Chương 352: Kiểm tra thành quả vận động một chút “,”Tống Lâm nghẹn lời, trên đường trở về vẫn luôn im lặng không lên tiếng.
Mộ Cẩm Vân cũng không cười anh nữa, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe: “Em nói là thật.”
Chuyện anh làm không được, cô sẽ thay anh làm.
Tống Lâm nhìn cô một cái, đột nhiên mở miệng: “Tống Gia Hào nói đúng, anh chính là người lòng dạ độc ác.”
Bây giờ anh không động vào người của nhà họ Tống, không phải là anh không thể làm mà là anh muốn đợi Lương Lập Dương lộ diện, sau đó một lưới bắt hết.
Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn anh, khiêu mi cười cười: “Nhưng mà em chưa từng thấy qua anh đối với em lòng dạ độc ác nha.”
Cô nói xong, suy nghĩ một chút: “Không đúng.”
Cô hừ: “Anh đúng là lòng dạ độc ác.”
Tống Lâm liền nhíu mày: “Anh đối với em lòng dạ độc ác lúc nào?”
Anh đối với người khác rất tàn nhẫn, ngay cả bản thân cũng không ngoại lệ, chỉ duy nhất với cô, mặc dù lâu lâu cũng có đôi lời giễu cợt, còn ngay cả động thủ một ngón tay với cô anh cũng không nỡ.
“Anh quên rồi hả? Mới qua không lâu anh đi đua xe đến hơn nửa đêm, sau đó ném em ở trên khúc cua ngay quốc lộ.”
Nhắc lại chuyện cũ, Mộ Cẩm Vân tựa như bắt được một cái đuôi sam nhỏ của anh, không kìm được túm chặt: “Trời tối như vậy, trên đường một chiếc xe còn không có, em lại mang giày cao gót, nếu lúc ấy không may mắn gặp được thiếu gia Lục, nói không chừng đến hôm sau em đã phải phơi thây nơi hoang dã rồi.”
Sắc mặt Tống Lâm chợt đen thui, hiển nhiên anh cũng nhớ đến chuyện buổi tối hôm đó.
Khi xe ra khỏi cao tốc, anh liền tấp xe vào một cái thôn nhỏ rồi ngừng lại, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn cô: “Lúc anh quay lại tìm em, em đã ở trên xe của Lục Hoài Cẩn rồi.”
Mộ Cẩm Vân hơi sửng sốt cười nhẹ: “Nhưng mà do anh bỏ em giữa đường.”
Vừa dứt lời cô bị anh kéo sát lại, giữ sau gáy cô hung hăng hôn lên.
Tống Lâm hôn rất mạnh mẽ, hồi lâu sau Mộ Cẩm Vân dần dần xìu xuống, tựa vào người anh.
Anh đưa tay lên xoa xoa tóc cô: “Đừng nhắc đến những chuyện trước đây nữa.”
Nói xong anh dừng lại một chút, đại khái là cảm thấy hơi xấu hổ liền quay đầu đi, giọng nói có chút nặng nề: “Trước đây anh không biết làm sao để yêu em cho nên làm ra nhiều chuyện sai lầm.”
Những năm anh ở Mỹ bị đè nén quá đau khổ, sau khi trưởng thành rồi quay về Hà Nội, cơ bản là chẳng có ai dám chọc vào anh, anh làm việc cũng không cần để ý ánh mắt của người khác.
Khi đó cô là người yêu của anh nhưng vẫn có rất nhiều người mơ tưởng cô như cũ.
Anh không thể chịu nổi cảnh cô vừa nói vừa cười cùng thằng đàn ông khác, càng không thể chấp nhận chuyện cô tiện tay sẽ bỏ anh chọn người khác.
Thật ra anh chỉ muốn cho cô một bài học nhỏ, lúc đó ném cô xuống xong không bao lâu anh đã quay trở lại, chẳng qua vừa quay lại liền thấy cô đang lên chiếc xe khác.
Là xe của Lục Hoài Cẩn.
Lòng đố kỵ bị chạm đến, anh giống như một đứa trẻ không lấy được đồ yêu thích liền khóc lóc om sòm.
“Thật xin lỗi.”
Mộ Cẩm Vân không nghĩ đến anh sẽ nói xin lỗi, hơi sững sờ, rồi lại có chút đau lòng: “Em không phải đang so đo chuyện trước kia với anh.”
Cô ngẩng đầu lên, tầm mắt rơi vào khuôn mặt anh, Mộ Cẩm Vân lúc này mới phát hiện lỗ tai anh đang lặng lẽ đỏ lên.
Cô ngây ngốc nhìn, giống như vừa phát hiện được châu lục mới vậy: “Tống Lâm, anh cũng biết xấu hổ hả?”
Tống Lâm: “…”
Lúc này, xe đột nhiên bị đá đập trúng.
Mộ Cẩm Vân kinh ngạc không thôi, nghiêng đầu nhìn ra cửa kính xe thì phát hiện cách đó không xa là một cậu nhóc to béo đang đứng.
Cô đẩy cửa xe đi xuống, thấy lớp sơn trên cửa bị xước một mảng.
Tống Lâm cũng bước tới nhìn, sau đó ngẩng về cậu nhóc đầu sỏ đang làm mặt quỷ đằng kia, ánh mắt chậm rãi lạnh xuống.
Mộ Cẩm Vân cau mày: “Thât quá đáng!”
Tống Lâm không lên tiếng, nhìn cô.
Lúc này sắc trời hơi ỉu ỉu, có vẻ muốn mưa.
Mộ Cẩm Vân không còn cách nào khác ngoài việc gác lại suy nghĩ tìm người nhà của thằng bé to béo tính sổ: “Trời có vẻ muốn mưa.”
“Ừ, về thôi.”
Hai người leo lên xe lại, Tống Lâm lái xe ra khỏi thôn.
Bọn họ còn chưa kịp trở về thì mưa đã đổ xuống.
Trận mưa này vô cùng lớn, những chiếc xe phía sau xe Tống Lâm đều giảm tốc độ.
Bọn họ không quay lại căn hộ mà ở quảng trường phụ cận tìm một bãi đỗ xe, sau đó đi vào ăn cơm tối rồi mới trở về.
Đến tầm bảy giờ mưa mới có dấu hiệu nhỏ lại, phía ngoài cửa xe đều là những người tan làm đang che dù vội vội vàng vàng trở về nhà.
Mộ Cẩm Vân nhìn mà có chút bùi ngùi, năm năm trước cô đã từng nghĩ mình cũng sẽ giống như bọn họ, không nghĩ đến sau khi về nước, mọi thứ đều thay đổi.
Sau một trận mưa, Hà Nội dần se lạnh.
Hôn lễ của Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm diễn ra vào ngày hai mươi hai tháng mười, tình cờ rơi vào ngay giữa mùa thu.
Hứa Thanh Nga đã mang thai hơn sáu tháng, lúc Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm đi đón các cô ấy, cô còn vô cùng kinh ngạc: “Bụng đã thấy rõ vậy rồi à?”
Mã Cầm vô cùng vui vẻ: “Hơn sáu tháng rồi, còn khoảng ba tháng nữa là sinh, lộ ra là rất bình thường đấy.”
Mộ Cẩm Vân gật đầu: “Thanh Nga cậu có đói bụng không? Muốn ăn cơm trước hay về khách sạn trước?”
Đứa bé của Hứa Thanh Nga rất ngoan ngoãn, không có phản ứng thai nghén gì lớn, chỉ là ăn nhiều hơn bình thường.
Thật ra trước khi đến đây cô đã ăn nhẹ một chút nhưng lúc này đã là năm giờ chiều rồi, cô thấy hơi đói.
“Đi ăn trước đi, mình có chút đói.”
“Được thôi.”
Mộ Cẩm Vân bình thường vẫn video call với Hứa Thanh Nga nhưng mà cảm giác nhìn thấy qua video và nhìn thấy người thật không hề giống nhau.
Ba tháng trước, Hàn Nghị đã giải ngũ, thành lập một công ty vận tải, gần đây hơi bận rộn nên đến muộn hai ngày.
Sau khi ăn cơm, Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm liền đưa bọn họ đi khách sạn.
Khi hai người về đến nhà đã hơn chín giờ tối rồi, Tống Lâm làm tài xế cả một buổi chiều nhưng chẳng nói gì.
Về đến nhà, Mộ Cẩm Vân thay dép đi trong nhà.
Định lên lầu tắm rửa rồi đi ngủ, cô vừa mới vào phòng tắm thì Tống Lâm cũng chen lấn đi vào.
Mộ Cẩm Vân nhíu mày: “Em nhường anh tắm trước nha?”
“Cùng nhau.”
Anh nói xong, đóng cửa lại rồi ôm cô vào.
Mộ Cẩm Vân nhìn vào cổ anh, ngẩng đầu nhìn bóng dáng anh sau màn nước lờ mờ: “Có phải anh rất muốn một đứa bé đúng không?”
Mấy tháng nay bọn họ cũng không làm các biện pháp phòng ngừa, nhưng vẫn chưa có tin tức gì. Hôm nay lúc Tống Lâm nhìn thấy Hứa Thanh Nga thì sắc mặt hiếm hoi có chút thay đổi, cô không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì.
Anh cúi đầu hôn cô: “Ừ.”
Cô nâng mi: “Lỡ như không mang thai được thì sao?”
Tống Lâm hừ một tiếng, sau đó mở miệng: “Vậy thì không mang.”
Mộ Cẩm Vân cười: “Thế rốt cuộc là anh muốn hay không muốn?”
Anh áp cô vào vách tường, không còn nước nữa cô liền thấy rõ ảnh ngược của mình trong mắt anh.
Mộ Cẩm Vân sửng sốt: “Thế nào?”
“Anh muốn có con, là vì muốn em vui vẻ.”
Anh vừa nói vừa cúi đầu cắn nhẹ vào tai cô: “Em rất để ý chuyện này.”
Mộ Cẩm Vân có chút run sợ, cô vẫn luôn cho rằng anh muốn một đứa bé là để bù đắp tiếc nuối ban đầu.
Nghe được lời của anh, liền cảm thấy ánh mắt hơi nóng: “Có lẽ chúng ta vô duyên với con.”
“Vậy chúng ta chờ người hữu duyên đến.”
Anh vừa nói vừa ôm cô vào bồn tắm vừa đổ đầy nước.
Lúc Mộ Cẩm Vân được anh thả vào trong bồn, cô theo bản năng vội giơ tay lên bắt lấy, bắt dính Tống Lâm.
Anh ôm lấy cô, một bên hôn tới một bên xoa nắn.
“Gần đây thể lực của em thật tốt.”
Cô khẽ hừ một tiếng: “Nên tiết chế!”
“Anh thử kiểm tra một chút thành quả vận động của em vậy.”
Từ lần trước cô bị Tống Lâm kéo đi chạy bộ buổi sáng, Mộ Cẩm Vân không dậy sớm nổi đành phải dành thời gian buổi tối chạy hoặc đánh cầu long với Tống Lâm.
Gần đây thể lực của cô quả thật tiến bộ không ít, ít nhất sẽ không cảm thấy cả người bủn rủn nữa.
Nhưng mà so với Tống Lâm dậy sớm chạy bộ, buổi tối còn bổ sung thêm một lượng vận động cố định, cô vẫn có chút theo không nổi.
Một tiếng sau, cô nằm bẹp trên giường nhìn Tống Lâm lấy máy sấy tóc ra, Mộ Cẩm Vân cười: “Tống Lâm, anh thích con gái hay con trai?”
“Con trai.”
Anh không hề nghĩ ngợi trực tiếp trả lời.
“Trọng nam khinh nữ hửm?”
Anh hừ một tiếng: “Con trai không cần quan tâm đến.”
“…”
Lười như vậy còn muốn lên chức ba à?
Mặc dù ngày cưới cận kề nhưng Mộ Cẩm Vân vẫn phải đi làm như thường.
Nhìn Tống Lâm, khoảng thời gian này giống y như một kẻ lang thang vô công rồi nghề vậy, nhiệm vụ chủ yếu mỗi ngày là đưa cô đi làm, sau đó đón cô tan tầm, ngay cả thiết kế trang trí hôn lễ đều do anh để mắt đến.
Tối nay Tống Lâm hiếm khi có một hội nghị quốc tế, cô liền chạy đi khách sạn tìm Thanh Nga.
Trước kia Hứa Thanh Nga rất thích uống rượu, nhưng từ khi mang thai cô ấy không thể uống nữa, bèn đổi thành uống nước ép nho, nói là mùi vị khá giống rượu vang, còn hơi chua chua, rất ngon.
Mộ Cẩm Vân đi vào thì thấy cô ấy đang lắc lư một ly nước nho, còn tưởng Hứa Thanh Nga uống rượu, sợ hết hồn: “Cậu điên rồi à, uống rượu?”
“Cậu nếm thử xem.”
Hứa Thanh Nga nhàn nhạt liếc cô một cái, sau đó đưa ly nước đến trước mặt cô.
Mộ Cẩm Vân ngửi thử: “Cậu thích cái này à.”
“Uống ngon lắm, không tin cậu nếm thử xem.”
Cô uống một hớp, chua đến ê răng: “Thật xin lỗi, mình thưởng thức không tới.”
Nói xong vội chạy đi súc miệng.
Lúc đi ra thì thấy Hứa Thanh Nga đang đứng bên ghế salon cười nắc nẻ, Mộ Cẩm Vân nhíu mày: “Chuyện gì?”
“Không có gì cảm giác cậu có vẻ mập lên nhỉ.”
Mộ Cẩm Vân nghe vậy bóp eo mình một cái: “Mình mập lên thật, rõ ràng gần đây rất siêng năng vận động mà.”
Hứa Thanh Nga nhướng mi: “Vận động trên giường?”
“Cẩn thận dạy hư thai nhi.”
“Giáo dục trước, chuyện tốt mà.”
Hứa Thanh Nga vừa nói vừa đi đến ghế salon ngồi xuống: “Cậu muốn kết hôn thật à?”
“Giấy đăng ký kết hôn cũng lĩnh rồi, cậu hỏi câu này có phải hơi trễ không?”
Hứa Thanh Nga cười một chút, giờ tay đem cái hộp bên cạnh đưa cho cô: “Quà tân hôn.”
Mộ Cẩm Vân nhíu mày: “Khách khí như vậy?”
Hứa Thanh Nga nhìn cô: “Bắt được Lương Lập Dương không?”
“Không. Nhưng bắt được một người của nhà họ Tống.”
“Ẩn nấp thật sâu.”
Hai người trò chuyện thật lâu, đến mười giờ lúc Tống Lâm gọi điện đến nói rằng đã đến trước cửa khách sạn.
Hứa Thanh Nga nghe được, trực tiếp đuổi cô đi.
Mộ Cẩm Vân lúc đến là tay không, không ngờ lúc về lại cầm theo quà tân hôn.
Cô vừa ra khỏi khách sạn thì thấy Tống Lâm, anh thấy cái hộp trên tay cô nhíu mày hỏi: “Đây là cái gì?”
“Quà tân hôn.”
“À.”
Anh đáp một tiếng, tỏ ý bảo cô mau lên xe.
Chỉ còn hai ngày là đến hôn lễ, Mộ Cẩm Vân vốn dĩ không lo lắng gì, tự nhiên cầm đến hộp quà tân hôn, cả đoạn đường quay về tim đều đập gia tốc.”