Chương 262: Cô hối hận “,”“Rầm!”
“”Cút!””
Cùng với tiếng vỡ của cây đèn trên đầu giường là tiếng gào rống của người đàn ông.
Thứ trong người cô cũng đã cút ra ngoài, Mộ Cẩm Vân xoay người kéo quần mình lên và chẳng thèm chỉnh cửa quần áo gì đã trực tiếp chạy đi.
Tống Lâm ngồi trên sô pha, nhìn bóng lưng cô chạy trối chết, anh giơ tay ném chiếc điều khiển từ xa xuống đất.
Mộ Cẩm Vân thật là lợi hại, vừa mở miệng đã dễ dàng khơi gợi lửa giận trong lòng anh.
Cô thật là lợi hại!
Mộ Cẩm Vân nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi khách sạn, tạo hình đã được sửa soạn chỉn chu trở nên lộn xộn, quần áo trên người cũng đầy nếp gấp.
Có người vào thang máy, và theo bản năng họ đều nhìn về phía cô.
Cô rụt lùi vào một góc và cúi đầu che đi tầm mắt của mình.
Di động chỉnh chế độ im lặng, bây giờ cô mới phát hiện có vài cuộc gọi từ Tiêu Dật không có ai nghe máy.
Mộ Cẩm Vân không hề nghĩ ngợi, trực tiếp liền gọi lại.
Đối phương nghe mát rất nhanh: “”Mộ Cẩm Vân?””
“”Là tôi.””
Cô hít mũi, cố gắng làm cho giọng mình nghe không quá thảm hại: “”Tôi ở khuôn viên Tinh Không, anh có thể tới đón tôi một chút không?””
“Được, cô đứng trong sảnh chờ tôi một lát nhé.””
“”Cám ơn.”” Cúp điện thoại, cửa thang máy cũng mở ra.
Mộ Cẩm Vân lôi kéo chiếc áo bành tô, cúi đầu giấu mặt mình ở bên trong áo, đi tới nhà vệ sinh.
Cô chạy ra khỏi phòng quá nhanh nên còn một chiếc giày rơi trong phòng anh.
Nước lạnh hắt đến trên mặt, xúc cảm lạnh như băng thấu xương làm cho cô tỉnh táo lại, bấy giờ cô mới cảm thấy được chân mình lạnh đến nỗi đóng băng.
Lúc này, có hai người phụ nữ đi tới.
Cô xê dịch sang bên kia theo bản năng và nghiêng người để giấu đi chân không mang giày.
Chờ hai người phụ nữ kia vào buồng trong, Mộ Cẩm Vân mới chui vào một buồng khác và ngồi trên bồn cầu chờ Tiêu Dật.
Cô không ngờ được rằng Tống lại đột nhiên đối xử với mình như thế, dưới người vẫn còn cảm giác đau đớn, cổ tay cô đã có máu ứ đọng.
Mộ Cẩm Vân cúi đầu nhìn, nghĩ đến mình cắn ba vết trên người anh thì ánh mắt hơi hơi giật giật.
Cũng không thiệt.
Nghĩ như vậy, cô đột nhiên nở nụ cười.
Buồn cười là thế nhưng nước mắt lại từ khóe mắt chảy ra.
Bên ngoài có người đang nói nói cười cười, cô sợ bị người ta nghe được nên chỉ có thể dùng tay che miệng mình không để cho bản thân phát ra nửa phần thanh âm.
Không gian chật em chỉ còn tiếng hít thở đau lòng, có lẽ mọi người không hề biết trong này đang có một người đau đớn.
Điện thoại trong túi đột nhiên run lên, Mộ Cẩm Vân giật mình, vừa lau nước mắt vừa nghe: “”Tiêu Dật?””
“”Tôi đến rồi, cô ở chỗ nào thế?””
“Tôi đang ở trong nhà vệ sinh, anh chờ tôi một lát.”:
Cô cúp điện thoại, giơ tay lấy chiếc khăn giấy trong túi lau nước mắt trên mặt.
Bên ngoài, tiếng nói chuyện với nhau đã không còn, bấy giờ cô mới mở cửa nhấc chân đi ra ngoài.
Hai chân một cao một thấp, đi đường cực kì không thoải mái, cô đứt khoát ném luôn chiếc giày cao gót còn lại.
Gương mặt trong gương cực kì đáng sợ, nước mắt chảy xuống khiến lớp hóa trang trôi đi và trông như con ngốc vậy.
Đáy mắt cô đỏ hồng, giống như là bị cái gì đâm xuyên qua.
Mộ Cẩm Vân lại dùng nước lạnh rửa mặt, lau khô rồi mới nhấc chân đi ra ngoài.
Mới từ nhà vệ sinh vòng đi ra ngoài, cô đã nhìn thấy Tiêu Dật đứng ở cách đó không xa.
Bấy giờ Tiêu Dật cũng đã trông thấy cô, Mộ Cẩm Vân trước mắt hết sức chật vật, dù rằng cô đã sửa soạn lại nhưng so sánh với cô gái xinh đẹp trước đó thì khác nhau một trời một vực.
Nhưng anh ta nhanh chóng dẹp suy nghĩ sang một bên và nhanh chóng đi tới: “Mộ Cẩm Vân!””
Đến gần anh ta mới phát hiện Mộ Cẩm Vân đi chân không.
Anh ta khẽ nhíu mày, rốt cuộc vẫn nhịn không được hỏi một câu: “”Chân cô lạnh không?””
Nghe được lời anh ta nói, Mộ Cẩm Vân mới rụt ngón chân lại, cúi đầu nhìn thoáng qua hai chân mình, nở nụ cười: “”Lạnh, nhưng giầy biến mất rồi.””
Tiêu Dật nhìn cô một chút, khẽ mím môi: “”Có ngại khi tôi ôm cô không?””
Cô chợt ngây ngẩn, sau đó lắc đầu: “”Không ngại.””
“Để tôi ôm cô đi, sàn rất lạnh.””
Mộ Cẩm Vân gật đầu, giơ tay ôm lấy cổ của anh ta khi Tiêu Dật đi tới.
Dù rằng chỉ tiếp xúc với Tống Lâm trong khoảng thời gian mười mấy phút ngắn ngủi nhưng nó đã rút cạn năng lượng của cô.
Bây giờ cô chỉ thấy hoảng hốt, sau khi được Tiêu Dật ôm lên xe thì cô theo bản năng rụt người lại một chút.
Tiêu Dật đắp áo khoác lên trên người cô, cũng không nói cái gì mà chỉ ra dấu với tài xế để người đó lái xe đi.
Trong xe cực kì im lặng, Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn ngoài cảnh xa hoa truỵ lạc ngoài cửa sổ, dường như trong ánh đèn lập lòe đó cô vẫn còn nhìn thấy sự khát máu của anh lúc nãy.
Cô nhắm mắt, cô không hề hối hận bởi lời mình đã nói.
Nếu cô biết những chuyện sau đó của mình và Tống Lâm thì cô chắc chắn sẽ không cầu xin anh cứu mình ở cửa thang máy.
Xe nhanh chóng về tới khách sạn của bọn họ, Tiêu Dật quay đầu kêu cô một tiếng, thấy cô không có phản ứng, cũng không gọi cô nửa.
Anh ta xuống xe, vòng sang bên cô và giơ tay bế cô xuống dưới.
Khi được ôm lấy, Mộ Cẩm Vân mới hồi phục tinh thần lại.
Cô ngây ngẩn nhìn sườn mặt của Tiêu Dật, hơi sợ sệt.
“”Tôi ôm cô đi lên?”” Anh ta đang hỏi ý kiến cô, mất hai giây cô mới gật đầu: “”Cám ơn.””
Giọng đã khàn khàn, khi mở miệng thì cổ họng cứ đau mãi.
Thế nhưng đó không phải là thứ duy nhất trên người cô đau.
“Cô có cầm theo thẻ phòng không?”
Nghe được giọng Tiêu Dật, Mộ Cẩm Vân mới ngẩng đầu nhìn, phát hiện đã đến cửa phòng của mình.
Cô giật mình, Tiêu Dật thoáng buông lỏng tay, hai chân Mộ Cẩm Vân nhanh chóng đặt xuống mặt thảm.
Mộ Cẩm Vân thấy thẻ phòng từ trong túi tiền ra, quẹt để mở cửa phòng, sau đó mới nhìn Tiêu Dật: “”Đêm nay cám ơn anh, Tiêu Dật.””
“Được nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”” Anh ta cũng không hỏi cô xảy ra chuyện gì, chỉ nói như vậy rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Mộ Cẩm Vân nhìn bóng lưng anh ta dần dần đi xa một lúc lâu mới vào phòng.
Trong phòng không mở hệ thống sưởi, lạnh đến mức đôi chân không có iay2 run run.
Mộ Cẩm Vân mở hệ thống sưởi, sau đó vào phòng xả nước ấm, cởi quần áo trên người mình ra xong bèn nhảy vào.
Dòng nước ấm áp bao quanh người, sau đó cô mới cảm giác được chính mình chậm rãi sống lại.
Ngâm nước ấm xong thì cô đi ngủ luôn.
Trên người có rất nhiều vết xanh tím nhưng cô cũng không quan tâm, nhanh chóng trùm chăn lên và ngủ.
Thế nhưng cô ngủ cũng không ngon lắm, chuyện năm đó xuất hiện lại trong giấc mơ, cô nhìn ra ngoài và Tống Lâm lạnh lùng nhìn mình, cô tuyệt vọng cầu xin, anh cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
Thật ra kết thúc đã được viết sẵn vào năm đó, tại sao cô vẫn không chịu tin và đi thử?”
Cô không biết.
Có lẽ con người ta chính là như vậy, không có thử thì luôn không cam tâm. Thử rồi lại thấy hối hận.
Ban đêm.
Đây đã là gói thuốc thứ hai, nhưng mà Tống Lâm vẫn không có ý định dừng lại.
Phòng không có mở hệ thống sưởi thật sự rất lạnh, anh chỉ khoác chiếc áo bành tô rồi ngồi trên sô pha, gạt tàn trên bàn trà đã đầy tàn thuốc, cả phòng đầy mùi thuốc nhưng anh lại không hề nhận ra.
Sức sát thương của câu nói đó thật sự quá lớn, nó cứ xông vào đầu khiến anh đau.
Cô hối hận, hối hận gặp được anh.
Buổi tối hôm đó có người vui mừng thì tất nhiên cũng có người không vui.
Không cần biết là vui hay không vui thì ngày hôm sau, mặt trời vẫn mọc.
Sáng sớm điện thoại đã vang lên không ngừng, Mộ Cẩm Vân cúp điện thoại xong một lúc lâu mới kịp phản ứng, hôm nay phải họp.
Đêm qua tắm rửa xong sau cô trực tiếp đi ngủ, cửa sổ thủy tinh trong suốt to đùng thế nhưng chỉ kéo một nửa rèm, nắng chiếu vào, cô mới bước xuống từ trên giường, cả người đã đắm chìm trong ánh mặt trời.
Hôm nay thời tiết tốt lắm.
Mộ Cẩm Vân ở trên giường ngồi chừng hai phút, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại di động vang lên, cô mới đứng dậy đi rửa mặt.
Ngày hôm qua mất đi một đôi giày cao gót, cô chỉ còn lại có một đôi giày da nhỏ.
Cởi quần áo ra xong thì thay thành quần dài đen và áo sơ mi, trang điểm lạnh một chút, ai cũng không thể nhìn xem tối qua cô đã trải qua những gì.
“”Chào buổi sáng.”” Nhìn thấy Tiêu Dật, cô nở nụ cười lên tiêng trước.
Tiêu Dật chợt ngây ngẩn, tầm mắt ngừng ở trên mặt của cô một giây, nhưng đã nhanh chóng hoàn hồn lại, cũng cong môi gật đầu: “”Chào buổi sáng.””
Nếu đêm qua đã đụng phải Tống Lâm thì hôm nay gặp lại cũng không có gì lạ.
Mộ Cẩm Vân vừa mới vào trong đã nhìn thấy người đàn ông mặc tây trang đen, anh đứng trên bục cao và một đống người vây quanh!
Cô chỉ nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt, cùng chào hỏi mọi người tới bắt chuyện.
Cuộc họp hơn ba tiếng, cô có mười phút để đại diện công ty mình trình bày.
Ở đây có khá ít phụ nữ, cô mở bản thảo đã chuẩn bị trước ra, nhanh chóng cười với mọi người sau đó nhấn mạnh từng tiếng.
Khi tiếng vỗ tay vang lên, có một tầm mắt nhìn thẳng tới.
Cô sững người và trả vị trí lại cho người dẫn chương trình, nhanh chóng bước xuống.
Mọi người lần lượt đi lên nhưng người đàn ông đó vẫn nhìn cô không chớp mắt, cô chưa từng liếc sang anh.
Dường như họ chỉ là hai người xa lạ, không ai ngờ rằng tối qua họ đã giằng co với nhau một lúc.
Quay trở về chỗ mình, cô nhận chai nước khoáng từ tay Tiêu Dật, mở ra che miệng uống.
Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn người đàn ông trên bục và nụ cười dần tắt.
Có lẽ đây là kết thúc tốt nhất cho cô và Tống Lâm, không quan tâm tới nhau, mặc kệ mọi thứ.
Nhưng mà cô biết, đó chỉ là suy nghĩ của cô, Tống Lâm hờ hững nhưng anh không nhân từ.
Cô biết, chờ đợi mình ở phía sau, chỉ có thể đáng sợ hơn chuyện tối hôm qua.
Cô siết chặt nắm đấm theo bản năng và chai nước khoáng trong tay nhanh chóng bị bóp méo cùng với âm thanh chói tai.
Người ngồi bên cạnh nhìn cô: “Sao thế?””