Chương 140: Tặng đồ cho em phải có lý do sao?
Mộ Cẩm Vân không biết làm sao
trả lời anh câu hỏi này, đành nói lảng
sang
chuyện khác: "Tổng giám đốc
Lâm, đây là đồ mà anh dặn thư ký Việt
mua.
"Ừ, mua cho em"
Anh không lạnh không nhạt ném ra
một câu, sau đó đi vào phòng bếp. Khi
đi ra trên tay anh câm một cốc nước
ấm.
Mộ Cẩm Vân đặt món đồ này lên
trên bàn trà, khó hiểu nhìn Tống Lâm:
"Tổng giám đốc Lâm, đây là gì?"
"Em không tự xem được à?”
Anh uống một ngụm nước.
Không biết có phải là ảo giác của
cô không, Mộ Cẩm Vân cảm thấy, khi
Tống Lâm tỏ ra bí mật luôn rất ghét bỏ
cô.
Cô đang định đi xem xem đó là cái
gì, nhưng vừa vươn tay ra Mộ Cẩm Vân
nghĩ ra mình còn chưa đánh răng rửa
mặt. Nghĩ nghĩ, vẫn là thu tay về: "Tôi về
phòng đất”
Nói xong, cô không đợi Tống Lâm
nói chuyện, xoay người chạy lên tầng.
Ngủ đến giờ này, nói thật thì cô vẫn
xấu hổ khi nói chuyện với Tống Lâm, cô
vừa mới ngủ dậy.
Sau khi rửa mặt xong đã là mười
một giờ, lúc Tống Cẩm Vân đi xuống
t†âng, bụng cô đã réo ầm rồi.
Tống Lâm ngồi trên ghế sô pha lật
xem tạp chí tài chính kinh tế, vừa nãy
Lý Minh Việt đưa đồ đến đã để trên
bàn trà của anh.
Mộ Cẩm Vân nhấc chân đi qua,
câm lấy một cái túi trong đó, bên trong
là một cái hộp. Sau khi lấy ra, trống
ngực cô đập nhanh, cô vừa mở ra thì
thấy trong đó lại là một chiếc vòng cổ.
Nhãn hiệu đã gỡ xuống, nhưng
chiếc biển nhận dạng lại cực kỳ bắt
mắt.
Mặc dù trên người Mộ Cẩm Vân
không đeo trang sức gì, nhưng không
có nghĩa là cô không biết nhãn hiệu
này.
Một sợi dây chuyên không ba trăm
năm mươi triệu thì ít nhất cũng phải hai
trăm năm mươi đến hai trăm tám mươi
triệu đồng. Cô cầm lên mà chỉ cảm
thấy tay như phỏng, bỏ chiếc vòng cổ
vào chiếc hộp. Cô lại câm một cái túi
nhỏ hơn lên, lấy chiếc hộp bên trong ra.
Còn chưa mở hộp Mộ Cẩm Vân đã
biết bên trong đó là gì rồi.
Đồng hô.
Chiếc đồng hồ này rõ ràng là
không rẻ, hôm qua Mộ Cẩm Vân có
search giá chiếc đồng hồ mà Lục Hoài
Cẩn tặng cho mình, tiện thể có nhìn
thấy chiếc đồng hồ này.
Thực ra cô không biệt rõ ràng
được mấy cái đồ này nhưng thiết kế
của chiếc đồng hồ này thập phân ngắn
gọn nhưng lại có điểm đặc sắc. Cho
nên cô chỉ liếc một cái đã nhận ra
chiếc đồng hồ này.
Vẫn còn mấy cái túi nữa, Mộ Cẩm
Vân lại không muốn bóc nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông
đang ngồi trên sô pha xem tạp chí, gọi
anh một tiếng: "Tổng giám đốc Lâm,
những thứ này đều tặng cho tôi sao?”
Mấy cái túi trước mặt này, có thể
mua một căn nhà ba phòng ở Hà Nội
rồi đó.
"Ừ"
Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái,
thản nhiên hừ một tiếng.
Mộ Cẩm Vân nhếch môi: "Tổng
giám đốc Lâm, tôi không quen đeo
mấy thứ này:
"À, thế em nhận đi"
Anh không nghĩ như vậy, anh trả
lời. Một câu nói lại làm cô không biết