửa, hình như là muốn đi mở cửa!
Đường Nhật Khanh trong lòng khá căng thẳng, cấp tốc chạy đến giữ chặt tay đang định mở cửa của anh lại: “Đừng! Em mở...”
Nếu như để Tiểu Trương nhìn thấy Bùi Danh Chính ở trong phong của cô, còn bán khỏa thân thế này, chắc chắn sẽ nghĩ linh tinh!
Cho dù quan hệ yêu đương của cô và Bùi Danh Chính đã công khai, thế nhưng như thế sau này cô gặp mặt Tiểu Trương sẽ rất ngại ngùng!
“Anh đi vào trong trước đi!” Đường Nhật Khanh vội đẩy Bùi Danh Chính vào phòng tắm, lúc này mới chạy ra cửa, giả vờ trấn định mở cửa ra.
Vẻ mặt của Tiểu Trương khá nghi hoặc, còn thò đầu vào trong phòng nhìn, ngạc nhiên hỏi: “Chị Nhật Khanh, chị đang nói chuyện với ai vậy?”