CHƯƠNG 301: TÍNH NGANG BƯỚNG CỦA NÚI ĐẠI HƯNG AN
Khi tôi gọi điện thoại cho Thời Trình Trình thì điện thoại của cô ta đã tắt máy.
Ban đầu tôi định đi đưa cô ta quay trở về, nhưng suy đi tính lại thì tôi lại thôi không làm vậy.
Mục đích của cô ta không phải là đi cùng học sinh mà là để cho khuây khỏa, vậy hãy cứ để cô ta đi đi. Dù sao cô ta cũng mới ly hôn xong, muốn giải tỏa là chuyện rất dễ hiểu, kiểu gì thì cũng sẽ gặp lại nhau thôi, nhà cô ta có chạy được đâu.
Khi tôi cầm thức ăn đi vào trong nhà bếp chuẩn bị để nấu cơm thì điện thoại đổ chuông, tôi đưa mắt nhìn màn hình, bên trên hiển thị một số điện thoại xa lạ.
Sau khi bắt máy, tôi còn chưa kịp hỏi là ai thì từ trong điện thoại phát ra tiếng chất vấn lạnh lùng của một người phụ nữ.
“Bốc phét xong rồi không chịu làm hả?”
Giọng nói đó khá là quen nhưng tôi không tài nào nhớ ra được đối phương là ai, vì vậy hỏi: “Chuyện gì, tôi bốc phét chuyện gì xong không chịu làm hả?”
“Đánh nhau với Lý Hữu Xuyên.”
Chỉ có một người phụ nữ ngang ngược như vậy mà thôi, ngoài Hà Loan ra thì chắc chắc không thể là ai khác.
“Nếu cô không nhắc thì tôi cũng quên mất tiêu đó, hôm qua tôi gặp Lý Hữu Xuyên, quên không nói cho anh ta biết, cô chờ một chút, chốc nữa tôi sẽ gọi điện thoại trả lời cô.”
Sau khi tắt điện thoại, tôi gọi điện thoại cho Lý Hữu Xuyên.
“Sao vậy, trưa hôm qua mời tôi tới Hoành Lợi ăn cơm, có phải là trưa hôm nay lại định mời tôi tới Hắc Long Câu ăn tiệc hay không vậy?”
Quán mì Hoành Lợi và quán canh thịt dê Hắc Long Câu là hai quán ăn nhỏ nổi tiếng nhất ở khu vực này.
“Không mời, anh ăn khỏe lắm, canh thịt dê lại đắt hơn mì sợi nhiều. Nói vào chuyện chính này, anh có ngứa tay không, có một người phụ nữ muốn ăn đòn.”
“Phụ nữ? Tôi không đánh phụ nữ đâu.”
Tôi ngẫm nghĩ đôi chút, nói với anh ta: ‘Cô ta nói muốn dùng một tay bóp nát hai viên bi của anh.”
Lý Hữu Xuyên ở đầu dây bên kia im lặng hồi lâu mới trả lời: “Loại đàn ông khoác da phụ nữ này thì đánh được.”
Sau đó tôi chốt thời gian với Lý Hữu Xuyên, xong xuôi mới gọi điện thoại cho Hà Loan.
Hai bên chốt thời gian với nhau sau, việc này coi như đã kết thúc, tôi chỉ cần chờ qua tết để xem trò vui là được.
Trở về phòng bếp nấu cơm tiếp, càng nấu càng thiếu tinh thần, lúc nấu được một nửa thì tôi bắt đầu nảy sinh suy nghĩ tắt bếp.
Thế là tôi lại cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho Triệu Tĩnh.
“Ăn cơm chưa vậy, chưa ăn thì tôi nấu rồi mang qua cho cô.”
“OK.”
Triệu Tĩnh đồng ý luôn, nhờ vậy tôi mới có động lực tiếp tục nấu nướng.
Sau khi nấu xong toàn bộ các món ăn, tôi để vào trong hộp giữ nhiệt, sau đó lái xe tới nhà cô ấy.
Vừa tiến vào trong nhà đã thấy nền nhà vẫn còn ướt, tôi biết ngay là cô ấy vừa mới lau nhà xong.
Không nói gì nhiều, tất cả các món ăn được bày lên trên bàn, sau đó tới nhà bếp lấy hai đôi đũa, hai người tập trung ăn cơm.
Sau khi cơm nước xong xuôi, tôi đang thu dọn bàn ăn thì Triệu Tĩnh đột nhiên hỏi: “Ngày hôm nay của anh thế nào?”
Tôi sững người: “Bình thường, sao à?”
“Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy tâm trạng của anh không tốt.”
Tôi im lặng một lúc, sau đó thu dọn bàn ăn, tới nhà vệ sinh rửa tay, lau tay xong mới quay trở về phòng khách, châm một điếu thuốc.
“Không phải là không tốt, chỉ là cảm thấy… tôi cũng không biết phải miêu tả cảm giác này sao nữa.”
“Nói cho tôi nghe được không? Nếu không tiện thì đừng nói.”
Chuyện này cũng không có gì mà không tiện cả, vậy nên tôi kể toàn bộ chuyện của Thời Trình Trình cho cô nghe, bao gồm cả việc nhân lúc cô ấy say rượu đã copy video của Bành Triển Nghĩa.
Sau khi kể xong tất cả mọi chuyện, tôi quay mặt nhìn sang phía Triệu Tĩnh: “Có phải là tôi rất bỉ ổi hay không?”
Cô ta cười đáp: “Chuyện đó thì có gì đâu mà bảo là bỉ ổi, anh chỉ tự vệ thôi mà, huống chi đến hiện giờ anh vẫn chưa hề sử dụng video kia nhỉ? Còn nữa, họ ly hôn không phải do anh chen ngang vào, cô ta trở về quê là để giải tỏa mà thôi, anh đừng nên suy nghĩ quá nhiều, không liên quan gì tới anh cả đâu.”
“Hi vọng là như vậy!”
Tôi không nói gì nữa, sau đó đưa điếu thuốc trên tay vào trong gạt tàn, dập tắt. Sau đó tôi bế Triệu Tĩnh lên trên chiếc giường lớn, cởi hết quần áo của cô ra, đương nhiên là bao gồm cả bộ nội y màu trắng nhưng vẫn vô cùng gợi cảm trên người cô.
“Anh định cưỡng hiếp tôi sao?”
Triệu Tĩnh rất bình thản, đôi mắt to ngập nước nhìn tôi, nhìn rất đáng thương, lại như đang cảm thấy mất mát, giống như đang quyến rũ tôi. Biểu cảm của cô ấy muôn hình vạn trạng, chính tôi cũng không thể miêu tả rõ rốt cục là như thế nào.
Tôi cởi quần áo ra, sau đó ôm cô ấy, chui vào trong chăn.
“Tôi chỉ muốn ôm cô ngủ một giấc thôi, tôi thích cảm giác ở bên cạnh cô. Ở cạnh cô giúp tôi cảm thấy bình lặng như nước, trong lòng không có chuyện gì vướng bận cả.”
Triệu Tĩnh hôn lên trán tôi, sau đó nằm trong ngực tôi, ôm tôi thật chặt.
“Tôi cũng thích ở bên cạnh anh, rất thích, tôi chưa từng cảm thấy như vậy, không hiểu sao tôi lại cảm thấy yên lòng…”
Trong quãng thời gian này, chúng tôi tâm sự với nhau rất nhiều chuyện, nhưng không quá nhiệt tình. Hai người cứ nói chuyện với nhau, sau đó cùng ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Vài ngày tiếp theo lặng lẽ trôi qua, lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn đi làm, tan làm, về nhà, đi làm, không có bất cứ chuyện kích thích gì cả, cũng không có chuyện gì khiến tôi cảm thấy phiền não. Có lẽ câu “bình thản mới là hạnh phúc nhất” là chính xác.
Đêm tết ông Táo, Trịnh Càn Nam phát thưởng cho mọi người, tất cả mọi người đi liên hoan, bao gồm cả những nhân viên phục vụ bình thường trong Đỉnh Phường cũng tham gia vào. Mọi người bao nguyên cả sảnh một nhà hàng, không khí rất náo nhiệt, chẳng khác nào một buổi tiệc cưới vậy.
Trong buổi tiệc, ông ta nói từ ngày hôm nay mọi người sẽ được nghỉ đông, ai muốn nghỉ làm thì sau khi ăn xong có thể quay về, nếu không muốn nghỉ thì ngoại trừ đêm giao thừa, những ngày khác Đỉnh Phường vẫn hoạt động bình thường, hơn nữa phường sẽ không thu một đồng phí sân bãi, ngoài ra người đi làm còn có thưởng.
Đủ các trò chơi được tổ chức, nói chung là tất cả mọi người đều được ăn uống thỏa thuê, hò hét thoải mái. Cho tới khi từng tên trai bao dẫn các em gái dịch vụ đi thuê phòng, dùng cách buông thả để chào mừng năm mới, đồng thời cũng để chúc mừng sự hào phóng của ông chủ Trịnh luôn.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, tôi định đưa Triệu Tĩnh về thì Trịnh Càn Nam bảo tôi đưa ông ta về phường.
Sau đó Triệu Tĩnh ngồi ở ghế phụ, ông chủ Trịnh ngồi lên trên xe.
Trên đường đi, ông ta rút hai bao lì xì ra, đưa cho mỗi người chúng tôi một chiếc.
“Không đáng bao nhiêu tiền đâu, tám triệu tám trăm tám mươi tám, chúc năm mới may mắn.”
Ông ta đã phát lì xì một lẫn, mỗi trai bao với mấy em gái dịch vụ được một nghìn, chia đầu người ra thì không nhiều, nhưng cả trăm người thì cũng lên tới cả trăm nghìn. Đối với một ông chủ night club mà nói thì có thể xem như ông ta khá hào phóng.
“Thành, Tĩnh Tĩnh này, năm nay may nhờ có hai người hỗ trợ quản lý cấp dưới, hai người làm tốt lắm, hai người đã vất vả rồi, Trịnh đây xin cảm ơn hai người…”
Trịnh Càn Nam nhiều lần nói cảm ơn, bất kể là ông ta thật lòng hay đang muốn mê hoặc lòng người vì lợi ích đi chăng nữa thì ông ta cũng đã nói ra như vậy, nói chung là ông ta nói mấy lời xã giao này rất được.”
Sau khi đưa Trịnh Càn Nam về Đỉnh Phường, tôi và Triệu Tĩnh rời đi.
Sau khi trở về nhà cô, tôi khóa xe, cùng cô đi lên trên tầng, cô cũng không hề từ chối.
Sau khi mở cửa đi vào trong phòng, tôi hỏi cô ta có muốn về nhà ăn tết với tôi không, cô ta lắc đầu, nói muốn trở về thăm chú Triệu Tông và Ngu Hoa.
Điều này không nằm ngoài dự liệu của tôi, chỉ là tôi vẫn cảm thấy bận lòng.
“Triệu Thành Công không tìm thấy tôi liệu có trút giận lên cô hay không?”
“Không đâu, anh ta đã cho người chém Trịnh Thế Hạo để trút giận rồi. Vả lại có người trở về cùng với tôi, anh không phải lo lắng đâu.”
Triệu Tĩnh nói có người trở về cùng cô, vậy nên tôi cũng không nói gì thêm nữa.
Sau khi nói chuyện vài câu, tôi đừng dậu chào hỏi một tiếng, chuẩn bị trở về nhà.
Vừa đi tới trước cửa, còn chưa kịp mở cửa ra thì giọng Triệu Tĩnh vang lên từ phía sau lưng.
“Tối nay anh không định ở lại bên tôi sao?”
Tôi ngẫm nghĩ đôi chút, sau đó khóa trái cửa phòng lại, ôm Triệu Tĩnh, đặt cô xuống chiếc giường lớn trong phòng ngủ.
Chỉ trong nháy mắt, quần áo bay ra, đồ lót bên trong chung một số phận. Thân thể mềm mại của cô ấy nằm dưới thân thể tôi.
Cặp núi đôi săn chắc đầy đặn, da thịt trắng nõn như ngọc, cặp đùi thon dài quyến rũ, bàn chân nhỏ nhắn mềm mại, mọi bộ phận trên cơ thể cô đều đẹp tuyệt trần, khiến tôi động tình, khiến tôi mê say.
Nhấc cặp đùi thon dài quyến rũ của Triệu Tĩnh lên, tôi nằm sấp người xuống, hôn, mút, trêu chọc để kích thích cô ấy.
Từ trong cái miệng nhỏ nhắn gợi cảm của Triệu Tĩnh phát ra tiếng rên rỉ nguyên thủy đầy ngang bướng, nó mang theo sức quyến rũ mê hoặc vô song, khiến linh hồn người nghe phải tan nát…
Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào …
CHƯƠNG 302: TRIỆU TĨNH KHÁC THƯỜNG
Tôi không kích thích Triệu Tĩnh quá lâu, thứ nhất là tôi không đành lòng, thứ hai là vì tôi không kìm được.
Tôi đã thèm khát thân thể xinh đẹp tới mức hoàn mỹ của cô ta từ rất lâu rồi, tôi thèm khát cô ta, chỉ cần duy nhất cô ấy thôi. Thậm chí có nhiều lúc sự thèm khát cô ấy không hề kém Trương Ngọc Dung bao nhiêu. Chính tôi cũng không tài nào hiểu được tại sao sức thu hút của cô ấy lại lớn tới như vậy, cô ấy giống như một cục nam châm mạnh mẽ hút cục sắt là tôi vậy.
Khi tôi dừng lại, nói chính xác thì là dừng miệng thì hai mắt Triệu Tĩnh đã mê ly, cô xấu hổ, mặt đỏ ửng, thân thể mềm mại khẽ giãy dụa. Lúc này đây cô chẳng khác nào do một con rắn biến hình thành, quyến rũ động lòng người.
Tôi áp thân thể lên người cô ta, một cánh tay chống người, một tay thì vuốt ve bộ ngực căng tròn mềm mại lẫn săn chắc của cô.
“Tĩnh Tĩnh, tôi sẽ nhẹ nhàng, chậm rãi chiếm lấy cô.”
Hai cánh tay như làm bằng ngọc ôm lấy cổ tôi, cô xấu hổ nói: “Không cần đâu.”
Tôi hiểu ý của cô ta: “Vậy chúng ta sẽ làm thật mạnh bạo!”
Triệu Tĩnh vẫn lắc đầu, sau đó cô đẩy thân thể đang đè lên cơ thể mềm mại như ngọc mềm của cô ra.
“Trần Cẩn Phong, tôi muốn lưu giữ hình ảnh khi mình đẹp nhất ở trong lòng của anh.”
Tôi có thể hiểu cho việc Triệu Tĩnh không phải là xử nữ, dù sao cô ta cũng làm cái nghề này, thậm chí có thể nói cô ta còn là xử nữ mới là chuyện lạ, nhưng tôi đâu có để ý tới chuyện đó, tôi chỉ cần thân thể cô ấy, cần trái tim của cô ấy, vậy là được rồi.
“Tôi không ngại việc lần đầu tiên của cô trao cho ai, tôi cũng không quan tâm…”
“Trần Cẩn Phong, ý tôi không phải là như vậy. Hứa với tôi là đừng ép buộc tôi được không, coi như tôi cầu xin anh đó?”
Triệu Tĩnh đã nói đến nước này thì tôi không tiện nói thêm gì nữa chứ đừng nói đến chuyện cưỡng ép cô ấy.
Tôi xoay người nằm sóng xoài ra chiếc giường, cô ta lập tức chui vào trong ngực tôi, ngón tay nhỏ như ngọc đưa xuống phía bên dưới, nhẹ nhàng vuốt ve, di chuyển linh hoạt, tốc độ không nhanh không chậm, dùng lực chuẩn xác, tất cả đều rất chuẩn chỉ.
Sau đó tôi giữ tay Triệu Tĩnh lại.
Cô gật đầu, sau đó lùi người ra sau, cúi đầu xuống phía dưới, để mặc cho mái tóc đen xõa xuống trán, che giấu việc cô ta định làm.
Thật ra cũng không cần đến mái tóc che giấu, trước khi miệng cô chạm vào thì tôi đã dùng tay nâng cằm của Triệu Tĩnh lên, ngăn cản hành động của cô ta lại.
Tôi nhìn Triệu Tĩnh, Triệu Tĩnh nhìn tôi, sau đó lại khẽ gật đầu một cái, rướn người tới đôi chút. Cô ta nằm sấp xuống, hạ thấp người, để cho bộ ngực căng tròn, săn chắc chạm vào cơ thể tôi, sau đó bàn tay xinh đẹp của cô định ép chặt hai quả núi đôi vào.
Tôi tiếp tục ngăn cản sự hiểu lầm của Triệu Tĩnh lại.
“Ý chí của tôi đủ mạnh để áp chế cơ thể, để bản thân không làm việc theo bản năng, tôi không cần cô giúp đâu. Cho dù tôi không áp chế nổi thì tôi cũng có thể tìm những người phụ nữ khác giải quyết giúp tôi, bọn họ không xấu hơn cô, vóc dáng cũng không hề kém. Nhưng chắc hẳn cô phải biết không phải vì những điều đó mà tôi mới tìm tới cô mà.”
“Tôi thích cô, thích dáng vẻ của cô, thích trái tim thuần khiết của cô, thích tất cả những thứ thuộc về cô, vậy nên tôi sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cô, dù cho suốt đời này cô không muốn quan hệ với tôi thì tôi vẫn sẽ ở bên cạnh cô. Cho đến lúc chúng ta già rồi, hai chúng ta ngồi trong căn nhà trên đỉnh núi ngắm nhìn cảnh hoàng hôn, thưởng thức cuộc sống bình lặng…”
Tôi còn chưa kịp miêu tả xong thì Triệu Tĩnh đã nằm sấp xuống người của tôi.
Ngay sau đó, tôi cảm thấy có một dòng nước nóng hổi chảy trên lồng ngực, lăn xuống dưới giường.
Cô ấy rơi nước mắt, những giọt nước mắt cảm động.
“Trần Cẩn Phong, cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời tôi, rất cảm ơn anh…”
Đêm nay, chúng tôi không làm gì tiếp cả, tôi chỉ ôm lấy cô ta, cô ta cũng ôm tôi, chúng tôi ôm chặt lấy nhau, thưởng thức dư vị ngọt ngào của tình yêu…
Sáng ngày hôm sau, khi tôi vẫn đang đắm chìm trong giấc ngủ thì Triệu Tĩnh đã lắc tôi dậy.
“Sao vậy, không cho tôi quan hệ thì thôi, giờ còn không cho tôi ngủ nữa hả, bà địa chủ đừng có bá đạo như vậy chứ!”
“Gì chứ, tôi muốn gọi anh dậy thôi, mau dậy đi ra ngoài với tôi nào!”
Biểu cảm của Triệu Tĩnh tràn ngập sức sống, trong lời trách cứ mang theo vẻ thẹn thùng và hoạt bát của một thiếu nữ, sau đó cô làm nũng ép tôi rời khỏi giường, tiếp đó giúp tôi mặc quần áo, thậm chí còn nhân cơ hội lén lút hôn trộm tôi một cái.
Tôi nghi hoặc không biết người trước mặt có phải là Triệu Tĩnh mà tôi quen hay không nữa, sao cô ấy lại đột nhiên giống một người vợ tâm can của tôi vậy chứ.
Sau khi mặc quần áo xong xuôi, cô đẩy tôi vào nhà vệ sinh, nước ấm đã được chuẩn bị xong, ngay cả kem đánh răng cũng đã được bóp lên bàn chải sẵn, tất cả đều đã được chuẩn bị chu toàn.
“Sao vậy, hiểu thấu lòng mình nên quyết định liều mình yêu thương tôi hả?”
“Ừm, anh hãy hưởng thụ đi!”
Tôi có một nghi vấn, có phải hôm nay Triệu Tĩnh chưa uống thuốc hay không?
Sau khi chuẩn bị mọi thứ, ăn sáng với Triệu Tĩnh xong thì cô ấy đứng phía sau ôm chầm lấy tôi.
“Tôi có thể gọi anh là chồng được không?”
Tôi chưa kịp trả lời thì Triệu Tĩnh đã nói tiếp: “Chồng ơi, em luôn muốn đi Kinh Đô, muốn đi thăm Trường Thành, đi dạo cố cung, tới quảng trường Thiên An Môn ngắm cảnh giương quốc kỳ, đi thăm quan nhà bảo tàng các nơi, hôm nay anh có thể đi với em được không?”
Bây giờ đang là cuối năm, tất cả mọi người đang từ thủ đô trở về nhà, Triệu Tĩnh thì lại muốn tới thủ đô, đúng thật là…
“Có được hay không vậy!”
Triệu Tĩnh lắc lư cánh tay tôi để làm lũng, thiếu chút nữa là khiến thân thể tôi tan chảy. Đặc biệt là giọng nói của cô ấy khi làm nũng, quả thực là khiến xương cốt toàn thân trở nên mềm nhũn, cả linh hồn lập tức sụp đổ, hóa thành cát bụi rơi xuống đất.
“Được được được, Tĩnh Tĩnh muốn đi đâu thì chúng ta sẽ tới đó!”
Triệu Tĩnh vô cùng vui vẻ, hôn chụt tôi một cái, sau đó nhảy chân sáo quay trở về phòng ngủ để lấy quần áo.
Tôi tò mò quan sát Triệu Tĩnh, phát hiện ra gần đây cô ta rất kỳ lạ, chuyện này giống như một cái giếng cạn đã vài chục năm đột nhiên tràn đầy nước, quả thực khiến người khác cảm thấy rất kỳ lạ. Nhưng dù sao thì đó cũng là chuyện tốt nên tôi không suy nghĩ gì nhiều.
Tôi đi tới bàn, cầm lấy một điếu thuốc, châm lửa, sau đó thấy được một quyển vở ở trên bàn, trên trang giấy có những vệt ngấn do viết tờ giấy trước để lại, về phần tờ giấy trước thì đã bị xé chín phần, chỉ để lại một phần lề nhỏ mà thôi.
“Tĩnh Tĩnh, em có thói quen luyện chữ vào buổi sáng hả?”
Triệu Tĩnh từ trong phòng chạy ra, mặt đỏ tới tận mang tai, vội vàng chộp lấy quyển vở, trên mặt hiện rõ vẻ thẹn thùng.
“Đây là thư tình em viết cho anh, chờ qua năm mới sẽ cho anh đọc.
“Thư tình? Tĩnh Tĩnh, em là người hoài cổ thiệt đó…”
Dù Triệu Tĩnh bảo đó là thư tình nhưng tôi tin rằng cô ta đang tính toán tới thủ đô sẽ hết bao nhiêu tiền. Cô ta tính toán rất chi li, tôi nghĩ nội dung trên giấy tám mươi phần trăm là giống như tôi dự đoán. Ngoài việc gửi cho tiểu học Triệu Tĩnh và người dân ở quê ra, những việc còn lại Triệu Tĩnh đều không nỡ chi tiền.
Mở cửa nhà ra, tôi ở ngoài hành lang đợi Triệu Tĩnh, sau đó thấy cô ấy đi khắp các phòng, ngắm hết phòng này tới phòng kia, thậm chí ngay cả phòng bếp lẫn nhà vệ sinh đều không bỏ qua.
“Tĩnh Tĩnh, em mất cái gì à?”
“Hả? À, không phải, em đang tìm xem có chỗ nào ngắt điện được không, sau khi tới thủ đô em sẽ về thẳng nhà, còn lâu mới quay trở về, cho nên định ngắt điện.”
Vậy thì quá cẩn thận rồi, chừng mười mấy phút sau, cuối cùng Triệu Tĩnh cũng đi ra, sau khi khóa cẩn thận cửa nhà, cô úp người lên cánh cửa một lúc, sau đó mới nắm tay tôi đi xuống bên dưới.
“Tĩnh Tĩnh, hôm nay em rất kỳ lạ, em…”
Tôi còn chưa nói hết thì Triệu Tĩnh đã hôn chụt một cái, cười duyên đáp: “Em vui, hôm nay được cùng chồng ra ngoài chơi khiến em rất vui.”
Tôi còn chưa kịp nói gì thì Triệu Tĩnh đã kéo tôi đi xuống dưới, sau đó tiến vào trong chiếc xe VW Beetle của cô ta.
Tôi bảo đi chiếc Passat của tôi nhưng cô ta không chịu, nhất quyết đòi đi Beetle.
Vậy nên tôi lái chiếc Beetle đưa cô ta tới Kinh Đô.
Đến những ngày cuối năm vé xe lẫn vé máy bay đều cháy hàng, thay vì xếp hàng mua vé thì lái xe tới đó thoải mái hơn nhiều, chỉ chừng một nghìn tám trăm cây số, lên cao tốc tốn chừng mười tiếng là tới rồi.
Suốt cả đường tôi và Triệu Tĩnh cười cười nói nói với nhau, đến trưa thì dùng tiệc đứng ở trạm dừng chân, sau đó chúng tôi tiếp tục lên đường, thay nhau lái xe, đến hơn tám giờ tối thì cuối cùng đã tới thủ đô.
“Tĩnh Tĩnh, chúng ta tìm chỗ đỗ xe nhé, xe biển ngoại tỉnh không được tiến vào trong nội đô, anh cũng không có giấy phép vào thủ đô.”
Triệu Tĩnh đồng ý, sau đó chúng tôi tìm bãi đỗ xe, sau khi đỗ xe thì bắt taxi tiến vào thủ đô.
Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào …
CHƯƠNG 303: CHỤP ẢNH CƯỚI
Đêm ngày 24 tháng 12 tới thủ đô, tìm khách sạn để nghỉ ngơi, ăn bữa tối, sau đó đi ngắm cảnh đêm ở thủ đô.
Từ ngày 25 đến ngày 27 tháng 12, trong ba ngày này chúng tôi đi chơi khắp thủ đô, từ Trường Thành, cố cung, quảng trường Thiên An Môn, Di Hòa viên, Vương Phủ Tỉnh, sân vận động Tổ Chim… Những hình ảnh trước đây chỉ được thấy trên TV thì giờ đều đã lưu lại dấu chân của chúng tôi.
Triệu Tĩnh chơi rất vui, mỗi ngày đều chơi đùa, nghịch ngợm, nở những nụ cười vui vẻ thoải mái, hưng phấn nhảy cẫng lên như một đứa bé được cho đi chơi vào ngày nghỉ.
Đương nhiên tôi cũng chơi rất vui, điều không vui duy nhất chính là rõ ràng ở phòng giường đơn nhưng kết quả là hàng đêm phải giương cờ bỏ không.
Ngày 28 tháng 12, Triệu Tĩnh bắt máy bay vào buổi trưa, bay thẳng về quê cô ta, còn tôi thì định sau khi tiễn cô ta lên máy bay sẽ lái xe quay về.
Mới hơn tám giờ sáng Triệu Tĩnh đã bắt đầu lắc người tôi, lúc đó tôi đang nằm lỳ trên giường để ngủ!
“Đừng lắc nữa, lắc nữa anh phun ra ga giường thì bác gái dọn phòng sẽ mắng cho đấy.”
Bàn tay nhỏ xinh trắng nõn kia đập lên lưng tôi: “Lưu manh, anh mau dậy đi!”
Tôi bị Triệu Tĩnh kéo dậy, sau đó bị cô ta đẩy vào trong phòng vệ sinh: “Mau, chúng ta phải đi ra ngoài nữa!”
“Đi đâu vậy?”
“Anh tới đó sẽ biết, mau lên, mau lên nào!”
Dưới sự thúc giục gấp rút của Triệu Tĩnh, tôi rửa mặt và mặc quần áo xong xuôi, sau đó bữa sáng còn không kịp ăn đã bị cô ấy kéo xuống dưới, bắt xe rời đi.
Sau khi xuống xe, đặc biệt là khi Triệu Tĩnh kéo tôi đi vào trong một studio chụp ảnh cưới thì mặt tôi đần thối ra.
“Tĩnh Tĩnh, phiền em hãy nói cho anh biết thời gian chúng ta kết hôn được không, vậy thì anh cũng tiện báo cho bố mẹ anh một tiếng.”
Triệu Tĩnh híp mắt lại, trên gương mặt nở nụ cười tinh nghịch đáng yêu.
Cô rút điện thoại di động ra, hình như đang thao tác trên ứng dụng nào đó. Sau đó dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, chúng tôi đi tới phòng thử đồ, bên trong có đủ các loại lễ phục, áo cưới, sau khi chọn lựa xong, chúng tôi đi thay đồ.
Không hề có ngoại cảnh gì cả, tất cả đều được tiến hành trong phòng chụp, nhưng Triệu Tĩnh vẫn cười rất vui vẻ, hạnh phúc, đến mức thợ nhiếp ảnh còn thường xuyên nói tôi: “Sao hả, được kết hôn với người đẹp mà cậu còn cảm thấy thua thiệt sao, cậu nhìn lại vẻ mặt của mình đi, uất ức đau khổ cái gì chứ, cosplay trái mướp đắng hả?”
Điểm mấu chốt là tôi rất uất ức thật mà, tôi không biết chuyện gì đã bị cô ta kéo tới đây chụp ảnh cưới rồi.
“Khi nào chúng tôi có thể tới lấy ảnh vậy?”
“Phải qua năm mới rồi, chừng tháng giêng…”
Sau khi chụp hình xong, Triệu Tĩnh hỏi nhân viên phục vụ, kết quả đối phương còn chưa nói hết cô đã lên tiếng cắt ngang, hơn nữa còn tỏ thái độ rất gấp gáp.
“Lấy ngay có được không hả?”
“Xin lỗi cô, thời gian của chúng tôi có hạn, việc này cũng là để xử lý hậu kỳ, quá trình này giúp cô xinh đẹp động lòng người hơn, nhìn hạnh phúc hơn, ngọt ngào hơn…”
“Tôi trả thêm tiền!”
“Vâng, để tôi đi hỏi quản lý Hạ…”
Chừng hơn một tiếng đồng hồ sau, ảnh chụp đã được đưa tới, tất cả video và ảnh chụp đã được lưu vào trong điện thoại của tôi và Triệu Tĩnh, sau đó cả hai bộ ảnh đều bị Triệu Tĩnh cầm đi.
Vào lúc này đây, cô ấy vô cùng ngọt ngào, vô cùng hạnh phúc, giống như sắp trở thành cô dâu xinh đẹp khiến ai nhìn vào cũng phải rung động vậy.
“Tĩnh Tĩnh, có phải là em rất muốn kết hôn rồi hay không, chi bằng em theo anh về nhà ăn tết ra mắt bố mẹ, sau đó chốt thời gian, anh sẽ đường đường chính chính cưới em về nhà, để em trở thành người phụ nữ của anh.”
Trên đại sảnh check in của sân bay, tôi nhìn Triệu Tĩnh, Triệu Tĩnh nhìn tôi.
“Chồng, chờ… chờ qua năm mới đã, qua năm sau em sẽ đi gặp ba mẹ.”
Không biết vì sao mà vào khoảnh khắc này, Triệu Tĩnh lại rơi nước mắt, có lẽ là do cảm động.
Sau đó Triệu Tĩnh không quan tâm ánh mắt của những người xung quanh, hôn tôi thắm thiết.
Ngẩng đầu lên nhìn máy bay càng ngày càng bay cao, tôi hút một điếu thuốc, sau đó bắt xe đi đến bãi đỗ xe bên ngoài nội đô, lái chiếc Beetle của Triệu Tĩnh, sau đó quay trở về thành phố Q.
Vào cuối năm, dù là đường cao tốc th phí nhưng cũng có khá đông xe đi, vậy nên tốc độ lái xe không nhanh bằng lúc đến.
Khi tôi tới thành phố Q thì đã là rạng sáng rồi.
Tôi tìm một cửa hàng KFC gần đó, đi vào ăn vài món linh tinh, sau đó gọi điện thoại báo cho Triệu Tĩnh biết tôi đã trở về thành phố Q.
Trong những lời trách móc của cô tràn ngập cảm giác hưng phấn, cô kể cho tôi nghe đêm hôm qua khi Triệu Tông và Ngu Hoa nhìn thấy ảnh cưới của chúng tôi thì vô cùng vui vẻ, đặc biệt là Ngu Hoa, bà cao hứng vung tay múa chân.
Sau khi nói chuyện với Triệu Tĩnh gần nửa tiếng, điện thoại di động của tôi báo hết pin, lúc này cô ấy mới cúp máy, vẫn có phần không nỡ.
Tôi trở về nhà, ngủ một giấc, ngày hôm sau mới tới nhà Triệu Tĩnh đổi xe, một người đàn ông lái Beetle trắng đúng là “quá đẹp”.
Tôi hẹn Địch Lệ Ba đi ăn cơm trưa, cũng xem như là để tạm biệt. Bữa ăn này không hề mập mờ, không có chuyện bất ngờ gì cả, sau khi ăn no, cô ta trở về phòng, còn tôi thì lái xe quay về thành phố W.
Khi mới đi được nửa đường thì Lục Tiểu Nham gọi điện thoại tới, giọng nói bộc lộ rõ cảm xúc tủi thân và trách móc.
“Anh Phong, anh không nhớ tôi nữa rồi sao, tôi đã trở về lâu như vậy rồi mà anh không về thăm tôi, cũng không gọi điện thoại cho tôi, anh…”
“Một tiếng sau sẽ xuất hiện trước cửa nhà cô, tối đa là một tiếng rưỡi.”
Giọng nói tủi thân kia lập tức biến thành vui vẻ, cô hưng phấn nhảy cẫng lên: “Nói điêu là chó con, làm không được là đồ chó con!”
Tôi cười tươi, nhận lời, sau đó tắt điện thoại, tiếp tục lái xe.
Khi tôi tới gần biệt thự nhà họ Vũ thì tốn đúng tròn một tiếng.
Tôi gọi điện thoại cho Lục Tiểu Nham, vốn định mời cô ta đi chơi, dù sao tay không tới chơi nhà người ta thì cũng kỳ kỳ, đặc biệt là vào cuối năm như vày. Hơn nữa nếu tránh mặt được Vũ Cát Minh thì cứ tránh là trên hết!
Nhưng thế giới này đâu vận hành theo suy nghĩ của tôi, Vũ Cát Minh về nhà, phải ngày mai mới trở lại, còn tôi thì bị Lục Tiểu Nham kéo vào trong biệt thự nhà họ Vũ, kêu là cô ta mời tôi tới làm khách, trên thực tế đến tận bây giờ, người nấu cơm vẫn là mẹ của cô ta, Lục Nhan.
Khi nhìn thấy Lục Nhan ở trong phòng khách, bà ta vẫn xinh đẹp tuyệt trần như trước, ở độ tuổi gần bốn mươi, bà ta đẹp một cách không thể tin nổi.
Sau khi bắt chuyện với Lục Nhan, bà ta bị Lục Tiểu Nham đuổi lên trên tầng, để lại không gian riêng tư cho chúng tôi.
“Chị cô và bác Vũ đâu rồi?”
“Ba tôi và chị gái về thăm mộ rồi, ngày 28 tháng 12 hàng năm, họ đều trở về, tôi và mẹ…”
Hiểu rồi, ông Vũ đi thăm mộ mà mang theo hai người họ Lục, đặc biệt là một người trong đó còn họ Lục, vậy thì không thích hợp cho lắm.
Tôi và Lục Tiểu Nham đổi chủ đề, tán gẫu về những vấn đề khác, về chủ đề học tập, cuộc sống thường ngày, bầu không khí rất vui vẻ.
Chừng hai tiếng sau, cửa lớn nhà họ Vũ đột nhiên được mở ra, sau đó xe của Vũ Cát Minh đi vào.
Vốn tôi không muốn gặp mặt ông ta, gặp phải con cáo già này là tôi cảm thấy xấu hổ rồi, không ngờ cuối cùng vẫn chạm mặt.
Khi tôi tới sân, định chuẩn bị chào hỏi một câu thì phát hiện ra người xuống xe không phải Đông Nhị Gia mà là Vũ Bích Phượng, ở ghế sau cũng không có ai xuống, hiển nhiên là không còn ai.
“Chị, sao chị đột nhiên quay về vậy?”
Lục Tiểu Nham đi ra đón, ôm lấy cánh tay Vũ Bích Phượng, gương mặt vô cùng đáng yêu.
Vũ Bích Phượng xoa đầu cô ta, nói nhỏ: “Sao hả, nhân lúc chị không có nhà định ăn vụng phải không, vậy mà chị còn định chờ em về để chia sẻ với em nữa chứ.”
“Nào có đâu…”
Lục Tiểu Nham nói vậy cũng cảm thấy chột dạ, Vũ Bích Phượng chỉ cười, cũng không để trong lòng.
Khi thấy hai chị em hòa thuận như vậy tôi cũng rất mừng, chỉ là khi nghe thấy hai cô gái đó muốn chia sẻ tôi thì tôi cảm thấy… cảm thấy kích động muốn chứng minh mình không phải là một món đồ.
Tôi nói chuyện với Vũ Bích Phượng trong phòng khách, khi hỏi thăm Vũ Cát Minh đâu thì cô ta giải thích Vũ Cát Minh muốn uống rượu nói chuyện quá khứ với các chú các bác ở dưới quê, cô không hứng thú với chuyện đó nên tự mình trở về.
Khi nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của con hồ ly tinh này thì tôi biết cô ta đoán được Lục Tiểu Nham chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho tôi, vậy nên quay về để “bắt gian”.
Quả nhiên nhân lúc Lục Tiểu Nham đi toilet, cô ta thừa cơ tóm chặt lỗ tai tôi.
“Được đó, nhân lúc tôi không ở nhà mà đã học được trò lén lút quan hệ rồi, ngoan ngoãn khai thật ra đi, ai quyến rũ ai!”
Tôi mượn sức nặng cơ thể ép cô ta ngã xuống ghế sofa, sau đó phà hơi vào bộ ngực căng tròn, săn chắc qua lớp áo. Chẳng bao lâu sau cô ta đã nóng ran, không thể chịu đựng thêm nữa, liên tục cầu xin tha thứ.
Lục Nhan đi từ trên tầng xuống để chuẩn bị nấu cơm nhìn thấy hết tất cả những hành động này.
Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào …
CHƯƠNG 304: BA NGƯỜI PHỤ NỮ TRONG MỘT GIA ĐÌNH
Tôi và Vũ Bích Phượng chỉ cảm thấy hơi xấu hổ khi bị Lục Nhan nhìn thấy, nói thật thì nó cũng không khác gì việc bị Lục Tiểu Nham nhìn thấy.
Nếu như nói đúng ra thì Lục Nhan mới là người phải cảm thấy xấu hổ, dù sao thì tôi và bà ta ngủ trong phòng ngủ suốt cả đêm, sáng ra bị Vũ Bích Phượng chặn lại, vậy mới là xấu hổ.
“Phượng Phượng về rồi à, ba con đâu?”
“Tối nay ba không về đâu, ngày mai ba mới về, ngày mai con sẽ đi đón ba và chú Đông.”
Lục Nhan lên tiếng, sau khi trò chuyện vài câu thì đi vào trong bếp nấu cơm.
Vũ Bích Phượng dặn tôi ngồi đây đã, sau đó cô ta tới phòng ngủ để thay đồ, lúc này Lục Tiểu Nham vẫn chưa ra khỏi nhà vệ sinh, vậy nên tôi tiến thẳng vào trong phòng bếp.
Lục Nhan đang rửa rau, tôi ôm lấy cặp mông quyến rũ, tròn đầy, kiêu ngạo vểnh lên của bà ta, sau đó liên tục sờ bóp.
“Cậu làm gì vậy hả?!”
Bà ta vội vàng đẩy tôi ra, run rẩy nhìn ra phía bên ngoài.
“Không sao đâu, Vũ Bích Phượng đang thay quần áo, Tiểu Nham đang ở trong phòng vệ sinh. Lục Nhan, tôi nhớ bà chết đi được.”
Lục Nhan lườm nguýt tôi, “Khi nãy thấy cậu thân thiết với Vũ Bích Phượng như vậy là tôi biết ngay trước đó chắc chắn hai người đã bắt tay gài bẫy tôi, lừa tôi vào trong phải không.”
“Lục Nhan, làm người thì phải có lương tâm chứ, đêm đó bà cho tôi ở lại, từ đầu chí cuối tôi chưa từng rời khỏi phòng ngủ của bà, chuyện xảy ra khi ấy cũng là do trước đó tôi vất vả khuyên nhủ mới…”
Khi tôi đang cố gắng giải thích, chứng minh sự trong sạch của bản thân thì bà ta mở miệng cắt ngang.
“Được rồi, mọi chuyện đều là quá khứ, bất kể là thật hay giả thì tôi cũng không truy cứu thêm nữa, thật ra hiện giờ cũng rất tốt, Bích Phương luôn coi Tiểu Nham như em gái ruột, tôi không còn gì để lo lắng nữa cả, cũng không có lòng dạ nào làm chuyện gì khác.”
Nói xong bà ta quay đầu nhìn về phía tôi, “Sau này chúng ta không thể ở chung một chỗ với nhau nữa đâu, tôi không muốn vì chuyện của mình mà liên lụy tới Tiểu Nham, tuyệt đối không thể!”
Tôi thoải mái đồng ý, “Được.”
Tôi thoải mái đồng ý như vậy khiến Lục Nhan không dám tin tưởng, vậy thì tôi chỉ có thể dùng hành động thực tế sau này để chứng minh bà ta không tin là chuẩn xác.
Tôi rời phòng bếp quay lại phòng khách, không lâu sau thì Lục Tiểu Nham đi ra, sau đó thì Vũ Bích Phượng cũng đi ra, tôi tán gẫu với hai chị em ở trong phòng khách, thỉnh thoảng còn đùa tục một hai câu, thời gian nhanh chóng trôi qua.
Sau khi ăn cơm tối xong, ngồi nán lại một lúc thì tôi đứng dậy muốn rời khỏi, kết là là bị Lục Tiểu Nham kéo lại, cô ta đề nghị chơi mạt chược, nếu không thì chán lắm, Vũ Bích Phượng cũng đồng ý.
“Anh đừng đi mà, anh mà đi thì ba mẹ con em phải chơi như thế nào chứ!”
Lục Tiểu Nham năn nỉ ỉ ôi, khi thấy tôi đưa mắt nhìn về phía Lục Nhan thế là lại cầu xin mẹ của cô ta.
“Mẹ, tối chán lắm, con không thích xem buổi liên hoan cuối năm, chị cũng không thích xem, chúng ta chơi mạt chược nhé!”
Dù mẹ cố chấp hơn đi chăng nữa cũng không thể đấu lại được con gái làm nũng, đây là chuyện vô số cặp mẹ con đã chứng minh rồi, Lục Nhan đương nhiên cũng không phải ngoại lệ, vậy là dưới vài câu năn nỉ của Lục Tiểu Nham, bà ta không thể không bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng.”
“Phong à, cậu ở lại chơi mạt chược cùng đi!”
Tôi còn chưa đồng ý thì Lục Tiểu Nham đã vội vàng kéo tôi lên tầng trên, đi tới phòng đánh mạt chược.
Nếu xét về tuổi tác thì Lục Nhan lớn nhất, tôi ngồi đối diện bà ta, nhà trên tôi là Vũ Bích Phượng, nhà dưới là Lục Tiểu Nham, sau đó bốn người chúng tôi bắt đầu chà mạt chược.
Nói thật thì tôi chẳng hiểu quái gì về mạt chược cả, biết cách xếp bài ù, vậy nên muốn để tôi tính bài, chọn bài, gửi bài thì là chuyện không tưởng. Vậy nên Lục Tiểu Nham là nhà dưới của tôi khổ cực vô cùng, liên tục hai vòng bị những quân bài không có quy tắc của tôi đánh ra làm rối loạn, ngược lại thì tôi ù vài lần, vì vậy tôi rất biết ơn Vũ Bích Phượng.
Cô gái này lợi hại ghê, tôi cần gì để ù thì cô ta đánh quân đó, không biết cô ta đoán được bằng cách nào, dù sao thì cũng khiến tôi rất bội phục.
“Chị lại nhường, chị cầm bốn quân chim sẻ không ra, anh Phong cầm một Chim sẻ mà chị cũng đánh cho anh ấy, chị nhường quá lộ liễu rồi đó!”
Lục Tiểu Nham nhìn thấy bài của Vũ Bích Phượng, nghiêm túc phản đối.
Vũ Bích Phượng giả vờ ngốc nghếch, “Chị chờ Ù , không thể ra được.”
“Ra cũng Ù mà, vì sao lại không thể?”
“Vậy cũng được sao? Chị đâu có biết!”
Chỉ cần một câu không biết là có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề khó, dù sao nói vậy cũng không khác gì nói “Chị chơi xấu, nhường cho anh ta đấy” cả.
Trên bàn mọi người chơi rất vui vẻ, dưới bàn cũng đang rất vui nhộn. Tôi và Lục Nhan đang người đánh người đỡ ở dưới bàn, bàn chân xinh xắn gợi cảm của bà ta bị tôi trêu chọc đến mức không thể ngồi yên được.
Sau khi đánh xong vài ván mạt chược, Lục Tiểu Nham thua 2 triệu 4, Vũ Bích Phượng thua 18 triệu, Lục Nhan thắng chín trăm, số tiền còn lại đều nằm trong tay một người không biết chơi mạt chược là tôi.
Nhìn đồng hồ thấy đã muộn, đã sang ngày mới rồi, vậy nên tôi đề nghị giải tán không đánh nữa, Lục Nhan và Vũ Bích Phượng cũng đồng ý, chỉ có Lục Tiểu Nham phản đối, nhưng cũng không có cách nào cả.
Tôi đang định trở về nhà thì vừa đi tới đại sảnh đã bị Lục Tiểu Nham kéo lại.
“Anh Phong, anh đừng đi mà, đã muộn như vậy rồi, hay là anh ngủ ở phòng của khách đi!”
“Tiểu Nham!”
Lục Nhan đanh mặt lại, không nói gì thêm, nhưng bà đã biểu lộ rõ thái độ của mình.
Nói thật tôi cũng không hề muốn ở lại, “Tiểu Nham, bác Vũ không ở nhà, nhà cô có ba người phụ nữ, tôi không thích hợp ở lại đây đâu, tôi…”
“Đúng như thế nên anh mới phải ở lại, nếu không nhỡ đâu có người xấu đột nhập vào, ba người phụ nữ ở trong nhà biết phải xử lý sao?”
Cô ta giỏi già mồm cãi láo ghê, tôi chỉ muốn nói với cô ta là những khẩu súng ống đầy trên tường của trong phòng sách của ba dượng cô ta đủ để dọa bất cứ kẻ xấu nào chạy mất dép.
Khi tôi và Lục Tiểu Nham đang tranh luận thì Vũ Bích Phượng lên tiếng.
“Ở lại đây đi, có tôi ở nhà, không có việc gì đâu, tí nữa bảo Tiểu Nham dẫn cậu tới phòng ngủ cho khách.”
Không thể không thừa nhận rằng vào những thời khắc quyết định, nữ chủ nhân của nhà họ Vũ không phải mang họ Lục mà là mang họ Vũ, Vũ trong Vũ Bích Phượng.
Cuối cùng vẫn ở lại nhà họ Vũ, Lục Tiểu Nham dẫn tôi đi tới phòng ngủ cho khách, sau đó cô ta lén lút hôn tôi một cái, ném cho tôi một cái nhìn “anh hiểu mà”, sau đó đóng cửa phòng lại, đi ra ngoài.
Tôi hiểu gì chứ, tôi chẳng hiểu gì cả, tôi là người rất trong sáng.
Châm một điếu thuốc hút trong phòng, tôi gửi tin nhắn cho Triệu Tĩnh, không ngờ rằng cô ta nhận được lập tức gọi điện thoại lại cho tôi, nói rằng cô ta rất nhớ tôi, giãi bày nỗi lòng với tôi, nói chuyện ảnh cưới cùng với tôi…
Sau khi nói chuyện mười mấy phút thì mới chấm dứt, tôi cũng bật ảnh chụp lưu trong điện thoại lên xem.
Còn chưa kết hôn mà đã chụp ảnh cưới với cô ta rồi, đúng thật là…
Nhưng không thể không thừa nhận Triệu Tĩnh quả thật rất xinh đẹp, đẹp tới mức khó lòng tưởng tượng được, nhất là khi mặc bộ áo cưới lên, cô ta đẹp tới mức nghẹt thở, đẹp tới mức khiến người nhìn phải thở dài, không dám tin sao trên đời lại có cô gái hoàn mỹ tới mức vậy. Nhất là bức ảnh trên gương mặt xinh đẹp của cô ta nở một nụ cười hạnh phúc ngọt ngào, quả thực là đẹp tới mức không từ ngữ nào miêu tả nổi!
Khi đang ngắm ảnh cưới thì có tiếng ồn truyền tới.
Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Lục Tiểu Nham lén lút tiến vào.
“Anh Phong, em tới rồi, he he he he!”
Lục Tiểu Nham cười gian, lúc này đây tôi như một cô gái rơi vào ổ cướp, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác xâm phạm.
Ngay sau đó Lục Tiểu Nham đã dùng hành động của mình để chứng minh cảm giác của tôi là chính xác.
Cô ta cởi luôn váy ngủ ra, bên trong không còn bất kỳ cái gì che đậy cả, sau đó chui vào trong chăn của tôi.
Sau đó Lục Tiểu Nham hôn lên miệng, lên môi tôi, rồi đến mắt, đến tai, xuống cằm, xuống cổ tôi.
Bờ môi non mềm lưu lại dấu vết của Lục Tiểu Nham lên người tôi, sau đó cô duỗi cánh tay ngọc mềm mại ra, đưa xuống bên dưới, lắc lư như một chiếc máy kéo, hơi tí là lại rung lên.
“Tiểu Nham, anh Phong bảo em này, đó không phải là điện thoại thời dân quốc chứ, không thể rung như vậy đâu!”
Lục Tiểu Nham chui vào trong ngực tôi, mặc cho hai đóa hoa nhỏ căng đầy trước ngực cọ lên trên ngực tôi.
Lục Tiểu Nham thẹn thùng nói: “Em biết, đây là máy khoan thời hiện đại, brừm brừm brừm brừm!”
Cô ta đã nói như vậy rồi thì tôi cũng chỉ có cách dùng hành động thực tế để chứng minh sức mạnh của món đồ chơi này không lớn bằng máy khoan, nhưng đường kính thì lớn hơn nhiều!”
Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào …
CHƯƠNG 305: BIỂN CẢ ƠI, TẤT CẢ ĐỀU LÀ NƯỚC
Hơn một tiếng sau, Lục Tiểu Nham đi ra khỏi phòng tôi, vừa lòng thỏa ý, gương mặt thỏa mái mãn nguyện, hài lòng hạnh phúc.
Tôi nghỉ ngơi được hơn mười phút, đang mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ thì có tiếng bước chân vang lên, không hề có ý định che giấu, đi thẳng tới phòng của tôi.
Một phút sau, cửa phòng bị mở ra, Vũ Bích Phượng đi vào, quang minh chính đại bật đèn lên, sau đó đóng cửa phòng lại.
Vũ Bích Phượng nhìn thấy chiếc khăn tay trên đất, cô ta trợn tròn mắt nhìn tôi, “Phục vụ ai.”
“Tôi nói người ở tầng trên thì chị có tin không?”
“Cho bà ta thêm một lá gan nữa thì bà ta cũng không dám lén lút vụng trộm với người đàn tôi ở trong nhà.”
Tổng giám đốc Vũ của tôi luôn bá đạo, mạnh mẽ như vậy đó.
Nhưng cách thức hành động của cô ta hiển nhiên là còn dữ dội hơn, thẳng tay kéo chăn của tôi lên.
“Tôi mặc kệ, Tiểu Nham muốn thì tôi cũng muốn, cậu hiểu chuyện tôi có muốn hay không hơn bất kỳ người nào khác mà, tôi…”
Tôi không cho cô ta cơ hội nói thêm nữa, đẩy ngã thân thể mềm mại của cô ta xuống giường, sau đó hôn lên bờ môi cô ta, trêu chọc chiếc lưỡi thơm tho bên trong, không cần tốn nhiều thời gian đã khiến cô ta hít thở nặng nề, gấp gáp.
Sau đó tôi xé nát chiếc váy ngủ của cô ta, bộ ngực căng tròn, trắng nõn lộ ra bên ngoài không khí.
“Cậu đúng là đồ khốn kiếp, bộ váy ngủ viền ren này là bộ tôi thích nhất, mua lúc tôi sang Paris đó.”
“Báu vật của tôi là thịt tự nhiên 100% đó, chẳng lẽ không quý giá hơn nó sao? Cục cưng, tới đây nào!”
Khi tôi vừa nói xong thì Vũ Bích Phượng dạng hai chân ra.
“Tôi đang nói hai báu vật ở trên mặt, chị vội làm cái gì chứ, xem ra chị đã nôn nóng không thể chờ đợi thêm được nữa rồi nên đã dạng chân ra rồi, chị muốn “hát Karaoke” rồi hả?”
Vũ Bích Phượng xấu hổ không chịu nổi nữa, liên tục vung bàn tay trắng nõn như phấn đánh lên người tôi.
Chỉ là khi tôi áp sát vào bộ ngực căng tròn, săn chắc của cô ta, lực đánh của cô ta càng ngày càng nhỏ, ngược lại thì tiếng rên rỉ càng lúc lại càng lớn, tiếng ưm ưm của cô kích thích thần kinh của tôi rất mạnh.
“Tới đây nào, bắt đầu thôi, để tôi thử xem gần đây có ai lái xe vào trong hay không.”
“Cậu biến đi, cậu cho là tôi giống cậu à, một đêm mấy lần, mỗi lần đều là người khác?!”
Vũ Bích Phượng vừa dịu dàng mắng vừa xoay người nằm úp xuống dưới giường, sau đó hếch bờ mông đầy đặn quyến rũ của cô ta lên.
Một tiếng “Chát” giòn tan vang lên, dưới cái tét của tôi, Vũ Bích Phượng kêu lên một tiếng mê người.
Trong nháy mắt tiếp theo, Vũ Bích Phượng còn chưa kịp nói gì thì tôi đã chọc vào trong, khiến cô ta rên rỉ liên tục, cánh hoa run rẩy, thân thể xinh đẹp vặn vẹo như rắn…
Hơn nửa tiếng sau, tôi và Vũ Bích Phượng từ trên thiên đường chậm rãi rơi xuống dưới nhân gian.
Hiện giờ sắc mặt cô ta đỏ ửng, đôi mắt lóng lánh quyến rũ.
“Trần Cẩn Phong, cậu là đồ khốn kiếp. Cậu cõ Trương Hồng Vũ, có Cố Diệu Hà, có Lục Tiểu Nham, còn có rất nhiều người phụ nữ khác mà tôi không biết, nhưng tôi chỉ có cậu mà cậu luôn bắt nạt tôi.”
Tôi cảm thấy tủi thân, “Phượng Phượng, tôi bắt nạt chị lúc nào chứ?”
“Có mà! Đó! Tôi nói một câu mà cậu cũng phản bác, vậy không phải bắt nạt tôi thì là gì!”
Đúng vậy, sao có thể giảng giải lý lẽ với phụ nữ cho được, nhất là người phụ nữ của mình, đúng là chẳng có lý lẽ nào để nói acr.
Sau đó tôi đành phải dỗ dành, cưng nựng, nói ngon nói ngọt mãi mới có thể khiến Vũ Bích Phượng vừa lòng, cô ta đắc ý đi ra bên ngoài.
Tôi nhìn đồng hồ, đánh mạt chược xong là hơn một giờ, hầu hạ Lục Tiểu Nham hơn một tiếng, hầu hạ Vũ Bích Phượng hơn một tiếng rưỡi, nhìn thời gian thì chỉ còn mấy phút là đến bốn giờ, còn ngủ cái mẹ gì nữa chứ!
Nằm trên giường chừng nửa tiếng, tôi không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào, vậy là tôi hút hai điếu thuốc lá, sau đó đi bằng mũi chân ra khỏi phòng, đi lên tầng trên, tới thì đã tới rồi, không làm thì thôi chứ đã làm thì phải làm tới cùng, dù sao thì đã hơn bốn giờ sáng rồi, làm tới sáng sớm, ăn bữa sáng xong rồi đi là vừa!
Khi tìm tới phòng ngủ của Lục Nhan, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, bà ta đang ngủ say.
Đóng cửa phòng lại, tôi rón rén đi tới gần bà ta, lấy điện thoại di động ra, nhẹ nhàng mở đèn pin lên.
Không thể không thừa nhận tư thế ngủ của ả đàn bà này rất quyến rũ, miêu tả chính xác thì toàn thân xếp thành một chữ Đại, giống như tôi đi ngủ tạo thành chính chữ Thái vậy.
Tôi leo lên giường, hôn lên bờ môi quyến rũ kia một cái, bà ta không phản ứng lại, thế nên tôi lại hôn một cái, bà ta vẫn không phản ứng lại.
Tôi xem bà không phản ứng tới bao giờ!
Cởi sạch quần áo ra, tôi ngồi xổm trên đầu Lục Nhan, không ngừng trêu chọc bờ môi gợi cảm của bà ta.
Cuối cùng bà ta mở to hai mắt, phản ứng lại, ngay sau đó há hốc miệng ra, sợ hãi định hét lên.
Đương nhiên là tôi không thể để bà ta hét thành tiếng được rồi, đang là trời khuya vắng lặng, làm vậy sẽ quấy rầy mọi người.
Vậy là tôi đút thằng em to lớn kia vào trong miệng bà ta, không ngừng đung đưa.
Khi nhìn thấy là tôi thì bà ta thở phào nhẹ nhõm, vung tay lên đánh tôi, hình như còn đang định mắng tôi thì phải, nhưng chỉ phát ra được tiếng ưm ưm, không thể nói thành lời.
Trêu chọc bà ta mấy phút thì tôi mới chịu rút ra.
Bà ta định nói gì nhưng tôi bịt miệng bà ta lại, lúc này đây không nói gì có hiệu quả hơn mọi lời nói, đừng nên nói bất kỳ chuyện gì cả, hành động trực tiếp là xong.
Nằm ngược đầu cùng với bà ta, sau đó tôi mạnh mẽ tách khu vực mềm mại kia ra, kéo tới trước mặt tôi.
Một phút sau, đầu tôi nằm ở vị trí giữa cặp đùi ngọc tuyệt mỹ kia, còn đầu của bà ta thì đang ở chỗ nóng hổi nhất của tôi. Không cần phải nói bất kỳ lời nào cả, đầu của tôi hạ xuống, Lục Nhan không thể kìm nén được dục vọng từ sâu trong cơ thể truyền ra, bắt đầu phát ra những tiếng rên rỉ.
Có lẽ là do không thể đè nén được âm thanh kia cho nên cuối cùng bà ta cúi đầu, chui vào giữa hai chân của tôi, không ngừng tiến vào rút ra.
Chừng nửa tiếng sau, cuối cùng Lục Nhan không chịu nổi nữa, dù sao thì bà ta đang ở độ tuổi như sói như hổ.
Mặt bà ta đỏ bừng, giãy dụa đứng dậy, sau đó mở tủ ra, lấy một đôi tất cao màu đen mỏng dính ra, mặc vào ở ngay trước mặt tôi.
Động tác ưu nhã cộng thêm thân thể mềm mại của Lục Nhan quả thực như đang thiêu đốt tôi, không khí hít vào trong cơ thể gần như không đủ để cung cấp cho trái tim đang đập thình thịch.
Lục Nhan từ tốn đi tất chân vào, cặp đùi ngọc trắng nõn trước đó đã biến thành màu đen xuyên thấu vô cùng quyến rũ, nó đúng là loại thuốc kích dụng tuyệt vời nhất, khiến tôi thiếu chút nữa là không kìm nén được.
Càng quá phận hơn chính là Lục Nhan còn kéo phần trên thật sát vào, chỉ chừa lại một khe hở. Tôi vẫn còn nhớ mang máng khi rời thành phố W tới thành phố Q, khi ấy tôi đã làm như vậy với bà ta, xem ra bà ta nghiện trò này rồi.
Ôm cặp đùi ngọc kia vào trong ngực, tôi liếm lạp, hôn hít từng chút từng chút một, khiến Lục Nhan cảm thấy như có kiến bò qua người, ngứa ngáy và mong chờ, thèm khát. Thậm chí khi tôi hôn tới đùi thì thấy phần tất chân ở vị trí đó đã ướt sũng.
“Lục Nhan, không phải bà nói chúng ta không thể tiếp tục như vậy sao?”
Mặt Lục Nhan đỏ như khỉ đít đỏ vậy, không biết là đang đỏ ửng hay là xấu hổ nữa.
Lục Nhan trừng mắt với tôi, nhưng nó đâu có tác dụng gì, dù sao nó cũng giống như đang quyến rũ, đang hấp dẫn tôi vậy.
“Cậu đâu có đồng ý, vả lại chính cậu chủ động đi tới chỗ của tôi mà…”
Dù rơi xuống giếng bà ta cũng phải tìm một chỗ đất khô, nói như nào cũng là có lý, tôi không thèm để ý tới bà ta nữa.
Sau đó tôi chuyển lực chú ý nên cặp chân dài kia, Lục Nhan chậm rãi nhắm mắt lại, trên gương mặt tỏ rõ sự mong chờ và hưởng thụ.
“Xoẹt” một tiếng, chiếc tất chân bị giật mạnh, tạo thành lỗ rách lộ hang động kia ra ngoài.
“Cậu làm gì vậy?!”
Lục Nhan sững sờ, hiển nhiên bà ta đã thích khoái cảm mát lạnh, trơn trượt kia.
“Nhưng tôi muốn để bà nếm thử mùi vị chân chính của nó, tôi cũng muốn nếm thử cảm giác chặt chẽ, ướt át, ấm áp của bà!”
Bà ta còn chưa kịp phản ứng gì lại thì tôi đã bổ nhào lên trên thân thể mềm mại của bà ta, nâng cặp chân dài kia lên, mạnh mẽ ưỡn lưng đâm thẳng tới, “Phụt” một tiếng, đâm thẳng vào bên trong, khiến bà ta phải kêu lớn một tiếng.
Sau khi tất cả kết thúc, đúng như tôi dự đoán, đã hơn sáu giờ sáng, sắc trời đã dần chuyển màu xanh lam, không bao lâu nữa là cũng tới lúc mặt trời mọc rồi.
Lục Nhan tựa lên trên người tôi, thở hổn hển, chiếc giường đơn đã ướt sũng, tất cả đều đến từ thân thể mềm mại, quyến rũ, gợi cảm của bà ta.
“Có người bảo phụ nữ làm từ nước, trước giờ tôi đều tin. Nhưng gặp bà thì tôi lại không tin nữa, bà phải là biển cả mới phải chứ. Bà đã nghe qua bài thơ cả ngợi biển cả này rồi chứ? Biển cả ơi, tất cả đều là nước…”
“Cút!!!”