CHƯƠNG 184: SỰ KIÊU NGẠO BỊ DẬP TẮT
“Đúng đúng, đúng là cái tên này đấy, sao, cô quen với anh ta à?”
Cố Diệu Hà lắc đầu: “Không quen, nhưng tôi từng nghe nhắc đến người này, anh ta là một kẻ đáng gờm, nhưng nghe nói người này cũng tốt lắm, có phải người phụ nữ mà anh gặp tên là Thư Hiểu Cầm, trông có vẻ xinh đẹp lắm không?”
Tôi gật đầu rồi ‘ừm’ một tiếng.
Rồi sau đó cô ta nói tiếp: “Thế thì đúng rồi, thật ra Thư Hiểu Cầm cũng không bị điên đâu, chỉ có điều cô ta muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của Trịnh Quốc Huân mà thôi, cô ta là vợ của Trịnh Quốc Huân, chỉ có điều trái tim của Trịnh Quốc Huân không dành cho cô ta mà thôi.”
Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên, thế là bèn hỏi thăm về câu chuyện của bọn họ.
Nhưng Cố Diệu Hà lại không nói thêm gì nữa mà chỉ bảo: “Tôi cũng không rành lắm, chỉ nghe nói bây giờ Trịnh Quốc Huân đang mê mẩn người phụ nữ của đại ca anh ta, bởi thế mới không quan tâm gì đến chị Cầm hết. Thôi đi, chuyện của người khác thì có liên quan gì đến mình kia chứ?"
Tôi hôn Cố Diệu Hà đắm đuối: “Đúng rồi, có người đẹp trong lòng, quan tâm đến người ta làm chi, nào cưng ơi, để cho anh cưỡng hiếp cưng nào!”
“Đừng!”
Trên chiếc giường lớn trong căn phòng, giọng nói của Cố Diệu Hà vang vọng lên.
Đêm hôm ấy có mờ ám nhưng lại không có gì kích thích cả…
Vào sáng ngày hôm sau, lúc tôi tỉnh dậy, bên cạnh không còn một ai nữa cả, hơn nữa đôi giày cao gót bên ngoài cửa cũng đã biến mất tăm, nhưng trên giường vẫn còn chiếc quần lót đăng ten đen quyến rũ.
Cố Diệu Hà không để lại lời nhắn, có điều tôi cũng biết ý cô ta là gì.
Tôi cầm nó trong tay rồi đưa đến trước mũi, nhẹ nhàng hít một hơi, thươm quá, hơn nữa còn có một cọng lông rụng vương lại bên trong, rất xinh đẹp.
Tôi đứng trước cửa sổ nhìn ngắm thành phố phồn hoa ngoài kia rồi châm điếu thuốc.
Thư Hiểu Cầm vẫn còn yêu Trịnh Quốc Huân say đắm, còn Trịnh Quốc Huân lại yêu Cố Diệu Hà, bây giờ nghĩ mới thấy Cố Diệu Hà chẳng có hứng thú gì với Trịnh Quốc Huân cả, xem ra bọn họ không có mối quan hệ trực tiếp gì với nhau.
Có điều tôi lại cảm thấy từng chuyện từng chuyện một giống như cái trụ cầu, bắc ngang cây cầu giữa hai người bọn họ, một cây cầu dẫn thẳng đến chỗ Bàng Kiến Quân.
Đương nhiên chuyện này vẫn phải quy hoạch chặt chẽ, hơn nữa chỉ dựa vào cây cầu này, không thể chắc chắc có thể bắc đến trước mặt Bàng Kiến Quân hay không chứ đừng nói đến việc trụ cầu có giúp tôi bắc được cầu hay không…
Sau khi rửa ráy xong, tôi lái xe về nhà Jason, quần áo vẫn còn ở đó, tôi cần phải thay bộ đồ mới được.
Vừa vào cửa, suýt nữa đã đâm sầm vào trong lồng ngực của Jason.
“Cậu nghĩ nhà tôi là nhà trọ à, muốn đến thì đến muốn đi thì đi.”
“Tôi cũng không thiếu tiền cậu chứ, nếu không thiếu thì cậu lắm lời cái gì?”
“Ha ha, nói đùa thôi mà, đừng coi là thật, nào, cho điếu hút chơi, tôi hết tiền hút thuốc rồi.”
Jason rất tự giác, anh ta chìa tay ra lấy bao thuốc trong túi của tôi rồi châm một điếu, bao thuốc lặng lẽ chui tọt vào trong túi của anh ta.
Chiếm chút của này, cứ kiếm thêm đôi chút đi, anh ta sẽ phải ói ra ngay thôi.
“Ôi trời cậu có nghe gì chưa, gần đây ngành y ghê lắm, nghe nói hai ngày trước bệnh viện nhân dân lại chữa chết một người nữa đó, người nhà nổi điên muốn đi đánh người, cuối cùng lại chết trong bệnh viện luôn…”
Tôi chẳng hề quan tâm đến mấy chuyện như thế này, bèn đi tọt vào trong phòng ngủ để thay đồ rồi mới cầm đồ lên sân thượng giặt, phơi cho khô.
Trong lúc phơi đồ, tôi nhìn thấy chiếc quần chữ T, chính giữa còn có vải the mỏng xuyên thấu, trông có vẻ rất gợi cảm.
Rõ ràng chiếc quần chữ T này không thể nào là của Jason được, thế thì chỉ có thể là của Trần Linh mà thôi.
“Sao hả, quyến rũ không? Có muốn nhìn tôi mặc nó không?”
Giữa lúc phơi đồ, giọng nói đầy quyến rũ của Trần Linh vang lên sau lưng tôi, cảm giác ấm áp và mềm mại nhẹ nhàng cọ vào lưng tôi.
“Sao hả, Sơn Đản nhà cô lại đi rồi à?”
“Đương nhiên rồi, nhưng nếu như anh muốn đến với tôi thì cho dù anh ta không ra khỏi nhà, tôi cũng dám làm với anh trước mặt anh ta.”
Tôi quay người lại, nhẹ nhàng ngắt hai quả trước ngực cô ta: “Làm gì?”
Trần Linh vặn vẹo người: “Ôi trời anh xấu quá đi, đừng có ức hiếp nhũ hoa của người ta chứ.”
Thế là tôi bèn mạnh tay ngắt bóp hơn một chút, rồi lặp lại lần nữa: “Làm gì?”
Sau khi rên rỉ vài tiếng, cô ta cố ý tỏ vẻ ngượng ngùng: “Đương nhiên là làm tình với anh rồi, cứ ép người ta phải nói không à.”
“Tôi không nghĩ rằng vách có thể nói, nếu như cô giỏi thì lột quần xuống, để nó lên tiếng cho tôi xem.”
Trần Linh đấm khẽ vào người tôi: “Ghét ghê!”.
“Người ghét tôi nhiều lắm, nhất là phụ nữ, hơn nữa thường thì bọn họ đều ghét tôi đến mức khóc lóc gọi ba gọi mẹ, cô có muốn thử cảm giác ghét như vậy hay không?”
Trần Linh nhấc chân lên, khiến cho chiếc váy ngủ ngắn của cô ta bị cuộn lên cao, cảnh sắc xuân bên trong thoắt ẩn thoắt hiện.
Cô ta nắm tay tôi rồi nhẹ nhàng đặt vào trong, giọng nói quyến rũ của cô ta vang lên: “Nào, cho người ta thử đi mà!”
Cô giơ tay lên, dùng hết sức mình búng vào nơi nhạy cảm của cô ta, khiến cho cô ta đau đến mức hét toáng lên rồi bụm chặt hạ thân với gương mặt đau đớn.
“Cái đồ khốn nạn này, anh không cần thì thôi chứ việc gì phải đánh vào nơi ấy của tôi kia chứ!”
Trần Linh tức giận mắng chửi tôi rồi quay lưng bỏ đi.
“Đợi chút, tôi sẽ cho cô thứ mà cô cần, hơn nữa tôi nghĩ chắc là nhanh lắm.”
Sau khi rời khỏi nhà, tôi leo lên xe đi tìm Lục Tiểu Nham và Quý Xuân, cùng ăn chơi uống rượu với hai tiên nữ.
Mấy ngày tiếp theo cũng không có chuyện gì đặc biệt cả, ban ngày đi cùng với Lục Tiểu Nham và Quý Xuân, trở thành tài xế riêng cho bọn họ, buổi tối lại đến quán bar Ma Tính làm.
Trong khoảng thời gian này Jason có đến một lần để xin lãnh đạo cho từ chức, anh ta sang hộp đêm khác làm việc. Còn có phải vì lần trước thấy Ma Tính bị điều tra và sợ hãi hay không, chẳng cần nói cũng biết.
Trong khoảng thời gian này, tôi cũng luôn trông chờ mỹ nhân đến rồi thúc đẩy giao lưu tình cảm với cô ta, chỉ tiếc là, cô ta chưa từng xuất hiện lần nào.
Ngày nghỉ cuối cùng của lễ Quốc Khánh, mới hơn bốn giờ sáng, tôi đã bị đánh thức bởi tiếng ồn ào.
Mở điện thoại ra nhìn thấy thì thấy Quý Xuân gọi cho mình.
“Làm gì đấy, trước lúc đi muốn được nã pháo chứ bằng không ngứa ngáy không đi nổi sao?”
“Anh đúng là đồ lưu manh, không thể đàng hoàng được à? Bụng tôi đau quá, anh mau đến đây đi."
Tôi vừa ngáp dài vừa mặc đồ rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Vào giây phút đẩy cửa ra, tôi nhìn thấy Trần Linh đang ngồi trên bồn cầu, trông cô ta có vẻ là lạ, đến váy ngủ cũng không mặc mà trần truồng như nhộng.
Nơi nào nên tím thì tím, nên đen thì đen, nhưng không thể không nói rằng vóc dáng cô ta rất được, nên nào nên mập thì mập, nên thon thì thon. Nếu như có thể nhấc đôi chân ấy lên, cũng đáng để xông vào một phen lắm.
Cô ta nhìn tôi, chẳng nói gì mà tiếp tục tiểu tiện, tôi nhìn thấy rõ từ đầu đến cuối.
Sau khi đi nhẹ xong, cô ta lau sạch sẽ, hai chân cũng không khép lại, cứ đứng trước mặt tôi như thế.
“Có vào không, tôi không cần tiền của anh, tôi muốn thử con người của anh.”
Tôi không nói gì mà quay người Trần Linh đi, kêu cô ta nằm xuống bồn cầu, vểnh cặp mông quyến rũ lấy lên.
“Tôi biết ngay mà, trên đời này làm gì có con mèo nào chê cá kia chứ, cũng làm gì có người đàn ông nào chống lại được cám dỗ.”
Tôi có thể nhận ra sự kiêu ngạo của Trần Linh, thế là sự kiêu ngạo của cô ta nhanh chóng bị tôi dập tắt ngúm.
Tôi mở khóa quần, lôi cậu em ra một tay tôi chống lên lưng cô ta, một tay cầm cậu em bắt đầu tiểu tiện.
Chắc hẳn là hơi nóng, chứ bằng không làm sao Trần Linh lại tức giận mà kêu la oai oái, còn vùng vẫy nữa kia chứ…