Chương 260: Rời khỏi nơi có Tống Lâm “,”Tiết nguyên tiêu, Mộ Cẩm Vân được cử đại diện đến Đà Nẵng tham gia một hội nghị kinh tế.
Đi khoảng ba ngày, cô mới ta khỏi sân bay đã đụng phải Tiêu Dật cũng cùng tới đây tham gia hội nghị.
Khác với vẻ kinh ngạc của Mộ Cẩm Vân thì Tiêu Dật cực kì bình tĩnh, dường như anh ta đã đoán từ trước là sẽ gặp cô.
Người của trung tâm hội nghị cử người tới đây đón bọn họ, Mộ Cẩm Vân nhìn thấy người cầm bảng tên mình giơ lên bèn đi qua thì lại đụng phải Tiêu Dật.
Cô kinh ngạc: “”Anh cũng tới đây tham gia này buổi tiệc này ư?””
Tiêu Dật nở nụ cười, gật đầu: “”Đúng vậy.””
“”Giám đốc Vân, xin chào, tôi là An Thước, người được cử tới đón cô.
“”Chào cô An Thước.””
“”Chào anh Tiêu Dật, tôi là An Thước được cử tới đón hai người.””
“”Chào cô An Thước.””
Bọn họ chào hỏi nhau rồi An Thước nhanh chóng dẫn Mộ Cẩm Vân và Tiêu Dật lên một chiếc xe, bởi vì nửa giờ sau vẫn còn hai người nữa.
“”Giám đốc Tiêu Dật, Tiêu Dật, giám đốc Vân, tài xế sẽ đưa mọi người đến khách sạn trước, tới đó thì đồng nghiệp Lily của tôi sẽ tiếp đón hai người.””
“Được, cám ơn.””
Xe chậm rãi chạy đi, Mộ Cẩm Vân cúi đầu nhìn điện thoại di động, Tiêu Dật bên cạnh đột nhiên nở nụ cười: “”Tôi còn nghĩ đến đây giờ này liệu có gặp được nhau không, không ngờ là trùng hợp thế.””
Nghe được lời anh ta, Mộ Cẩm Vân cũng nở nụ cười: “”Ta tưởng anh trai anh sẽ đến chứ.””
“”Anh tôi có việc khác cần làm nên bảo tôi tới.””
Mộ Cẩm Vân gật đầu: “”Quy mô của hội nghị năm nay lớn hơn năm ngoái nhiều.””
“”Suy cho cùng cũng là lần thứ hai tổ chức mà.””
Hai người bàn với nhau về nhưng tin tức gần đây, Tiêu Dật thấy cô có chút mệt mỏi thì cũng không nói gì nữa.
Khoang xe yên tĩnh trở lại, Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn dòng xe ngoài cửa sổ.
Đây không phải lần đầu tiên cô tới Đà Nẵng, bốn năm trước cô và Tống Lâm đã đến rất nhiều lần.
Khi đó hai người vẫn còn khá tốt đẹp, thuê hai phòng là thế nhưng trên thực tế cô chỉ qua đêm ở phòng Tống Lâm.
Thăm lại chốn xưa, chuyện cũ trở về trong lòng.
Mộ Cẩm Vân hơi cụp mắt xuống, bắt buộc chính mình không nghĩ nhiều như vậy.
Nửa giờ sau, xe dừng lại trước cửa khách sạn.
Cô và Tiêu Dật mới bước xuống từ trên xe thì động nghiệp của An Thước đã tiến lên đón: “”Giám đốc Tiêu Dật, giám đốc Vân, tôi là Lily, hai ngươi đi đường vất vả rồi! Tôi đưa mọi người lên phòng nghỉ ngơi, nhà hàng trong khách sạn luôn cung cấp thức ăn, anh Dật cà cô Vân đói bụng thì có thể gọi cho phục vụ khách sạn để họ mang thức ăn lên phòng.””
“Được, cám ơn.””
Đối phương giơ tay nhận lấy hành lý trong tay cô, Mộ Cẩm Vân không kịp phản ứng trong khoảng thời gian ngắn, chờ cô phục hồi tinh thần lại thì chỉ biết nói lời cảm ơn.
Ban tổ chức đầu tư thật, khách sạn cho khách thôi mà cũng tốt thế.
“”Anh Dật, phòng của anh ở tầng một, cô Vân thì ở phòng trên lầu.””
Tiêu Dật gật đầu, đi theo người dẫn đường.
Mộ Cẩm Vân đi theo Lily lên một tầng, Lily đưa cô đến trước cửa phòng: “”Giám đốc Vân, tối hôm nay có bữa tiệc nhỏ, hi vọng cô có thể nể tình tham gia.””
“Được.””
Cô nhận thẻ phòng và hành lý trong tay Lily, cô quẹt thẻ rồi nhanh chóng đi vào trực tiếp nằm xuống giường.
Không biết có phải là do hôm nay dậy sớm không nhưng cô hơi đau đầu.
Vừa nằm xuống Mộ Cẩm Vân đã ngủ tới hơn năm giờ chiều, nếu Lily không gọi điện thoại tới thì cô còn không biết mình lại ngủ hơn ba giờ.
Nhìn đến thời gian, Mộ Cẩm Vân kinh ngạc vội vàng ngồi dậy từ trên giường và thay một bộ quần áo.
Hai tháng nay độ ấm của Đà Nẵng cũng không mát mẻ gì, Mộ Cẩm Vân khoác chiếc áo bành tô lên.
Mới vừa đi ra thang máy, Lily đã tiến lên đón: “”Giám đốc Vân.””
Mộ Cẩm Vân có hơi ngượng ngùng: “”Ngại quá, ta ngủ hơi quá giờ.””
“”Không sao cả giám đốc Vân, cô cần ăn trước chút gì đó không?””
Cô lắc đầu, lúc này, Tiêu Dật cũng đã tới.
Anh ta cũng thay đổi một bộ tây trang màu trắng, khá là hợp tông với chiếc váy trên người Mộ Cẩm Vân.
Khi gặp cô thì hai mắt anh ta chợt sáng một chút: “”Rất đẹp.””
“”Cám ơn, anh cũng rất tuấn tú!””
“”Đi cùng nhau chứ?””
Anh ta vươn tay, có thể thấy là đang mời cô cùng đến bữa tiệc.
Mộ Cẩm Vân thật cũng không từ chối, giơ tay lên khoác cánh tay anh ta.
Lily dẫn hai người lên xe, mười phút sau họ đã đến nơi diễn ra buổi tiệc tối.
Bên trong hội trường có vài người Mộ Cẩm Vân quen biết, nhưng phần lớn là người lạ không quen.
Trong mấy năm nay cô luôn ở Hòa Bình nên tất cả các mối quan hệ đều nằm ở đó, hôm nay tới đây không chỉ là những người thành công đơn giản nhưng phần lớn cô đều chưa gặp lần nào.
Sản nghiệp nhà họ Tiêu là số một số hai, người biết Tiêu Dật cũng không phải là ít, hai người vừa mới vào trong thì đã có rất nhiều người tới đây chào hỏi .
Phần lớn mọi người đều là người từng làm ăn cùng thời với cha Tiêu Dật, bọn họ có quen biết với ông nên cũng gọi Tiêu Dật là Dật.
Mộ Cẩm Vân không được xem là một người nổi tiếng, cô cùng xuất hiện với Tiêu Dật nên có khá nhiều người chào hỏi anh ta đều nhìn cô với ánh mắt là lạ.
“”Đừng để ý, đây đều là bạn của cha tơi.””
Hai người khó khăn lắm mới có thời gian rỗi, Tiêu Dật lấy một ly nước chanh cho cô.
Mộ Cẩm Vân vươn tay nhận lấy: “”Cám ơn. Tôi không ngại, lần này tôi đã được hưởng ké danh tiếng của anh nhiều.””
Tiêu Dật nhíu mày: “”Cái đó thì cũng khó nói chắc, nếu tối nay không có cô thì chắc mọi người đã chẳng để ý đến tôi nhiều thế.””
Mộ Cẩm Vân biết anh ta nói lời khách sáo thôi, cô nở nụ cười, không có tiếp tục đề tài này: “”Anh tính vào công ty hả?””
“”Cha tôi lớn tuổi rồi nên san sẻ cho ông một chút.””
Anh ta không giấu diếm.
Cô gật đầu: “”Chắc năm nay ông cũng sáu mươi rồi nhỉ?””
“”Năm mươi chín, không lệch nhiều. Chống đối ông ấy lâu rồi nên cũng phải nghe lời thôi.””
Tiêu Dật học nghệ thuật, mấy năm nay sống cũng có vẻ nghệ thuật, làm theo ý mình, chỉ là hai năm nay sức khỏe Tiêu Vi Đức không tốt lắm, tuy là Tiêu Miễn có thể một mình gánh vác được hết nhưng nhà họ Tiêu có gia đại nghiệp đại, sớm hay muộn gì Tiêu Dật cũng phải tham gia vào.
Có đôi khi, gia đình bạn sinh ra cho bạn được nhiều thứ nhưng bạn cũng phải chấp nhận sự trói buộc từ nó.
Hôm nay mọi người tổ chức buổi tiệc này chủ yếu là để gặp cho biết mặt nhau thôi, hội nghị ngày mai mới là trọng điểm.
Cho nên Mộ Cẩm Vân khá thoải mái, dù sao cũng không có nhân vật kinh doanh gì xuất hiện , chỉ đơn giản là lại đây vui chơi giải trí, nhìn thấy người nào lại chào hỏi.
Lâu rồi cô không có tham gia vào buổi tiệc tối nhẹ nhàng như vậy, cô chợt thấy thả lỏng.
Thế nên khi nhìn thấy Tống Lâm, Mộ Cẩm Vân có vài giây không kịp phản ứng .
Nhiều năm như vậy trôi qua, Tống Lâm vẫn là tiêu điểm trước sau như một.
Dù anh đi đến chỗ nào thì chỉ cần anh ở đó, tiêu điểm nhất định sẽ là anh.
Mộ Cẩm Vân đứng bên ngoài đám đông nhìn sườn mặt lạnh lẽo của người đàn ông và tay run lên.
Không biết bên cạnh có ai đi qua, cô không cầm chắc cái ly nên ly nước nước trái cây bị quần áo của người kia mắc vào và rơi xuống.
“”Xoảng!”” Tiếng thủy tinh rơi xuống sàn cực kì chói tai, mọi người xung quanh đều nhìn lại đây.
Bấy giờ cô mới hoàn hồn, nhìn cô gái kia cười xin lỗi: “”Ngại quá, tôi không cầm chắc.””
Tiêu Dật từ đàng xa đi tới: “Không sao chứ?””
Tầm mắt anh ta lướt dọc người cô, thấy sắc mặt cô hơi khác trước thì chợt nhíu mày.
Nghe thấy lời Tiêu Dật nói, Mộ Cẩm Vân thu hồi tầm mắt, lắc lắc đầu: “”Không có gì, tôi không cầm chắc cái chén, bất cẩn rơi vỡ.””
“”Không phải chuyện lớn gì.””
Tiêu Dật an ủi cô và gọi phục cụ tới lau sạch nước trái cây rửa sạch .
Mộ Cẩm Vân lùi lại từng bước, cô có thể cảm nhận được tầm mắt Tống Lâm.
Ánh mắt người đàn ông đó như mũi tên độc có thể lấy mạng người trong phút chốc.
Cô chịu không nổi, nhanh chóng trốn sau người Tiêu Dật.
Để ý tới sự kì lạ đó nên Tiêu Dật cảm nhận được điều gì và ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt cô và khi nhìn thấy ánh mắt Tống Lâm thì anh ta nhanh chóng quay sang hướng khác, nhìn Mộ Cẩm Vân: “”Thời gian cũng không còn sớm, có muốn tôi đưa cô về khách sạn trước không?””
Bọn họ tới sớm, chưa tới bảy giờ đã tới rồi, cũng ngây người một giờ ở đây nên bây giờ đi cũng chẳng có gì sai trái.
Nếu là bình thường thì đây là một cơ hội tốt với Mộ Cẩm Vân, có thể theo Tiêu Dật để quen biết thêm nhiều người có mặt ở nơi này.
Nhưng bây giờ đụng phải Tống Lâm thì cô làm gì còn có nhiều hơi sức để suy nghĩ tới chuyện đó, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Rời khỏi nơi có Tống Lâm.
Cô gật đầu, nói theo lời Tiêu Dật: “”Tôi còn có chút việc nên muốn đi trước.””
“”Cô chờ tôi một chút.”” Tiêu Dật đặt chiếc ly lên khay của phục vụ rồi mới nhấc chân đi tới chỗ người đang nói chuyện.
Không biết anh ta nói gì mà người nọ lại nhìn thoáng qua Mộ Cẩm Vân sau đó cười cười, Tiêu Dật lại một lần nữa đi trở về: “”Chúng ta về khách sạn đi.””
Mộ Cẩm Vân gật đầu, giơ tay kéo tay anh ta.
Tiêu Dật trượt tay nên nhỡ chạm nhầm vào đầu ngón tay Mộ Cẩm Vân, anh ta đang muốn nói xin lỗi nhưng cúi đầu xuống lại phát hiện Mộ Cẩm Vân cũng không có để ý đến.
Anh ta cúi đầu nhìn thoáng qua ngón tay mình, sự lạnh lẽo của tay cô khiến anh ta nhíu mày.
“”Tôi gửi áo khoác cho họ rồi.””
“”Chúng ta lấy áo đã.”” Tiêu Dật nói xong bèn giơ tay gọi một phục vụ tới.
Bồi bàn nhanh chóng tới đây: “”Thưa anh, xin hỏi có cái gì tôi giúp được cho anh không?””
“”Giúp tôi lấy áo của cô gái này.””
“”Cô ấy là…””
“”Giám đốc Vân.””
“Được, mong anh và cô chờ trong chốc lát.””
Phục vụ nhanh chóng cầm áo Mộ Cẩm Vân trở về thế nhưng vừa nhận được cô đã trùm lên người rồi nhanh chóng nhìn Tiêu Dật: “”Chúng ta đi thôi.””
“Ừm.””
Lúc đến Lily sắp xếp một chiếc xe cho bọn họ, khi về thì cũng không làm phiền cô ấy nữa mà gọi hẳn cho tài xế.
Hai người đứng ở cửa khách sạn chờ, gió có hơi lớn, Tiêu Dật nghiêng người để cho Mộ Cẩm Vân đứng ở bên cạnh mình.
Trong sảnh có tiếng bước chân, Mộ Cẩm Vân cũng không có chú ý.
Khi cửa được người nào đó đẩy ra thì có người nói một câu: “”Tổng giám đốc Lâm, cẩn thận dưới chân.””
Nghe được tiếng “”tổng giám đốc Lâm””, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.
Người ra tới chẳng phải ai xa lạ, chính xác là Tống Lâm.
Phía sau anh có hai người, một người là Lý Minh Việt, một người cô không biết.”