Chương 302: Em không muốn tự do nữa, Tống Lâm
“,”Khi đám người Hàn Nghị đến, Lý Minh Việt đã dẫn theo người tìm được thông tin chỉ đường mà Tống Lâm để lại.
Tống Lâm đã bị người của Lương Lập Dương đưa đi vào khoảng ba giờ chiều ngày hôm qua, lúc đó Lương Lập Dương yêu cầu ngoại trừ Tống Lâm thì không được phép xuất hiện bất cứ ai, lúc đó Tống Lâm cũng nói người của họ không được đi theo.
Một thiết bị theo dõi đã được cài đặt trên điện thoại của Tống Lâm, nhưng vào lúc ba giờ ngày hôm qua phát hiện ra rằng thiết bị theo dõi đã bị hỏng, họ đã mất liên lạc với Tống Lâm.
Chiều hôm qua, Tống Lâm lên xe của Lương Thiếu Dương ở khu vực trung tâm thành phố, người của bọn họ không dám đi theo, chỉ từ xa thấy xe đi về phía Quảng Bình.
Lý Minh Việt dẫn mọi người đi hết một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy tin nhắn do Tống Lâm để lại ở lối ra cao tốc.
Nhưng từ hôm qua đến nay đã hơn mười giờ.
Lý Minh Việt giải thích ngắn gọn ký hiệu của Tống Lâm, Hàn Nghị gật đầu: “Anh nói xem ngày đó Lương Lập Dương nói rằng muốn chơi trò săn bắn với tổng giám đốc Lâm. Nếu tôi không nhầm, tổng giám đốc Lâm bọn họ hẳn là đang ở huyện Trúc Lâm của thành phố Cao Bằng. Ở trong đó toàn là những dãy núi trải dài. Nếu Lương Lập Dương thực sự muốn đi săn thì chắc chắn sẽ ở đó.”
Lý Minh Việt gật đầu đồng ý: “Tôi cũng nghĩ như vậy, đội trưởng Hàn, việc không thể chậm trễ, chúng ta mau tới đó thôi.”
Khi tìm thấy biệt thự của Lương Lập Dương, nó đã trống trơn, không tìm thấy gì cả.
Lý Minh Việt chưa bao giờ lo lắng như vậy, Lương Lập Dương này giống như âm hồn bất tán, cứ luôn quấy rầy Tống Lâm.
“Hai bên đều là núi rừng, không biết Tống Lâm và cô Cẩm Vân có chạy vào đó không.”
Lý Minh Việt đang định nói, người của Hàn Nghị đã đi tới: “Đội trưởng Hàn Nghị, phía trước, chúng tôi phát hiện dấu vết có người vào núi!”
Hàn Nghị gật đầu: “Lương Lập Dương hẳn là muốn tổng giám đốc Lâm và cô Cẩm Vân chết trong rừng sâu núi thẳm để chúng ta không tìm được người còn hắn có thời gian xử lý.”
Khi Lý Minh Việt nghe được lời nói của Hàn Nghị, sắc mặt anh ta đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Đội trưởng Hàn, Lương Lập Dương rất xảo quyệt, hắn ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tổng giám đốc Lâm, hắn ta không thể chỉ thả tổng giám đốc Lâm và cô Cẩm Vân vào rừng đơn giản như vậy. Chúng ta phải sớm tìm ra bọn họ!”
Hàn Nghị gật đầu: “Tôi nghĩ tổng giám đốc Lâm hẳn là sẽ để lại ký hiệu cho các anh ở trong rừng. Hẳn là sẽ không khó để chúng ta tìm được bọn họ. Vào núi đi!”
Qua tờ mờ sáng, sương mù trong rừng đã tan hết.
Mộ Cẩm Vân nhìn mặt trời đã hoàn toàn mọc lên, trong cổ họng nuốt xuống vị đắng: “Tống Lâm, chúng ta nhất định có thể sống sót ra ngoài.”
“Ừm.”
Anh trả lời, cõng cô trên lưng và đi tiếp.
Hai người đi gần như không dừng lại tổng cộng mười hai giờ từ hơn chín giờ đêm qua đến hơn chín giờ sáng.
Lương Lập Dương phái bao nhiêu người vào núi săn bọn họ, bọn họ không biết, cũng không biết giây tiếp theo sẽ đụng phải bao nhiêu người.
Mộ Cẩm Vân không nói thêm gì nữa, hai người im lặng tiếp tục bước đi.
Tống Lâm cứ đi một đoạn lại để lại dấu vết trên cây, cô nhìn không hiểu, đây hẳn là ký hiệu riêng giữa Tống Lâm và Lý Minh Việt.
Phía trước toàn là cây cao, tựa như không thấy điểm dừng.
Mộ Cẩm Vân liếc nhìn người cõng mình, sau một đêm, trên mặt anh đã mọc cả râu, vết thương đóng thành vảy, rất gớm ghiếc, cả khuôn mặt trông rất đáng sợ.
Cô không nhịn được đưa tay sờ lên vết thương của anh, Tống Lâm quay đầu liếc cô một cái: “Làm sao vậy?”
“Không…”
Cô vừa mở mồm nói một từ, Tống Lâm đột nhiên ra hiệu im lặng.
Anh thả tay, Mộ Cẩm Vân từ từ trượt khỏi lưng anh xuống đất.
Tống Lâm ngăn cô lại, đi tới bên một cây lớn, anh liếc nhìn ra bên ngoài, sau đó lại đặt dao găm vào tay cô: “Giống như lúc trước, đừng nói, đừng nhìn, chờ tôi trở lại.”
Mộ Cẩm Vân biết anh nói xong sẽ rời đi, lúc này thật sự không có thời gian để cho bọn họ quan tâm yêu hận tình thù.
Nhưng sau khi trải qua việc xảy ra hai giờ trước, trái tim cô đặc biệt bối rối.
Ngay khi giọng nói của Tống Lâm rơi xuống, cô liền vươn tay giữ lấy quần áo của anh, muốn bảo anh đừng để bị thương, nhưng nhiều lời muốn nói như vậy, cuối cùng cô chỉ nói ra ba chữ: “Tôi đợi anh.”
Khi Tống Lâm nhìn Mộ Cẩm Vân, đôi mắt cô đỏ hoe khi nói những lời này, như thể giây tiếp theo cô ấy có thể khóc ngay được.
Anh biết cô không thích khóc trước mặt anh, ngoại trừ lúc phát bệnh tâm thần, cô luôn đứng đắn xinh đẹp trước mặt anh.
Bây giờ cô đang kéo vạt áo của anh, trên mu bàn tay trắng gầy đã nổi đầy mạch máu.
Anh nhìn lướt qua, đau lòng mà tách ngón tay cô ra: “Ừ.”
Anh nói xong liền rời đi.
Trên đầu toàn là tiếng chim kêu, trong núi thẳm rừng hoang, điều mà Mộ Cẩm Vân sợ không phải là thú dữ, mà là bản chất con người đáng sợ hơn thú dữ.
Tống Lâm dặn cô không được nghe, không được nhìn, nhắm mắt bịt tai chờ anh quay lại.
Cô biết mình nên nghe lời, nhưng cô không thể làm được.
Có lẽ là hơn hai tiếng sau khi bị cảnh tượng kia kích thích, cô bây giờ có chút suy sụp.
Cô cẩn thận thăm dò thì thấy Tống Lâm đang dựa vào gốc cây, cô không thấy những người đó.
Thời gian trôi qua, Mộ Cẩm Vân cuối cùng cũng nhìn thấy năm người đàn ông bước ra khỏi ngã ba.
Tay cô giữ thân cây cứ siết chặt, móng tay cắm vào vỏ cây dập nát, đầu ngón tay đau nhức, nhưng cô không để ý.
“Cậu cả, chúng tôi biết các người ở gần đây, cậu ngoan ngoãn đi ra đây, chúng tôi sẽ tha cho Mộ Cẩm Vân!”
Người đàn ông dẫn đầu nói, ngay khi anh ta nói xong, Tống Lâm bước ra ngoài.
Mộ Cẩm Vân cắn rách môi, máu tràn vào khoang miệng của cô, nhưng tất cả sự chú ý của cô đều đổ dồn vào trên người Tống Lâm.
Năm người bọn họ vẻ mặt phấn khích, dù sao chém một đao lên người Tống Lâm cũng được ba tỷ, chia đều mỗi người hai triệu.
Đâm mấy chục nhát dao, cả đời bọn họ sẽ không phải sống cuộc sống vung đao múa kiếm này nữa.
Lương Lập Dương đúng là biến thái, có tiền có thể xui khiến cả ma quỷ, muốn hành hạ Tống Lâm cũng không cần tự mình ra tay, có người khác giúp hắn hoàn thành nguyện vọng.
“Tôi bó tay chịu trói, các người tha cho Mộ Cẩm Vân.”
Tống Lâm bất ngờ ném con dao trên tay xuống đất, hai tay giơ cao ra hiệu đầu hàng.
Mộ Cẩm Vân hoàn toàn choáng váng, cô muốn gọi anh hỏi anh có bị điên không.
Nhưng cô sợ mình hiểu lầm ý của anh, cuối cùng chỉ có thể treo trái tim run rẩy của mình mà nhìn những người đó từng bước đi về phía anh.
“Cậu cả yên tâm, cậu hai không muốn tính mạng của cô Cẩm Vân. Cậu ngoan ngoãn hợp tác thì chúng tôi cũng bớt việc, cậu cũng bớt phải chịu khổ. Cậu yên tâm, đợi cậu chết rồi chúng tôi sẽ đưa cô Cẩm Vân ra ngoài một cách an toàn.”
Người đàn ông nói, bọn chúng nhìn nhau cười.
Tống Lâm chết rồi, còn ai có thể bảo vệ được Mộ Cẩm Vân?
Họ còn chưa chơi qua người đàn bà của Tống Lâm, nay có cơ hội này, tự nhiên muốn thử cái mới.
Nhưng ngay khi hai kẻ dẫn đầu đến gần, Tống Lâm đột nhiên chế nhạo: “Vậy sao?”
Anh vừa nói xong, Mộ Cẩm Vân nghe thấy một tiếng hét.
Khi cô nhìn sang, hai người đàn ông đã ngã xuống đất.
Cô che miệng, mừng vì vừa rồi cô không vội ra ngoài.
Khi ba kẻ còn lại nhìn thấy điều này, vẻ mặt của họ liền thay đổi: “Chúng tôi đã quá coi thường cậu rồi cậu cả! Cậu trốn không thoát đâu. Chẳng bao lâu nữa, người của chúng tôi ở gần đây sẽ…”
Từ “đến” còn chưa kịp nói, Tống Lâm đã xuất chiêu rồi.
Người đàn ông quay ngang tránh, ba người đánh với Tống Lâm thật ra có tỷ lệ thắng cao hơn, nhưng những chiêu thức của Tống Lâm rất tàn nhẫn.
Anh ta bị đấm mà cứ như không bị vậy, ngược lại ba người kia, Tống Lâm đi ngang qua, một người đập vào thân cây rồi ngã xuống đất.
Những chuyện này chỉ có thể nhìn thấy trên TV, Mộ Cẩm Vân không ngờ lại có thể nhìn thấy ở đời thực.
Người đàn ông ngã xuống đất nôn ra máu rồi bất tỉnh.
Hai người còn lại không phải là đối thủ của Tống Lâm, Tống Lâm đã nhanh chóng dùng dao cứa vào cổ họ.
Trong vài phút đó, Mộ Cẩm Vân cảm thấy như mình đã trải qua thiên đường và địa ngục.
Cô vừa định đứng dậy thì bất ngờ một con dao kề vào cổ.
“Cậu cả, cậu đừng nhúc nhích. Nếu cậu ra tay, tôi cũng không bảo đảm được có lỡ run tay không.”
Mộ Cẩm Vân không ngờ bản thân vẫn luôn bị giám sát, cô vô thức nhìn Tống Lâm, đôi mắt khát máu đỏ bừng của anh nhìn cô.
Mộ Cẩm Vân run lên, anh từng bước đi tới: “Anh thử động dao xem.”
Anh giống như một ác quỷ bước lên từ địa ngục, và cô có thể cảm nhận được sự do dự của người đàn ông phía sau mình.
Khi đối phương động đậy, cô nhắm mắt lại: “Tống Lâm, tạm biệt.”
Lần này, có lẽ là sự vĩnh biệt rồi.
“A!”
Giọng kêu đau đớn của người đàn ông vang lên, giây tiếp theo, cô bị Tống Lâm kéo đi.
Anh liếc cô: “Có bị thương không?”
Vừa nói anh vừa chạm vào cổ cô.
Mộ Cẩm Vân có thể cảm thấy tay mình run rẩy, cô vừa muốn nói gì đó, anh đã kéo cô lại phía sau: “Nhắm mắt lại!”
Lần này, cô ngoan ngoãn nhắm mắt.
Nghe thấy tiếng “A!” ngắn gọn của người đàn ông, cô biết rằng mọi chuyện đã kết thúc.
Mộ Cẩm Vân mở mắt, nhanh chóng nhấc chân chạy về phía Tống Lâm, vừa chạy tới chỗ anh, anh đột nhiên kéo cô lại.
Một tiếng “vút” trầm thấp vang lên bên tai cô, và cô chỉ cảm thấy hơi thở của mình như ngừng lại.
“Tống Lâm?”
Con dao đâm thẳng vào lưng anh, cả người anh như mất đi sức chống đỡ, ngã xuống dưới chân cô.
Người phóng dao vừa rồi đứng dậy, đi về phía bọn họ: “Cậu cả, khụ khụ, cậu yên tâm khụ khụ, đi thôi!”
Nghe thấy lời nói của người đàn ông, cô buông Tống Lâm ra, siết chặt con dao trên tay, đứng dậy lao về phía hắn ta.
“Đi chết đi!”
Sau khi nhận ra mình đã làm gì, Mộ Cẩm Vân liếc nhìn bàn tay đầy máu của mình một cách hoài nghi.
Con dao đâm thẳng vào tim của người đàn ông, người đàn ông nhìn cô không tin được, sau đó ngã xuống đất, không thể đứng dậy được nữa.
Cô giết người rồi?
“Khụ”
Nghe thấy giọng của Tống Lâm, Mộ Cẩm Vân sửng sốt một chút, lảo đảo đi tới, đỡ anh lên: “Tống Lâm.”
Cô có rất nhiều điều để nói, nhưng khi cô vừa mở miệng thì nước mắt đã rơi.
Anh nắm lấy tay cô, tay còn lại cầm con dao bên hông nhét vào tay cô: “Mộ Cẩm Vân, tôi cho cô một cơ hội. Hiện tại tôi không thể phản kháng. Cô giết tôi là có thể tự do rồi.”
“Anh điên rồi sao?”
Anh nhìn cô cười, nôn ra máu: “Đúng vậy, tôi điên rồi. Không phải cô muốn tự do sao? Cô giết tôi, tôi trả tự do cho cô. Khụ…”
Anh nói chuyện rất khó khăn, cứ mở miệng là lại nôn ra máu.
Mộ Cẩm Vân nhanh chóng vươn tay che miệng anh: “Đừng nói, tôi xin anh, đừng nói, Tống Lâm, đừng nói!”
“Ra tay đi, cô nói cô hận tôi mà, Mộ Cẩm Vân.”
“Cạch” một tiếng, con dao trên tay cô rơi xuống đất, Mộ Cẩm Vân cả người run lên: “Tôi không muốn tự do nữa, Tống Lâm, tôi không muốn nữa, đừng nói nữa, đừng nói nữa được không?”
“Là cô nói đó, Mộ Cẩm Vân.”
Anh nhìn cô, cong môi cười, nhưng mắt cũng từ từ nhắm lại.”