Chương 185: Anh giúp em làm thêm phần nữa “,”Thời điểm nghe thấy tiếng bước chân, Mộ Cẩm Vân vô thức nắm chặt chăn bông.
Cô ngồi trên giường, nhìn thấy người đàn ông đang đi vào: “”Tổng giám đốc Lâm?””
Tống Lâm nhìn thấy nàng: “”Vừa mới tỉnh?””
“”Vâng.””
Quả thật là cô vừa tỉnh, chẳng qua vừa rồi cô đã ra phòng, và nghe được những lời không nên nghe, cho nên cô bỏ chạy, quay trở về.
Anh không nói nữa, nhìn thẳng vào mắt cô, Mộ Cẩm Vân cảm thấy bản thân cô như dây thun bị người khác kéo căng, nếu cứ kéo dài như vậy, cô sớm muộn gì cũng đứt.
Mà lúc này, rốt cuộc Tống Lâm đã mở miệng : “”Buổi tối ăn tại căn hộ.””
Anh lưu lại một câu, xoay người đi ra ngoài.
Mộ Cẩm Vân nhìn bóng dáng của anh, sau một lúc lâu mới phản ứng lại.
Cô nâng tay sờ mặt mình một chút, có chút may mắn bởi vì Tống Lâm không tiến đến ôm cô, nếu không anh sẽ phát hiện hai tay cô thật sự lạnh lẽo.
Thời điểm giữa trưa có người lại đây tặng đồ ăn, Mộ Cẩm Vân mở tủ lạnh ra, phát hiện không chỉ có mỗi nguyên liệu nấu ăn tươi ngon mà còn có cả hoa quả nữa.
Cô lấy quả việt quất trong tủ lạnh ra, rửa sạch để ráo rồi đặt trên bàn, sau đó bắt đầu chuẩn bị nấu ăn.
Cô vốn không phải là người thích nấu ăn, nhưng mà thỉnh thoảng sẽ có thời gian Tống Lâm ở lại vài ngày, cho nên cô bắt buộc phải học một khóa nấu ăn đơn giản hết món này đến món khác để phòng hờ.
Hiện giờ cô nấu cơm càng ngày càng thành thạo, chỉ cần một tiếng đồng hồ, Mộ Cẩm Vân đã nấu xong ba món ăn rồi.
Cơm đã xong rồi, món canh sườn hầm ngô cần thêm chút nữa, tắt bếp nêm nếm là xong.
Mộ Cẩm Vân cầm bát đũa rửa sạch rồi đem ra ngoài, lúc này, Tống Lâm đang từ trên tầng đi xuống.
“”Tổng giám đốc Lâm, có thể dùng bữa được rồi.””
Anh nhìn cô một cái, gật gật đầu.
Mộ Cẩm Vân nói xong liền xoay người vào phòng bếp bưng đồ ăn ra, bởi vì mấy câu vừa rồi của Tống Lâm mà đáy lòng cô suy nghĩ cuồn cuộn, nhưng sợ Tống Lâm phát hiện ra, cô đành tìm đề tài bắt chuyện với anh.
“”Tổng giám đốc Lâm, hôn lễ buổi tối của Mộ Tinh Anh em chỉ đến cho có mặt rồi sẽ rời nhanh.””
“”Em đã chuẩn bị quà gì?””
Cô thật ra không nghĩ là đột nhiên anh sẽ mở miệng hỏi vấn đề này, cho đến bây giờ Mộ Cẩm Vân không nghĩ sẽ tặng quà cho Mộ Tinh Anh.
Cô không giống Mộ Tinh Anh, vì mặt mũi bên ngoài mà sẽ làm chuyện thế này.
Chỉ cần là quà tặng, mặc kệ là cái gì, đều là tiền của cô.
Chỉ là tặng cho Mộ Tinh Anh thì Mộ Cẩm Vân cảm thấy một xu cũng không muốn lãng phí trên người cô ta.
“”Không có.””
Cô trực tiếp trả lời chi tiết nhất, Tống Lâm nhìn cô một cái: “”Anh giúp em chuẩn bị một phần.””
Trái tim của Mộ Cẩm Vân run rẩy: “”Là cái gì?””
“”Ngày mai em sẽ biết.””
Quà tặng của Tống Lâm, tất nhiên là không hề nhẹ rồi.
Sau khi tắm rửa xong, Mộ Cẩm Vân nhìn thoáng qua người đàn ông đang chợp mắt trên sofa, có chút do dự, cuối cùng vẫn mở miệng gọi anh một tiếng: “”Tổng giám đốc Lâm?””
Nghe được âm thanh của cô, người đàn ông nằm trên sofa mở ra hai mắt nhìn thẳng về phía cô.
Mặt cô có chút nóng lên: “”Em tắm xong rồi.””
“”Ừ.””
Anh lên tiếng, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.
Mộ Cẩm Vân nghe thấy tiếng nước truyền ra từ phòng tắm, cô cảm thấy lỗ tai của mình đang nóng bừng lên.
Quá trình chờ đợi vô cùng khó khăn, cô cầm điện thoại muốn xem tin tức, nhưng mà những thông tin trên đó cô đọc không vào. Cuối cùng, cô ngồi trên giường cầm điện thoại ngẩn người.
Rất nhanh, cửa phòng tắm bị đẩy ra.
Mộ Cẩm Vân sợ run một chút, nhìn thấy người đàn ông đi ra từ trong phòng tắm, cô theo bản năng nhanh chóng chui vào chăn.
Giường lớn thật sự rất mệt, thời điểm anh leo lên, Mộ Cẩm Vân có thể cảm giác rõ ràng được một nửa phía bên kia giường lõm xuống.
“”Lạch cạch”” một tiếng, đèn sáng trong phòng ngủ mờ đi, chỉ còn ánh đèn vàng mờ ảo.
Thời điểm Tống Lâm vươn tay chạm vào cô, tim Mộ Cẩm Vân bỗng đập nhanh hơn.
Rất nhanh, cả người cô đã bị thân thể anh đè ép ở dưới.
Anh mới vừa tắm rửa xong, cô cũng vậy, hương sữa tắm trên người cả hai giống nhau, phảng phất trong không khí.
Đôi môi lạnh lẽo của anh dừng lại trên trán của cô, sau đó lại rơi xuống trên mặt, trên mày, mi mắt cô, tiếp theo là mũi của cô, cuối cùng dừng lại trên môi của cô.
Từ trước đến nay Tống Lâm đều hôn vô cùng mạnh mẽ, buổi tối hôm nay đột nhiên dịu dàng trong một khoảnh khắc như vậy, Mộ Cẩm Vân có chút chịu không nổi.
Thời gian cô đi theo anh cũng hơn tám tháng rồi, hai người quen thuộc lẫn nhau, gan của Mộ Cẩm Vân cũng lớn dần.
Cô có thể cảm giác được biến hóa trên cơ thể mình, hai tay không nhịn được mà ôm chặt lấy cổ anh, nâng người lên khẽ cọ sát với anh.
Con ngươi đen của Tống Lâm trầm xuống, thân thể tiếp xúc thân mật với nhau trực tiếp châm lửa.
Anh hôn mạnh mẽ hơn, cuồng nhiệt hơn, sau hai ba lần chạm môi, quần áo hai người lả tả rơi xuống sàn.
Bóng đêm dần dần nồng đậm, không khí trong phòng mỗi lúc một nóng lên.
Lại là một buổi tối kịch liệt, sau khi làm xong Mộ Cẩm Vân vào phòng tắm xử lý sạch sẽ, rồi ôm chăn ngủ thiếp đi.
Chỉ là Tống Lâm không buồn ngủ, anh cầm một điếu thuốc lên, nhưng không châm lửa, chỉ là kẹp ở nơi đầu ngón tay. Ánh mắt anh nhìn qua Mộ Cẩm Vân đang ngủ ngon lành bên cạnh.
Sau một lúc lâu, anh cầm điếu thuốc đó đi ra ngoài, đi đến sofa ở ngoài phòng khách ngồi xuống, khảy bật lửa rồi cúi đầu châm điếu thuốc trên tay.
Nicotine theo miệng tràn ra không khí, khiến người có chút mông lung.
Trong căn phòng khói thuốc lượn lờ, khuôn mặt người đàn ông trở nên nặng nề.
Mộ Cẩm Vân ngủ say đến tám giờ ngày hôm sau mới tỉnh, mùa đông là thời gian thích hợp để làm ổ trong chăn, hôm nay lại là ngày chủ nhật nghỉ ngơi hiếm hoi, tuy rằng cô đã tỉnh, cũng không muốn từ ổ chăn mà ra ngoài.
Tống Lâm cũng đã đi lên rồi, từ trước đến giờ anh đều hạn chế bản thân. Bình thường công việc bận rộn, thời gian anh rèn luyện cũng không nhiều lắm, hiếm khi có ngày chủ nhật được nghỉ. Không cần nói nhiều, Mộ Cẩm Vân cũng biết là anh đã đi phòng tập thể dục rồi.
Căn hộ này rộng hơn hai trăm mét vuông, lầu một có một căn phòng rộng hơn sáu mươi mét vuông chỉ để cho Tống Lâm luyện tập thể thao.
Một Cẩm Vân cầm lấy điện thoại bên cạnh lướt chút tin tức, khoảng chín giờ thì Tống Lâm mở cửa tiến vào.
Trên người anh mặc bộ đồ thể thao bó sát màu đen trơn, mái tóc hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi. Hiện tại đang là mùa đông, không biết anh đã rèn luyện bao lâu.
Mộ Cẩm Vân có chút ngượng ngùng, vội vàng bỏ điện thoại di động qua một bên, mở miệng chào anh: “”Chào buổi sáng Tổng giám đốc Lâm.””
“”Đã hơn mười giờ rồi.””
Anh vừa dứt lời, mặt Mộ Cẩm Vân đỏ lên.
Cô nhân lúc anh đi vào phòng tắm, vội vàng mặc quần áo vào, sau đó nhanh chóng xuống bếp hấp một nồi sủi cảo.
Lúc Tống Lâm đi ra, cô nói với anh bánh đã làm xong rồi, sau đó nhanh chóng đi rửa mặt.
Mộ Cẩm Vân cực kỳ tò mò đối với món quà mà Tống Lâm đã chuẩn bị ngày hôm qua, chỉ là người đàn ông Tống Lâm này, ít nhiều cô cũng hiểu biết anh, bởi vì cô có tám tháng làm bí thư bên cạnh anh, tám tháng làm người phụ nữ của anh, biết anh chuyện gì anh không muốn nói, cho dù là dùng cờ lê cạy miệng cũng đừng hòng anh nhả ra dù chỉ một chữ.
Cô nhìn anh trong chốc lát, quyết định không hỏi nhiều nữa, quà gì thì quà, không phải là tối nay cô sẽ biết sao.
Tống Lâm ăn bữa sáng xong thì ra ngoài ngay, Mộ Cẩm Vân lại rảnh rỗi ăn không ngồi rồi, tháng mười hai ở Hà Nội thật sự rất lạnh, cô đơn giản quấn chăn làm ổ chỉ lộ ra mặt ngồi trên sofa xem phim.
Thời điểm Tống Lâm trở về, bộ phim cũng vừa kết thúc, cô vừa mới đặt đồ ăn bên ngoài, cô không nghĩ là anh sẽ quay về.
Mộ Cẩm Vân nhìn thấy anh, trong khoảng thời gian ngắn cô có chút không biết làm sao: “”Tổng giám đốc Lâm, sao anh lại trở về đây?””
“”Tôi không thể về đây sao?””
Anh từ bên ngoài bước vào, cả người tràn đầy khí lạnh.
Mộ Cẩm Vân hơi ngại ngùng: “”Em không có nấu cơm trưa.””
“”Tôi thấy rồi.””
Anh nhíu nhíu mi, đáy mắt tựa hồ có chút ghét bỏ.
Mộ Cẩm Vân kéo kéo chăn trên người mình: “”Hay chúng ta đi ra ngoài ăn?””
“”Ừ, thay quần áo đi.””
Thời gian lúc này cũng không còn sớm nữa, Mộ Cẩm Vân vội vàng lên lầu cầm áo blazer cùng khăn quàng cổ, mang một đôi giày bó, sau đó ra ngoài.
Thời điểm đi làm trời lạnh như thế nào thì cô cũng phải mặc đồ văn phòng, tuy rằng văn phòng có hệ thống sưởi, chỉ là suốt ngày phải mang giày cao gót khiến cô vô cùng mệt mỏi. Hiện tại là thời gian nghỉ ngơi, cô cũng không làm khó mình mà mang nó.
Tống Lâm không nói gì cả mà nhìn cô một cái.
Hai người đi đến một nhà hàng lẩu bên cạnh cửa hàng gần đó, thời điểm này có rất nhiều người, cầm số rồi còn phải xếp hàng nữa.
Mặt cô hướng lên trên, cả khuôn mặt hầu như bị khăn quàng cổ che kín.
Tống Lâm không giống cô, anh không sợ lạnh. Trời lạnh như vậy mà anh chỉ mặt một chiếc áo len mỏng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo, áo khoác sẫm màu càng tôn lên dáng người rắn rỏi, khuôn mặt đẹp trai của anh.
Cuối tuần người ra ngoài ăn cơm rất nhiều, mùa đông thì càng nhiều người đến ăn lẩu, hai người ngồi chờ ở vị trí cửa, ba nữ học sinh bên cạnh cứ liên tiếp nhìn qua.
Mộ Cẩm Vân nhìn thoáng qua ba nữ học sinh kia, có người còn cầm di động chụp ảnh.
Mộ Cẩm Vân do dự một chút, vẫn quyết định kéo kéo tay áo anh, sau đó nghiêng người liếc mắt ra hiệu: “”Tổng giám đốc Lâm.””
Nghe được giọng nói của cô, Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cô một cái: “”Ừ?””
“”Có người chụp ảnh anh kìa.””
Cô nói xong, đưa tay chỉ chỉ hướng.
“”Ồ.””
Tuy anh lên tiếng như cũng không phản ứng gì nhiều.
Mộ Cẩm Vân thấy anh cũng không để ý chuyện nhỏ này, cô cũng không xen vào nữa, chỉ là cô dùng tay lôi kéo khăn quàng cổ mình lên cao hơn, muốn che chắn hoàn toàn khuôn mặt của mình.
Chỉ là cô mới đem khăn quàng cổ kéo lên, Tống Lâm ở bên cạnh đột nhiên đưa tay kéo khăn quàng cổ xuống dưới: “”Em quấn chặt như vậy làm gì?””
Mộ Cẩm Vân đưa tay định kéo lên lại, bỗng dưng Tống Lâm vươn tay đoạt thẻ số bàn trong tay cô: “”Đưa anh xem.””
Cô nới lỏng tay, còn không quên nhắc nhở một câu: “”Còn ba bàn nữa mới đến chúng ta.””
“”Ừ.””
Anh lên tiếng, sau đó trả lại thẻ số bàn cho cô.
Hai người lại tiếp tục đợi mười lăm phút nữa, rốt cục người phục vụ đi nói bàn bọn họ đã chuẩn bị xong
Mộ Cẩm Vân thờ phào một cái, chỉ vì ăn một bữa cơm mà đợi gần bốn mươi phút, cô sợ Tống Lâm sẽ tức giận mất.
Hai người đi vào rồi được dẫn đến một chỗ có vị trí lệch lạc, Mộ Cẩm Vân lúc này nhìn thoáng qua Tống Lâm, tuy rằng cô đói bụng vô cùng, nhưng vẫn tính toán mở miệng hỏi anh: “”Tổng giám đốc Lâm, hay là chúng ta đổi nơi khác đi?””
“”Để đợi thêm bốn mươi phút nữa?””
“”…””
Anh nhẹ nhàng hỏi một câu khiến cho Mộ Cẩm Vân không dám nhiều chuyện nữa.
Cô vội vàng gọi những món mình muốn ăn, sau đó đưa menu cho Tống Lâm.
Ngày chủ nhật nhiều người đến ăn, nhất là người trẻ tuổi, ăn uống nói chuyện ồn ào ầm ĩ.
Tống Lâm yêu thích sạch sẽ, chuyện này Mộ Cẩm Vân đương nhiên biết.
Trước khi ra ngoài, cô có đem theo một bọc giấy ướt và một bọc giấy khô, thời điểm Tống Lâm gọi món xong, cô theo bản năng dùng khăn ướt lau sạch bàn rồi dùng giấy khô lau lại lần nữa.
Đưa menu lại cho phục vụ, Tống Lâm nhìn thấy động tác của cô, khẽ cau mày hỏi: “”Em không mệt sao?””
Động tác Mộ Cẩm Vân dừng lại một chút, sau đó khó khăn nói một câu: “”…Bẩn quá!””