Mục lục
Đêm ấy tôi rơi vào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 143: RỐT CUỘC LÀ NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA AI




CHƯƠNG 143: RỐT CUỘC LÀ NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA AI





Bàng Kiến Quân dường như không quan tâm đến cái tát của Trương Ngọc Dung, anh ta vẫn tươi cười như trước.



"Ngọc Dung à, trên thực tế, cô không cần phải rửa tay gác kiếm làm gì. Chỉ cần cô hầu hạ tôi cho tốt thì tôi vẫn sẽ giao tất cả cho cô quản lý, với sự chống lưng của tôi, đảm bảo rằng sẽ không có ai dám làm khó cô nữa. Sau này chúng ta sẽ chia lợi nhuận tỉ lệ 4-6, cô sáu, tôi bốn. Thế nào?"



Trương Ngọc Dung cười nhìn Bàng Kiến Quân: “Vậy thì chẳng phải tôi đây cần phải cảm ơn Anh Bát Nhất sao?"



Bàng Kiến Quân xua tay: “Chuyện đó thì không cần, suy cho cùng, chúng ta đều là bạn cũ…"



Lại có một tiếng ‘rầm’ nữa, tôi vội quay đầu nhìn xung quanh, và thấy người vệ sĩ to lớn đã bị Ngô Diệc Thành hạ gục, lúc này đang đập ghế vào đầu Ngô Diệc Thành.



Sau khi cái ghế vừa đập xuống, nó liền bị vỡ tan tành, trên đầu Ngô Diệc Thành cũng có máu chảy tràn ra, chớp mắt máu tươi đã len lỏi vào kẽ mắt, tuy rằng anh ta vẫn cười, nhưng nụ cười nhìn có chút điên cuồng.



"Ngọc Dung, cô hãy tỏ thái độ đi, chỉ cần cô gật đầu thì tương lai cô vẫn là hoàng hậu của thế giới ngầm còn tôi sẽ là hoàng đế của cô. Chúng ta cùng chung tay thì đảm bảo không ai dám bắt nạt cô.”



Bàng Kiến Quân rõ ràng không chỉ muốn thân thể của Trương Ngọc Dung, mà còn cả mạng lưới quan hệ trong tay cô ta. Trương Ngọc Dung có thể nắm giữ thế giới ngầm của toàn thành phố nên nếu không có mạng lưới đủ lớn, điều này đơn giản là không thể. Và hiển nhiên đó cũng là lý do tại sao Bàng Kiến Quân lại hào phóng chia lợi nhuận bốn sáu mà Trương Ngọc Dung thì chiếm đến sáu phần như vậy.



Trương Ngọc Dung châm một điếu thuốc, sau đó vừa nhả khói vừa buông ra hai chữ: "Đừng mơ.”



Bàng Kiến Quân nở nụ cười: “Ngọc Dung bé nhỏ ơi là Ngọc Dung bé nhỏ, Anh Bát Nhất của cô thực sự đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, nếu cô vẫn giữ thái độ này, thì tôi thực sự có thể...”



Không cho Bàng Kiến Quân có cơ hội nói xong, tôi bước tới và đứng phía sau anh ta, đột ngột kéo anh ta lên khỏi chỗ ngồi và ấn đầu bút đã bật nắp vào cổ anh ta.



Lúc này, đầu nhọn của bút đã đâm sâu vào cổ, tuy rằng không sâu lắm, nhưng tôi tin chắc bấy nhiêu cũng đủ để khiến cho Bàng Kiến Quân chết khiếp.



Ngay sau đó, tên vệ sĩ chĩa họng súng vào tôi và nghiêm nghị quát lớn.



"Buông tay, bằng không tao sẽ cho mày chầu ông vải!"

Tôi lại đâm ngòi bút vào trong hơn một chút: "Đây thực sự là một điều đáng sợ, ông chủ Bàng nghĩ thế nào."



Không thể không nói, Bàng Kiến Quân quả thật là người từng trải, mặc dù bị tôi lấy ngòi bút đâm vào cổ nhưng vẫn vô cùng trấn tĩnh.



"Ha ha, người anh em, tôi thật sự đã nhìn nhầm rồi. Xuống tay rất nhanh và chuẩn xác, dưới trướng Ngọc Dung đúng là rất nhiều người tài ba!"



Trương Ngọc Dung rút điếu thuốc, nhìn tôi, sau đó nhìn về phía Bàng Kiến Quân: "Đây là người đàn ông của tôi, ngay trước mặt anh ấy mà anh lại làm trò, bảo tôi phải đi hầu hạ người khác, hầu hạ anh nên anh ấy mới có lý do đâm anh.”



Bàng Kiến Quân nở nụ cười: “Thật sự rất thú vị. Trước đây tôi hay giảng đạo lý với người khác. Không ngờ hôm nay lại có người lý luận với tôi. Điều thú vị hơn là tôi không thể không nói về nó. Nào người anh em, hãy nói cho tôi biết, cậu định làm gì, bắt tôi thu tay lại là chuyện không thể, bắt tôi phải xin lỗi cậu cũng là chuyện không có khả năng, bằng không… Cậu hãy giết tôi đi?”



"Không vội." Đem Bàng Kiến Quân che ở trước mặt, sau đó ra lệnh cho vệ sĩ cầm súng:" Bỏ súng xuống."



Tôi có thể thấy rằng người vệ sĩ đang do dự.



Vì vậy, tôi liếc nhìn Ngô Diệc Thành, và anh ấy ngay lập tức hiểu ra.



Tung một đấm vào tên to cao bên cạnh, thân hình vạm vỡ của tên đó bị cú đấm ấy hạ gục, ngã xuống đất, không có động tĩnh gì, hiển nhiên là đã bị cú đấm nặng nề ấy làm cho choáng váng.



Ngay sau đó, Ngô Diệc Thành cúi xuống nhặt một chiếc chân bàn bị gãy, và hướng đầu gãy tiến về phía người vệ sĩ đang cầm súng.



"Mày đứng lại, bằng không tao nổ súng!!!"



"Vậy thì mày mau tránh ra cho tao, vừa rồi tao tình cờ thấy một con chó rất chướng mắt, mày giết nó cho tao thì tao sẽ giúp mày giết ông chủ, chúng ta cùng giúp nhau."



Những lời nói của tôi rõ ràng đã tác động rất lớn đến người vệ sĩ có súng buộc anh ta không dám nổ súng.



Ngay lập tức, Ngô Diệc Thành bước đến gần anh ta rồi nâng chân bàn lên và khiến cho cánh tay đang cầm súng của tên đó “rắc” một tiếng, không đợi tiếng hét đau đớn vang lên, chân bàn gãy đã nện vào bụng tên đó nghe cái “phụt”.



Ngô Diệc Thành lúc này có chút điên cuồng, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn: "Giết người thật vui, nhưng sao vẫn chưa thấy đã nhỉ? Hãy đưa tên Anh Bát Nhất đó cho tôi. Tôi thích cái khoái cảm ấy.”



Ngô Diệc Thành thích hù dọa mọi người, nhưng hiện tại tôi có thể thấy rằng không phải anh ta đang dọa Bàng Kiến Quân, sau khi bị tên cầm súng đe dọa, anh ta đã hoàn toàn phát điên và thực sự muốn giết Bàng Kiến Quân.



Có vẻ như Bàng Kiến Quân cũng đã nhìn ra điều này.



"Giết chết tao, tụi mày cũng không yên đâu...”



Để đáp lại anh ta, tôi đâm đầu bút vào sâu hơn một chút cho nên anh ta lại câm miệng .



"Chúng tôi không giàu bằng ông chủ Bàng, nhưng hôm nay tôi nhất định phải giết ông, phân xác trong căn phòng này sau đó đem đi chôn, rồi nhập cư trái phép đến các quốc gia khác đợi mười mấy chục năm cũng không thành vấn đề. Tôi nghĩ, đám thuộc hạ “trung thành” của ông sẽ quan tâm hơn đến việc ai sẽ thay thế vị trí của ông thay vì đi khắp thế gian tìm chúng tôi để báo thù cho ông.”

"Ông chủ Bàng muốn chiếm địa bàn của chúng tôi thì chúng tôi đành phải rút lui, nhưng ông thậm chí còn không cho chúng tôi rút lui, thì chẳng khác nào không cho chúng tôi đường sống sót. Ông đã đẩy chúng tôi vào ngõ cụt, chúng tôi không còn lý do gì để giữ chân ông nữa, phải không?"



Nói xong tôi trực tiếp chỉ thị cho Ngô Diệc Thành: "Giết hết hai người đó rồi thu dọn đồ đạc, lập tức rời đi."



Ngô Diệc Thành đáp lại một tiếng ‘OK’, sau đó rút thanh dao găm từ thắt lưng của tên vệ sĩ to lớn đã ngã xuống đất ngất đi.



Khi tên vệ sĩ chuẩn bị lên đường thì ngoài cửa đột nhiên có người bước vào.



"Dừng tay!"



Theo tiếng nhìn lại thì thấy người tới hóa ra là Đông Nhị Gia.



"Sao thế, ông tới theo chỉ thị của Vũ lão gia à?"



Tôi nhìn Đông Nhị Gia, nhưng Đông Nhị Gia lắc đầu: "Đó hoàn toàn là ý của tôi, không đại diện cho Vũ gia. Tôi chỉ đến để xem thử sau khi biết tin vì sợ thằng Thành hấp tấp, may mà đến cũng không muộn.”



"Nhị Gia, ông đến đúng lúc lắm, hôm nay tên nhóc này định giết tôi, ông hãy giúp tôi nói cho các anh em của tôi biết, ai có thể khiến cho cả nhà nó chôn cùng tôi thì sẽ tiếp nhận chỗ của tôi.”



Bàng Kiến Quân cất tiếng cười to, rất là cuồng vọng, nhưng hiển nhiên là anh ta có tư cách này.



"Vậy thì anh lên đường trước đi, ở dưới Hoàng Tuyền đợi gia đình tôi mấy chục năm nữa nhé! "



Ngay khi tôi chuẩn bị đưa anh ta lên đường, Đông Nhị Gia lại cất giọng đầy gấp gáp.



"Đừng kích động, nghe tôi, chuyện chưa đến mức phải làm như vậy.”



"Nhị Gia, không cần phải nói những điều vô nghĩa với tên nhóc này, cứ để mặc cho nó ra tay, tôi đã lăn lộn giang hồ mấy chục năm, cũng đã sớm coi thường cái chết, sống thêm một ngày cũng là kiếm được thêm một ngày mà thôi…”



"Anh hãy câm miệng con mẹ nó đi!"



Đông Nhị Gia chửi rủa và ngăn Bàng Kiến Quân nói tiếp, sau đó đi tới trước mặt Trương Ngọc Dung.



“Đứa cháu trai” này biết thuyết phục tôi cũng vô ích, liền trực tiếp đi thuyết phục người phụ nữ của tôi, nhưng lại lấy sống chết của tôi ra uy hiếp Trương Ngọc Dung.



"Chỉ cần thả Bàng Kiến Quân, tôi cam đoan, chuyện hôm nay xóa bỏ, chỉ cần cô buông bỏ nơi này, tôi cũng có thể đảm bảo rằng Bàng Kiến Quân sẽ không truy cứu các người nữa.”



Chúng tôi còn chưa mở miệng thì Bàng Kiến Quân đã mặc kệ trước rồi.



"Mẹ kiếp Đông Nhị Gia, chuyện của tôi, ông dựa vào cái gì mà cam đoan, cam đoan con mẹ nhà ông!"



Đông Nhị Gia quay đầu nhìn về phía Bàng Kiến Quân: “Vậy tôi chờ xem sau khi anh giết cậu ta rồi sẽ giải thích với cô cả và cô hai như thế nào, cậu ta là bạn của họ đấy."



Bàng Kiến Quân có chút kinh ngạc.



Hồi lâu sau ông ta mới quát vào mặt tôi: “Mẹ kiếp, rốt cuộc cậu là người đàn ông của ai hả?!”



Tôi thực sự muốn nói với ông ta rằng, vợ của ông ta, Cố Diệu Hà cũng suýt chút nữa bị tôi đưa lên giường rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK