Chương 165: Tao sẽ cho mày thêm một cơ hội nữa
‘,’Cùng lúc đó tại Hà Nội.
Gã cầm đầu đám xã hội đen không nghĩ rằng, Tống Lâm nổi tiếng bí ẩn, khó hẹn gặp có ngày lại chủ động liên hệ với mình. Từ rất lâu rồi, khi nhà họ Tống vừa mới già lên ở Hà Nội, Hắc Đại Ca đã tặng cho anh một cành ô liu. Tuy nhiên, Tống Lâm cũng chỉ phớt lờ.
Ban đầu, gã cũng tìm người nhà họ Tống để gây phiền phức, nhưng động vào mới biết được, người nhà họ tống cũng không phải kẻ tốt lành gì.
Dân không đấu với quan, quan không dây dưa với thương nhân.
Hắc Đại Ca không phải người lương thiện, đương nhiên sẽ không bao giờ dám quan hệ với người có chức có quyền.
Nhưng Tống Lâm thì khác, anh có rất nhiều mối quan hệ bạn bè là những người tai to mặt lớn, có địa vị cao. Sau một vài lần đưa tay ra buôn lậu, cũng quen được không ít người trong tổ chức ngầm. Tống Lâm là người không thể động vào. Nhưng một số kẻ biết không chọc được Tống Lâm, lại đi chọc người dưới trướng của anh.
Mấy năm nay gã ta cũng bình an vô sự, gã cũng lười dây vào nhà họ Tống.
Thế mà hôm nay, Tống Lâm lại chủ động đến.
Hắc Đại Ca cảm thấy đây không phải chuyện tốt lành gì, quả nhiên khi nhìn thấy Tống Lâm không nhịn được mà nhíu mày một cái.
“Tổng giám đốc Lâm, lâu rồi không gặp, anh vẫn khoẻ chứ?”
“Hắc Đại Ca, đã lâu không gặp.”
Tống Lâm cũng chỉ đi cùng với một một thư lý khác, trong mắt vẫn là vẻ lạnh lùng: “Tôi có chuyện này, muốn nhờ Hắc Đại Ca giúp đỡ.”
Anh vừa dứt lời, Hắc Đại Ca bỗng nhiên nghe thấy âm thanh được ghi âm phát ra từ điện thoại.
“Tổng giám đốc Lâm, đây là chuyện gì thế?”
Hắc Đại Ca không hề nghĩ tới, Lý Siêu lại có dính dáng đến người nhà họ Tống.
Công ty của Lý Siêu có nguồn vốn đều từ gã mà ra, nếu Tống Lâm tra ra được chuyện này từ người Lý Siêu, có khi sự việc trở nên nghiệm trọng, không những gã không có cái mà ăn, mà còn bị người nhà họ Tống thủ tiêu không chừng.
Nhưng Tống Lâm từ trước đến giờ không thích xen vào quá sâu chuyện của người khác, gã bỗng nhiên không hiểu được hành động của Tống Lâm., cho đến khi Lý Minh Việt thẳng thắn mở miệng: “Hắc Đại Ca, thư ký của tổng giám đốc Lâm trưa nay xuống lầu mua cơm, nhưng cả buổi chiều không thấy trở về. Một tiếng trước, bỗng thấy cuộc gọi của cô ấy gọi đến.”
Lý Minh Việt nói xong, Hắc Đại Ca mới dần hiểu ra.
Sắc mặt gã tái xanh lại: “Tổng giám đốc Lâm, anh đừng lo, chuyện này tôi sẽ cho người giải quyết ngay lập tức.”
“Hắc Đại Ca, tính kiên nhẫn của tôi không được tốt lắm, nếu như sau nửa tiếng đồng hồ mà không thấy được tin tức chính xác của thư ký Vân, vậy thì tôi cũng chỉ biết nói xin lỗi anh thôi.”
Hắc Đại Ca sắc mặt cứng đờ: “Tổng giám đốc Lâm, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ cho người tìm ra bằng được.”
Nói sau, gã dùng sức ra hiệu cho đàn em phía sau lưng: “Ngay lập tức liên hệ với Lý Siêu, nói hắn ta giao người ra.”
Lý Siêu vốn tưởng rằng mình có thể có một khoản tiền tương đối khá để tiêu xài, nhưng không ngờ Mộ Cẩm Vân lại ngăn cản mình làm giàu, cuối cùng không nhịn được mà cho người đi bắt Mộ Cẩm Vân về mà kiếm nguồn bán cô đi.
Vừa mới bán đi được một người, dường như trong lòng vui hơn rất nhiều. Đang trong niềm vui, hắn ta quyết định quay lại Hà Nội, vào hộp đêm tìm hai mỹ nữ cho đêm nay.
Nhưng vừa mới cởi quần ra thì người của Hắc Đại Ca bỗng nhiên gọi tới. Không phải vô cơ mà Lý Siêu dám bắt Mộ Cẩm Vân Đi, đương nhiên là vì có người bên phía Hắc Đại Ca đứng sau chống lưng cho hắn ta.
Có người chống đỡ rồi, bây giờ chỉ có thêm một ả đàn bà biến mất, thì cũng đâu phải chuyện gì to tát. Bao năm qua, hắn ta bắt cóc không biết bao nhiêu nữa nhân, đâu có hề hấn gì. Vả lại, làm sao hắn ta biết được, trước đó, Hắc Đại Ca đã từng đưa cho Tống Lâm Một cành ô liu nhưng anh không lấy cơ chứ.
Hắc Đại Ca mặc dù đã nói từ nay về sau không bao giờ dính líu đến nhà họ Tống nữa, thế nhưng đây là một công trình lớn, hơn nữa lại hợp tác quang minh chính đại, gã ta không có ý định từ chối đâu.
Chỉ là gã cảm thấy tốt, nhưng sự thật lại không tốt như vậy.
Thấy người của Hắc Đại Ca gọi điện thoại tới, Lý Siêu đẩy mỹ nữ bên người mình: “Tránh ra, tôi đi nghe điện thoại!”
Vừa nói, hắn ta vừa kéo quần lên đi sang phòng khác.
“Anh Lỗi Tử? Ngọn gió nào khiến anh quan tâm tôi thế?”
“Quan tâm cậu cái gì? Có phải cậu đang bắt có thư ký của Tống Lâm đúng không?”
Lý Siêu nghe xong bỗng cảm thấy không đúng, hắn ta không hề nghĩ tới Tống Lâm vì một thư ký nhỏ mà là để chuyện trở nên nghiêm trọng như thế.
Lý Siêu cũng không hề ngốc, tạm thời chối ngay từ đầu: “Không phải, anh Lỗi Tử xảy ra chuyện gì, anh nói cho tôi biết đi!”
“Còn chuyện gì xảy ra sao? Tôi thấy cậu hình như không muốn sống nữa rồi thì phải! Cậu có biết cô gái kia là người cạnh Tống Lâm không hả? Người bên cạnh Tống Lâm là người thế nào, cậu có hiểu được hay không?”
“Là người thế nào?”
Thật sự mà nói, Lý Siêu cũng không hiểu gì nhiều về Tống Lâm.
“Đầu óc cậu bị nước tràn vào à? Tống Lâm từ trước đến nay, đã có cô gái nào bên cạnh chưa?”
Lý Siêu mới chỉ nghe đến đây, khuôn mặt tái nhớ ngay lập tức: “Cái này thì…”
“Tôi không cần biết cậu đang quan tâm cái này hay cái kia. Nói tóm lại, giao người ra đây.”
“Không phải, anh Lỗi Tử, không thể giao người ra được nữa.”
Người ở đầu dây bên kia tức tối mà hét lên: “Chưa thể giao người ra là ý gì?”
“Tôi đã bán cô ta cho Vương Mã Tử rồi.”
Triệu Lỗi Tử cúo điện thoại ngay lập tức, nhìn Tống Lâm đang đứng trước mặt, ghé vào tai Hắc Đại Ca, nói: “Hắc Đại Ca, Lý Siêu nói đã bán cô gái đó cho Vương Mã Tử rồi.”
Hắc Đại Ca sắc mặt sầm xuống. Lúc này, Tống Lâm bỗng nhiên cất lời: “Hắc Đại Ca, mười phút trôi qua rồi đấy.”
Khí nói ra điều này, Tống Lâm cũng không hề vội vàng, lại càng không cảm thấy anh có chút tức giận nào, nhưng Hắc Đại Ca biết Tống Lâm nói được thì làm được.
Gã ta nghiến răng đáp: “Tổng giám đốc Lâm, người của anh đã bị Lý Siêu bán cho Vương Mã Tử, nhưng anh đừng lo lắng…”
“Hắc Đại Ca, anh không cần phải nói gì cả đâu.”
Tống Lâm ngăn lại lời nói của gã ta, xong xong liền cất bước rời đi.
Hắc Đại Ca có chút lo lắng, cất bước chạy theo sau: “Anh Lâm, anh đừng lo, hiện tại tôi đang liên lạc với bọn chúng rồi, tôi đảm bảo sẽ tìm được người cho anh. Về phần Lý Siêu, hắn ta làm như vậy, tôi cũng không bao cheo, tôi sẽ đưa người này cho anh xử lý. Anh cứ giải quyết theo cách anh muốn, tôi sẽ không dám nói bất kỳ điều gì.”
Tình nghĩa giang hồ sao?
Cái thứ ngớ ngẩn này không tồn tại, khi mà đã liên quan đến lợi ích, sẽ ngay lập tức gạt cái này ra thôi, Hắc Đại Ca còn gạt ra không chút do dự.
Hơn nữa, trong trường hợp này, chính Lý Siêu là người làm sai.
Thế nhưng mà, Tống Lâm cũng không nói lời nào, chỉ cất bước bỏ đi.
Hắc Đại Ca ở lại phía sau ra lệnh cho đàn em: “Mau đi tìm người ngay lập tức! Còn nữa, giao Lý Siêu đến cho anh Lâm.”
Làm sao lại như một lũ heo đứng nhìn cục diện như vậy chứ?
Lý Siêu ở bên kia thấy đối phương cúp điện thoại, cũng biết mình đâm chọc không đúng chỗ rồi. Lúc này nào còn tâm trạng vui vẻ bên người đẹp nữa, hắn ta chỉ muốn chạy trốn thật nhanh. Nhưng nào có dễ dàng như vậy, còn chưa lên xe đã bị người của Hắc Đại Ca bắt đi rồi.
Cho đến khi bị chặn: “Anh Siêu, anh đi đâu thế?”
Lý Siêu hau chân mềm nhũn: “Tôi quay về công ty, tôi chợt nhớ ra công ty có chuyện gấp phải quay về một chuyến.”
“Hả? Công ty mà còn quan trọng hơn Hắc Đại Ca à?”
Sau đó, một người kéo hắn ta ra khỏi xe, một người leo lên vị trí ghế lái.
Cho đến khi chiếc xe lao vun vút về phía trước, Lý Siêu biết rằng tương lai phía trước của hắn ta mong manh vô cùng.
Người của Hắc Đại Ca tuy không đáng tin tưởng nhưng cũng khá nhạy bén, cũng vì chuyện này do người của gã làm ra, nên vấn đề liên hệ với các đầu mối để tìm ra vị trí của Mộ Cẩm Vân vẫn khá đơn giản.
Bây giờ trời đã tối rồi, người của Vương Mã Tử sẽ có nhiều cơ hội hơn để tránh sự theo dõi, tuy rằng có thể tìm ra được, nhưng thời gian qua lâu như vậy rồi, ai mà biết trước được kết quả sẽ như thế nào chứ?
Mà Hắc Đại Ca lại là người trong tổ chức, gã đương nhiên biết thói quen của Vương Mã Tử, nếu theo kế hoạch của tên đó, hẳn là muốn đưa Mộ Cẩm Vân ra nước ngoài rồi.
Tống Lâm cúp máy và yêu cầu tài xế xuống xe, tự mình lên xe lái đi.
Lý Minh Việt chưa kịp quay đầu thì chiếc xe đã phóng xa rồi.
Anh ta vôi vàng gọi điện cho người của mình để bám theo xe của Tống Lâm, sau đó bản thân cũng chạy xuống gara lấy xe đuổi theo anh.
Xe của Tống Lâm có hệ thống định vị, cũng không khó để bám theo, nhưng tốc độ kinh người của anh lúc này không ai có thể đuổi kịp được, ngay cả Lý Minh Việt.
Tống Lâm vẫn theo hướng dẫn của Triệu Lỗi Tử mà bắt kịp được xe của đám người Vương Mã Tử, anh không hề nghĩ ngợi, mà đâm thẳng vào xe của đối phương.
Chiếc xe van bị xe của Tống Lâm ép phải dừng lại, hai gã đàn ông từ tên xe đi xuống, sắc mặt dữ dằn nói: “Mày định làm gì? Mày thích kiếm chuyện đúng không?”
Tống Lâm đứng phía bên này, bộ âu phục đậm màu tỏ ra thần thái lạnh lùng, uy nghi hơn hẳn hai tên kia, sắc mặt lạnh lẽo mà cứng rắn: “Cô gái trên xe đâu?”
Âm thanh mang theo vẻ áp bức khiến hai gã đàn ông ban nãy còn tỏ vẻ, lúc này đã co rúm người lại. Nghe Tống Lâm nhắc đến cô gái, bản thân lại càng chột dạ, thanh âm yếu ớt đi trông thấy: “Tao không biết mày đang nói cái gì hết, bây giờ mày đụng xe của tao là có ý gì?”
“Anh Lâm.”
Lúc này, Lý Minh Việt mới dẫn theo người đến.
Tống Lâm nhìn về phía Lý Minh Việt: “Đưa người đi.”
Nói xong, anh nhấc chân đi về phía chiếc xe van kia. Nhưng cho đến khi mở cửa xe ra, trong xe không có một ai khác.
Đôi mắt đen nhánh lúc này như chìm xuống đáy biển, khuôn mặt Tống Lâm giờ đây nhu ưbij mây phù kéo đến che phủ: “Xe mà chúng mày đang cấu kết bây giờ ở đây?”
“Mày đang nói cái gì? Tao không hiểu mày đang nói cái gì hết.”
Không phải là Lý Minh Việt chưa nhìn thấy Tống Lâm tức giận bao giờ, mà là chưa bao giờ thấy Tống Lâm như bây giờ. Anh không tỏ ra tức giận, nhưng cả con người điều toát ra vẻ tối tăm lạnh lẽo.
Rõ ràng nhìn thoáng qua sẽ không có chút tức giận nào, nhưng càng bình tĩnh như vậy thì càng làm người ta áp lực đến nghẹn, thiếu khí mà chết.
Lúc đầu hai gã đàn ông kia chỉ thấy Tống Lâm đi một mình đến đây, cảm thấy bản thân có thể chiếm thế thượng phong. Nhưng khi thấy anh dẫn theo nhiều người đến như vậy lại cảm thấy có chút yếu không ổn.
Hiện tại chắc chắn là đánh không lại, thế nhưng trong ngành nào cũng có quy luật riêng của nó, đây không chỉ là miếng cơm manh áo, nếu như mọi việc không được thuận lợi suôn sẻ, thì kết quả sẽ không chỉ đơn giản là thất nghiệp, thậm chí có thể liên quan đến tính mạng.
Mà giờ đây, tuy cảm thấy người đàn ông trước mặt có chút đáng sợ, nhưng vẫn kiên trì nói ra câu không biết.
Tống Lâm cũng không nói gì, đột nhiên rút một con dao nhỏ chuyên quân dụng ra: “Tao cho mày thêm một cơ hội.”
Tống Lâm đang dùng sức mà áp chế, gã đàn ông kia có thể cảm thấy máy của mình chảy ra, như thể trong một giây tiếp theo, không gã ta không nói gì thì con dao này sẽ khiến cho bản thân mình đầu lìa khỏi cổ.
“Xe… Xe đến đèo Đông Sơn rồi.”
Ngay sau đó, Tống Lâm xiên con dao vào đùi gã đàn ông này, mặc mặc gã ta đang hét lên vì đau đớn và ngã khuỵu xuống: “Canh chừng hai người này, gọi cảnh sát đến dọn dẹp nốt chỗ còn lại này đi.”
Nói xong lại bước lên xe lao đi.’