Chương 202: Tổng giám đốc Lâm, anh có ý gì vậy “,”Cô không để Lục Hoài Cẩn bế cô lên trên nhà, cô kiên trì dùng cái nạng đi vào thang máy.
Lục Hoài Cẩn nhìn cô đi vào thang máy, ấn nút mở cửa rồi đi vào trong nhà, anh mới ấn nút đóng thang máy.
Vừa mở cửa ra, một trận khí lạnh đập vào làm cho Mộ Cẩm Vân hơi run lên một cái.
Cô chống nạng tự mình đi vào, bỏ thuốc lên trên chốc tủ giày, sau đó mới đưa tay ra sau đóng cửa lại.
Cô không vội đi lên tầng, mà ngược lại đến phòng bếp đun nước nóng, rót một cốc rồi cầm ra sô pha ngồi. Đợi đến khi nước nóng hơi nguội, cô mới uống được. Cô uống xong nước ấm, sau đó mới cầm thuốc và nạng mang về từ bệnh viện lên tầng.
Lúc mở cửa phòng ra, cô lặng đi một chút. Nhìn cánh cửa, cô hơi nghĩ lại xem lúc mình ra khỏi nhà rốt cuộc là đóng cửa hay không đóng cửa.
Trong phòng lạnh như ngoài trời, Mộ Cẩm Vân vội vàng nhảy vào trong, muốn tìm điều khiển mở hệ thống sưởi ấm.
Sau khi đi qua những bậc thang nhỏ, cô nhìn thấy người đàn ông đang ngồi nghiêng ở cuối giường.
Động tác của Mộ Cẩm Vân ngừng một cái, người đàn ông đã ngẩng đầu nhìn cô: “”Đã đi bệnh viện?””
“”Ừm.””
Rất nhanh, cô đã khôi phục lại cảm xúc, không lạnh không nhạt đáp một tiếng. Sau đó tiếp tục nhảy đến bên giường, cầm lấy điều khiển mở chức năng sưởi ấm của điều hòa.
Một túi thuốc to bị cô ném lên bàn trang điểm, cô để cái nạng bên cạnh bàn trang điểm, ngồi lên giường cầm điện thoại rồi thông qua yêu cầu kết bạn.
“”Có tổn thương đến xương cốt không?””
“”Không.””
Cô không ngẩng đầu, tay lướt trên điện thoại.
“”Cậu Cẩn đưa em đi bệnh viện à?””
Nghe đến câu này của anh, Mộ Cẩm Vân nhíu mày, ngẩng đầu nhìn anh: “”Tổng giám đốc Lâm, anh có ý gì vậy?””
Lúc cô nói câu này, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn anh còn có dao.
“”Không có ý gì, chỉ nhắc nhở em một chút, chú ý đến thân phận của mình.””
Nghe thấy câu này của anh, tay cô run lên, nhếch môi: “”Tôi biết tổng giám đốc Lâm lo lắng điều gì, nhưng anh yên tâm, tôi biết mình là ai.””
Khuôn mặt cô không có biểu cảm gì, sau khi nói xong, cúi đầu lại nhìn vào điện thoại.
Tống Lâm nhìn cô, đôi mắt hơi u ám.
“”Hạ Như Mộng cô ta…””
“”Tôi biết, tổng giám đốc Lâm.””
Không đợi anh nói xong, cô đã cắt ngang lời anh.
“”Chân tôi đã bị thương, kế tiếp có lẽ không tiện đến công ty. Nửa tháng tới, tôi có thể làm việc ở nhà không?””
“”Nửa tháng?””
Hiếm khi thấy anh giật mình một cái: “”Không phải là không bị thương đến xương cốt sao?””
“”Tổng giám đốc Lâm có cần tôi lấy băng gạc cho anh nhìn không?””
Giọng điệu của cô hơi hăng, bầu không khí căng thẳng như dây cung.
Tống Lâm không nói chuyện, một đôi mắt đen nhìn cô thâm trầm.
Bầu không khí phảng phất như có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Nhưng cho dù như vậy, ánh mắt của Mộ Cẩm Vân vẫn không nhượng bộ.
Cô ở cùng anh lâu như vậy, chắc đây là lần đầu tiên cô dũng cảm như này.
Mu bàn tay cầm điện thoại đã nổi lên gân xanh, mặt cô vẫn không chút đổi, lại chỉ có một mình cô biết đáy lòng mình đang cuồn cuộn sóng lớn thế nào.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cũng không biết là đã qua bao lâu, Tống Lâm mới nói: “”Bác sĩ nói sao?””
“”Không tổn thương đến xương cốt, nhưng trẹo chân tổn thương gân.””
Anh không tiếp lời ngay mà im lặng một lúc lâu mới nói: “”Tôi bảo thư ký Việt mời y tá cho em.””
“”Cảm ơn tổng giám đốc Lâm, tôi muốn nghỉ ngơi rồi.””
Cô không tiếng động đuổi người, Tống Lâm đen mặt, xoay người đi ra.
Sau khi Tống Lâm đi rồi, bên trong căn phòng chỉ còn một mình cô.
Mộ Cẩm Vân cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, Lâm Dịch Đồng gửi tới rất nhiều tin nhắn, cuối cùng cô hơi mệt mỏi trả lời một câu: “”Ngại quá, Đồng Đồng, tôi hơi mệt, tôi đi nghỉ chút đây.””
Lâm Dịch Đồng ở đầu bên kia trả lời tin nhắn của cô rất nhanh, gửi tới một cái icon xong thì không nhắn nữa.
Trong phòng bắt đầu ấm lên, cô cởi áo khoác ra, lại đứng dậy cầm bộ quần áo ngủ mặc vào. Sau đó chìm vào giấc ngủ.
Tối qua cô bị cái chân đau giày vò cả đêm, ngủ không ngon. Bây giờ chân cô đã bôi thuốc giảm đau và tiêu viêm, cuối cùng cô cũng không còn khó chịu như vậy nữa. Lần này cô đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng mà giấc ngủ này cô ngủ không ổn lắm, giấc mơ đứt quãng làm cho cô không biết rốt cuộc là mình đã ngủ hay chưa ngủ.
Lúc mở mắt ra, sắc trời bên ngoài đã hơi tối rồi.
Thuốc tiêu viêm trên chân đã có hiệu nghiệm, bắt đầu đau âm ỉ.
Cô chống giường ngồi dậy ngồi một lúc, sau đó mới cầm điện thoại đặt đồ ăn bên ngoài.
Sau khi đặt đồ ăn, Mộ Cẩm Vân chống nạng xuống tầng đợi.
Hôm nay mới là ngày thứ hai của kỳ nghỉ dài hạn, cô cũng không có chuyện gì để làm. Nghĩ nghĩ cô cầm điện thoại lướt web.
Lục Hoài Cẩn được vinh dự là một trong những phú nhị đại đẹp trai nhất. Đời sống tình cảm liên tục được người chú ý.
Cô chỉ không ngờ là có một ngày mình sẽ trở thành một trong những “”bạn gái”” của anh ta. Nhưng mà những bài báo này đều là đang phỏng đoán, cái gọi là ảnh chụp cũng chỉ là bức ảnh chụp sáng nay Lục Hoài Cẩn đưa cô tới bệnh viện.
Đương nhiên, còn có một người bạn trên mạng tung ra ảnh chụp, một tuần trước cô lên cơn sốt đang truyền nước muối, Lục Hoài Cẩn ở bên cạnh chăm sóc.
Góc chụp hơi vi diệu, lúc đó cô đang uống thuốc, Lục Hoài Cẩn đưa thuốc cho cô, nhưng vào ảnh chụp lại thành hai người đang hôn môi.
Mộ Cẩm Vân nhíu mày, cũng không để ý nhiều.
Bây giờ Tống Lâm đã có một Hạ Như Mộng, vậy thì sự tồn tại của cô sẽ bị thay thế rất nhanh thôi.
Nếu đã như vậy, thì những scandal rốt cuộc là thật hay là giả thì cũng có sao đâu. Dù sao thì anh cũng không để ý.
Cô đặt điện thoại sang một bên, người tựa trên sô pha, thả mắt nhìn trần nhà trống không, không hiểu sao cảm thấy hơi cô độc.
Lúc trước cô về nước là không muốn ở nơi đó trải qua cảm giác cô độc một mình tha hương trên đất khách quê người. Không ngờ rằng sau khi về nước cô cũng không hề tìm được cảm giác thân thuộc.
Chuông cửa vang lên, người giao đồ ăn đến rồi, Mộ Cẩm Vân đứng lên nhảy ra mở cửa.
Buổi tối lúc ngủ, chân cô vẫn đau, cô ngủ cực kỳ đau đớn.
Ngày hôm sau, còn chưa đến tám giờ Mộ Cẩm Vân đã tỉnh rồi. Chuông cửa vang lên liên hồi, cô cau mày đứng dậy đi ra mở cửa.
“”Chào cô Vân, tôi tên là Trần Thị Hoa, tôi là điều dưỡng mà Thư ký Việt cử đến.
Trước mặt là một người phụ nữ trạc tuổi cô, trên tay cầm rất nhiều đồ.
Mộ Cẩm Vân gật đầu: “”Cô vào đi.””
Cô vốn tưởng hôm qua Tống Lâm nổi giận đùng đùng bỏ đi, có lẽ anh sẽ không tìm điều dưỡng cho cô nữa.
Nhưng không ngờ, sáng sớm nay điều dưỡng đã tới rồi.
“”Cô Vân đã ăn sáng chưa?””
“”Chưa.””
“”Tôi đến hơi sớm rồi, nhưng tôi có mang theo hai phần ăn sáng tới. Cô Vân cô nhìn xem cô thích ăn gì.””
Mộ Cẩm Vân giật mình, hơi ngạc nhiên: “”Tôi ăn gì cũng được, cảm ơn cô.””
Bời vì vẫn đang là kỳ nghỉ Tết nguyên đán, hôm nay Mộ Cẩm Vân không có chuyện gì để làm.
Cũng không biết Lý Minh Việt tìm được Trần Thị Hoa từ chỗ nào, ngoài biết kiến thức của y tá ra, cô còn bao luôn cả cơm trưa cơm tối.
Vừa khỏi cảm cúm thì chân lại bị thương. Mộ Cẩm Vân chỉ xuất hiện ở ty hai ngày rồi lại biến mất.
Không ít người đều suy đoán là có phải Tống Lâm sắp đổi thư ký không, Lý Minh Việt nghe thấy những tin này, vội vàng cho người ép xuống.
Nhưng dù rằng vậy, những lời này vẫn rơi vào tai Tống Lâm.
Lý Minh Việt nhìn người đàn ông trước mặt, trong lúc nhất thời không đoán được ý của anh.
Chuyện của Hạ Như Mộng và Tống Lâm, tất nhiên là Lý Minh Việt biết.
Nhưng mà Mộ Cẩm Vân…
Anh nghĩ đến đây, không khỏi nhíu mày.
“”Mộ Cẩm Vân xin nghỉ phép chưa làm thủ tục xin phép à?””
Lý Minh Việt ngẩn ra, sau khi phản ứng kịp vội vàng nói: “”Tổng giám đốc Lâm, thư ký Vân không được tính là xin nghỉ phép, bởi vì cô ấy xin làm việc ở nhà.””
“”Cho người của bộ phận nhân sự đóng dấu.””
Lời này có ý là những lời đồn linh tinh trong công ty không được xuất hiện nữa. Lý Minh Việt hiểu ra, gật đầu lui ra ngoài.
Sau khi Mộ Cẩm Vân bị thương ở chân làm việc tại nhà, Lý Minh Việt chỉ có thể tự mình tham gia những bữa tiệc và các hoạt động.
Cuối năm vốn có rất nhiều việc, sau khi Mộ Cẩm Vân chuyển tới hậu trường, thì ngày ngày đều ngồi trước máy tính xem văn kiện và các loại báo cáo, còn có tổng kết và đơn yêu cầu.
Những cái này đều là sau khi thông qua bộ phận thư ký bọn họ xét duyệt, thấy không có vấn đề gì nữa tới có thể đưa tới trước mặt Tống Lâm, để anh ký tên thông qua. Hiện nay là bắt đầu năm mới, các loại xin phép rất nhiều, có một dự án xin tương đối lớn, Mộ Cẩm Vân còn phải đích thân tiến hành hạch toán kinh phí một lần, nếu không đến lúc xảy ra vấn đề, cô không gánh nổi trách nhiệm như vậy.
Một tuần chớp mắt một cái đã trôi qua. Nếu không phải là Trần Thị Hoa nhắc nhở cô, cô đã quên luôn chuyện mình phải đi bệnh viện đổi thuốc.
Mộ Cẩm Vân nâng tay day day huyệt thái dương: “”Chiều nay tôi đi, bây giờ đi có lẽ bác sĩ cũng tan làm rồi.””
“”Vâng, cô Vân. Tôi giúp cô hẹn xe.””
Cô gật đầu: “”Cảm ơn.””
Trần Thị Hoa lui ra ngoài, Mộ Cẩm Vân cúi đầu nhìn cái chân mình bị băng thành một cục, nửa ngày mới tựa lưng vào ghế, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Tại sao Hạ Như Mộng phải đối xử với cô như vậy?
Buổi chiều, bệnh viện cũng khá đông người, Trần Thị Hoa dìu cô đi xếp hàng đổi thuốc, Mộ Cẩm Vân chống nạng đi vào trong, mấy lần suýt nữa bị người va vào.
Lúc đầu Lục Hoài Cẩn muốn đi sang đưa cô đi bệnh viện đổi thuốc, nhưng Mộ Cẩm Vân lấy cớ Trần Thị Hoa vẫn đang ở đây từ chối.
Mắt cá chân bị sưng lên một tuần cuối cùng đã tốt lên, nhưng vẫn nhìn ra là mu bàn chân vẫn còn hơi đỏ và sưng.
Lúc đi ra từ trong bệnh viện, trời bỗng nhiên đổ tuyết.
Mộ Cẩm Vân đứng ở cổng bệnh viện, hơi hoảng hốt.
Trần Thị Hoa ở bên cạnh cũng xúc động nói một câu: “”Tuyết rơi rồi.””
“”Đúng vậy.””
“”Chúng ta về thôi, cô Vân.””
Cô nghiêng đầu nhìn Trần Thị Hoa một cái, gật đầu.
Nhưng lúc hơn bốn giờ chiều, sắc trời bên ngoài lại khá u ám.
Những bông tuyết bên ngoài cửa sổ xe từ phiến một rơi xuống, Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn, thất thần.
Đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay, không ngờ nó lại tới muộn như vậy.
Nhưng Hà Nội vốn không phải là thành phố phương Bắc, một năm có thể rơi ba bốn trận tuyết đã là nhiều rồi.
Cơm tối là Trần Thị Hoa nấu, sau khi Trần Thị Hoa nói với cô những chuyện phải lưu ý thì mới đi về.
Bên trong ngôi nhà lớn như này, lại chỉ có một mình cô.”