Chương 135: Trả lại cô mà thôi
Không thể không nói, Tống Lâm rất
hiểu cô, anh biết cho dù có đưa Dương
Mị Ngọc đến trước mặt cô, cô cũng
không biết làm gì.
Ăn miếng trả miếng đúng là cách
tốt nhất, cô vô duyên vô cớ gặp phải
chuyện này, cho dù trả lại, cô cũng sẽ
không cảm thấy áy náy. Đây là quả báo
mà Dương Mi Ngọc đáng phải chịu, ai
bảo cô ta khơi mào trước.
Mộ Cẩm Vân nhấc chân đi đến
trước mặt Dương Mị Ngọc, cô ta vừa bị
Lục Hoài Cẩn đá một cước, vừa nghỉ
một cái đã thấy Mộ Cẩm Vân bất ngờ
đi tới trước mặt mình.
Cô ta vô thức lùi vê sau: "Cô muốn
làm gì"
Mộ Cẩm Vân xoay người ngồi
xuống, lạnh lùng nhìn cô ta: "Không là
gì cả, chẳng qua tôi chỉ đem thứ cô
tặng, trả lại cô mà thôi."
Nghe thấy lời của cô, sắc mặt
Dương Mị Ngọc cứng đờ: 'Cô, cô dám"
Lúc nói lời này, cô ta tí sức nào.
Chính Dương Mị Ngọc cũng biết,
lân này cô ta thật sự đã chọc phải
người không nên chọc rồi.
Đừng nói là Tống Lâm, cho dù là
Lục Hoài Cẩn, cô là cũng không dám
phản kháng.
Tối qua cô ta còn nghĩ Lục Hoài
Cẩn có thể niệm tình một chút tình
cảm mà hai người từng có với nhau.
Nhưng bây giờ cô ta biết, Lục Hoài Cẩn
không xát muối lên miệng vết thương
của cô ta đã là tốt lắm rồi.
Huống hồ, bây giờ Tống Lâm còn
đứng trước mặt cô ta, còn người cô
động vào là người của Tống Lâm.
Vừa nghĩ tới đây, Dương Mị Ngọc
vô thức ngẩng đầu nhìn Tống Lâm một
cái, chỉ một ánh mắt thôi, trong lòng cô
ta lập tức xám như tro.
"Mộ, Mộ Cẩm Vân, chuyện này tôi
xin lỗi cô, cô, cô tha cho tôi đi!"
Cô ta lại là người co được giãn
được, nhưng không phải tất cả mọi
chuyện chỉ cân xin lỗi một câu là bỏ
qua được.
Mộ Cẩm Vân cười lạnh một tiếng:
"Lúc tôi tuyệt vọng câu cứu ở trong căn
phòng đó, cô Ngọc đang rất đắc ý
đúng không?”
Cô nói xong, mặc kệ Dương Mị
Ngọc, nâng tay lên nắm quai hàm của
cô ta.
Dương Mị Ngọc không biết cô cho
cô ta ăn cái gì, nhưng nghĩ một cái là
biết đây không phải là đồ tốt gì.
Cô ta theo bản năng muốn hất tay
Mộ Cẩm Vân ra, Mộ Cẩm Vân bất ngờ
không kịp phòng bị bị móng tay của cô
ta cào lên mu bàn tay. Lục Hoài Cẩn
trực tiếp bẻ ngón trỏ và ngón giữa của
cô ta.
Dương Mi Ngọc bị đau, kêu lên một
tiếng: "Đau."
"Cô cũng biết đau sao?"
Lục Hoài Cẩn lạnh lùng hừ một
tiếng, Mộ Cẩm Vân bóp cằm cô ta
nhân lúc cô ta há miệng thì bỏ viên
thuốc vào trong miệng cô ta.
Cô ta không muốn nuốt vào nhưng
Lục Hoài Cẩn hơi dùng lực: "Nuốt vào!"
Dương Mị Ngọc chỉ có thể khóc
nuốt viên thuốc xuống.
Mộ Cẩm Vân đứng lên, trở lại bên
cạnh Tống Lâm.
Anh nhìn cô một cái, ánh mắt rơi
trên mu bàn tay của cô: "Thư ký Việt
đang ở bên ngoài, phiền cậu Cẩn đưa
người cho cậu ấy.
Anh nói xong, dắt Mộ Cẩm Vân
xoay người dời đi.
"Mộ...
Lục Hoài Cẩn muốn nói gì đó
nhưng hai người kia đã xoáy người đi
mất rồi.