CHƯƠNG 273: TẶNG NGƯỜI ĐÓA HỒNG, HƯƠNG KHÔNG VƯƠNG LẠI TRÊN TAY
Dựa vào lương tâm, nói thật lòng, tôi thật sự có ý định ngủ với Thời Trình Trình.
Nhưng theo kế hoạch của tôi, cần phải làm từng bước từng bước một, chứ không phải là đốt cháy giai đoạn nhảy đến bước này.
Thế là, sau khi im lặng trong giây lát, tôi ôm cô ta vào lòng.
“Trình Trình, tôi thật sự thích cô, bởi thế tôi không muốn sau này cô thấy hối hận. Mặc dù tôi không biết hôm nay cô bị làm sao, lại gặp phải chuyện gì đau lòng nhưng tôi không phải là đồ mù lòa, tôi cũng có thể nhận ra cô đau lòng, có được không…”
Tôi nói rất nhiều với Thời Trình Trình, mục đích chính duy nhất là bày tỏ tình cảm, không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Sau giây lát, rốt cuộc tôi cũng nói đến nỗi Thời Trình Trình khóc nức nở, tôi có thể nhận ra sự ấm ức mà Bành Triển Nghĩa mang đến cho cô ta, và cả sự cảm động dành cho tôi qua những giọt nước mắt.
Sau khi ăn xong buổi cơm trưa, Thời Trình Trình phải đi, trước lúc ra khỏi cửa, cô ta còn nói rằng tôi là người tốt…
Mấy ngày sau đó, ngày nào cũng trôi qua một cách bình đạm, ban ngày ăn cơm với Thời Trình Trình, buối tối đến Đỉnh Phường làm việc, chỉ khác có một điều, Triệu Tĩnh không đi làm nữa.
Tôi cũng có nói chuyện này với Trịnh Càn Nam, ông ta chẳng hó hé tiếng nào về chuyện của Triệu Tĩnh, giống như bị ai dán giấy niêm phong, kín miệng như bưng.
Mấy ngày nay, tôi cũng nhận được điện thoại từ Phong Sương và Triệu Thành Công, hai người bọn họ bị tôi đối xử bằng hai thái độ khác nhau, tôi không tiếp điện thoại của Triệu Thành Công, về phía Phong Sương, tôi chỉ nói rằng đã chuyển tiền cho Triệu Thành Công. Cuối cùng bọn họ đánh nhau như thế nào thì đó là chuyện của bọn họ.
Tôi chỉ phụ trách làm việc tốt không lưu lại danh tính, có để lại tên cũng chỉ để lại tên húy của cậu cả nhà họ Trịnh, Trịnh Thế Hào mà thôi.
Buổi chiều ngày hôm ấy, lúc tôi định nấu cơm, Triệu Tĩnh gọi cho tôi, cô ta muốn hẹn tôi đi ăn cơm.
“Cái gì, rốt cuộc chị Tĩnh cũng chịu ló đầu lộ diện rồi?”
Cô ta im lặng một hồi lâu, vào lúc tôi định cúp máy thì giọng nói của cô ta vang lên trong ống nghe, giọng nói rất nhỏ nhẹ: “Xin lỗi.”
“Cô thật sự nói xin lỗi tôi, tôi thật lòng thật dạ với cô mà cô lại im hơi lặng tiếng, tiếng xin lỗi này cô nói cũng không oan uổng đâu…”
Sau khi nói thêm vài câu đơn giản, hẹn tôi đến đón cô ta, cô ta bèn chấm dứt cuộc trò chuyện.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, tôi gọi điện thoại cho Thời Trình Trình, báo với cô ta rằng tối nay tôi phải đi xã giao rồi ra ngoài.
Vừa mới xuống nhà lái xe, điện thoại lại đổ chuông. Tôi mò tìm điện thoại, là Vũ Bích Phượng.
Tôi bắt máy, mở loa ngoài rồi lái xe đi qua nhà Triệu Tĩnh.
“Sao thế, chị đẹp Bích Phượng, chị nhớ tôi rồi à?”
“Tôi không nói thừa với cậu nữa, tôi hỏi cậu, Trịnh Thế Hạo bị người ta chém đứt tay cứa đứt gân chân có phải cậu làm không?”
Trịnh Thế Hạo bị chém đứt tay, cứa đứt gân chân à? Đây đúng là tin tức tốt lành.
“Đương nhiên không phải là tôi làm rồi, tôi là một công dân lương thiện tuân thủ pháp luật, là cư dân lương thiện đó. Nhưng tôi tặng hoa hồng, để hương thơm lưu lại trên người anh ta…”
Sau khi nói dứt lời, tôi kể đại khái về chuyện mình mượn danh nghĩa cậu cả nhà họ Trịnh trong lần đến Đông Bắc.
Vũ Bích Phượng im lặng một hồi lâu rồi nói: “Thế được rồi, tôi nghe đám người đua xe với anh ta nói, đột nhiên đêm hôm ấy có một đám nguời Đông Bắc xuất hiện, cản xe của anh ta lại, chẳng nói được mấy câu mà đã đánh đập chém bậy lung tung, gân tay và gân chân vô tình bị chém đứt trong lúc anh ta giãy giụa.”
“Xã hội tối tăm thật, tôi chẳng dám tưởng tượng đấy, không ngờ chuyện như thế này lại xảy ra trong xã hội pháp trị. À phải rồi, Trịnh Thế Hạo chết chưa, anh ta đừng chết đấy, tôi còn chưa tính tiền vốn với anh ta đâu!”
“Chưa chết, gân tay với gân chân được nối lại rồi, hơn nữa chuyện này đã được lập án điều tra, nghe nói điều tra rất nghiêm ngặt.”
“Đó là chuyện nên làm, xã hội pháp trị, ai làm thì nên bị điều tra đến cùng, tuyệt đối không nhân nhượng!”
Vũ Bích Phượng im lặng, một lúc lâu sau cô ta mới nói: “Ba của Trịnh Thế Hạo đã liên lạc với ba của tôi, hy vọng có thể giúp đỡ điều tra, tôi lo người làm là anh, nếu như không phải anh xúi giục thì tôi yên tâm rồi.”
Vũ Bích Phượng lo lắng cho tôi, khiến cho tôi cảm nhận được tâm ý của cô ta, tôi cảm động vô cùng.
“Bích Phượng, cảm ơn cô vì đã quan tâm đến tôi, tôi thật sự không biết làm sao để bày tỏ tình yêu và sự cảm động trong lòng mình nữa. Thế này đi nhé, cô đợi tôi, tôi lái xe về ngay, đêm nay sẽ hầu hạ cô chu đáo, nhất định sẽ hầu hạ qua đêm, tôi…”
“Cút!!!”
Điện thoại bị ngắt máy…
Tôi lái xe đến trước nhà Triệu Tĩnh, sau khi rước cô ta, chúng tôi cùng đến một quán ăn nhỏ.
Mặc dù quán ăn hơi nhỏ, nhưng không gian nhã nhặn, hơn nữa cũng rất có vệ sinh, quan trọng nhất là mùi vị khá ngon.
Thỉnh thoảng Triệu Tĩnh lại tán gẫu với tôi, hơn nữa câu nào câu nấy cũng là những chuyện không quan trọng, nói chung chỉ toàn là nói nhảm mà thôi.
Lúc sắp sửa ăn xong, đột nhiên Triệu Tĩnh nói với tôi: “Quê tôi gửi tin lên, nói là Triệu Thành Công bị ba đập cho một trận, đánh đến nỗi máu me bê bết khắp đầu với mặt mũi.”
Tôi lập tức cảm thấy sững sờ: “Đánh ác thế à, đó là con của ông ta kia mà”
Triệu Tĩnh đặt đũa xuống, cầm khăn giấy lên lau miệng rồi châm điếu thuốc.
“Con trai ruột dẫn người ngoài đến cưỡng hiếp má nhỏ, cuối cùng còn tự mình hiếp, bởi thế mới khiến cho ba của anh ta giận đến vậy.”
Tôi gật gật đầu: “Xem ra Phong Sương đã vạch trần ra rồi.”
Triệu Tĩnh nhìn tôi: “Xem ra đúng là do anh làm.”
Tôi vội vàng xua tay: “Không thể nói bậy được đâu, tôi chẳng làm gì cả, tôi là Trần Cẩn Phong, tôi là cư dân lương thiện. Tôi đại diện cho người dân lương thiện đấy. Còn về chuyện xấu thì đều do Trịnh Thế Hạo làm, không liên quan gì đến tôi.”
“Thật ra tôi rất tò mò, Trịnh Thế Hạo là ai, tại sao chuyện gì anh cũng đổ lên đầu anh ta thế?”
Tôi chỉ trước ngực và sau lưng: “Vết sẹo, cô nhìn thấy rồi đó, cũng sờ luôn rồi đó, mười tám vết, đều là do anh ta cử người làm, tôi đoán vốn dĩ anh ta muốn chém chết tôi.”
Triệu Tĩnh nhíu mày, có thể nhận ra cô ta hơi tức giận.
“Thế còn Trịnh Thế Hạo thì sao, bây giờ anh ta đang ở đâu.”
“Cô đừng tức giận, bây giờ Trịnh Thế Hạo còn thê thảm hơn tôi nữa, gân tay và gân chân đều bị chém đứt hết ráo rồi, mặc dù đã được nối lại, nhưng chắc chắn sẽ không linh hoạt như trước kia được nữa. Đúng rồi, vừa khéo tôi muốn hỏi cô một việc, cô cảm thấy chuyện này là do Triệu Phong Thu làm hay là Triệu Thành Công làm?”
Triệu Tĩnh còn không buồn nghĩ ngợi đã trả lời tôi ngay: “Triệu Phong Thu.”
“Chỉ có Triệu Phong Thu mới có thể làm ra được chuyện vô pháp vô thiên như vậy, nếu như cái tên chết nhát Triệu Thành Công có gan, anh cảm thấy còn đến phiên anh đi cưỡng hiếp Phong Suơng à?”
Tôi trịnh trọng gật đầu, Triệu Tĩnh nói cũng có lý.
Tiếp theo cứ để ba của Trịnh Thế Hào và ba của Triệu Tĩnh đấu với nhau đi, ai chết cũng là đáng đời, dù gì tôi chỉ phụ trách tặng hoa hồng, không lưu lại hương trên tay, đổ hết chậu phân lên đầu bọn họ.
Sau khi ăn cơm xong, tôi hỏi xem Triệu Tĩnh muốn đi đâu, cô ta bảo muốn đến Đỉnh Phường.
“Ông lớn chịu cho cô đi làm rồi à?”
Triệu Tĩnh im lặng, im lặng có nghĩa là ngầm thừa nhận, cũng có thể là chẳng còn gì để nói, mà cũng có thể là cả hai.
Sau khi đến cửa Đỉnh Phường, tôi hạ ghế sau xuống rồi đè cơ thể mềm mại của cô ta xuống ghế sau.
Rồi sau đó, đôi môi mỏng của cô ta bị tôi điên cuồng chiếm đoạt, hôn ngấu nghiến.
Ban đầu cô ta không phản kháng, nhưng rồi nhanh chóng từ bị động hóa thành chủ động.
Lúc hai đôi môi tiếp xúc với nhau, lưỡi với lưỡi quấn quýt bên nhau, ngọn lửa dục vọng trong lòng chúng tôi lập tức được khơi lên.
Nếu như không phải vì địa điểm không thích hợp, tôi nghĩ chắc chắn đêm nay tôi và cô ta phải làm ra chuyện kích thích bọt nước văng tung tóe.
Sau khi nụ hôn nồng nàn chấm dứt, tôi ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô ta
“Tĩnh, tôi muốn biết chuyện của cô, tất cả mọi chuyện.”
Cô ta nhìn tôi, sau khi im lặng đủ mười giây, cô ta ngẩng đầu hôn phớt lên mặt tôi.
“Tôi không muốn nói, anh đừng ép tôi, được không?”
“Được.”
Cô ta nói với tôi: “Cảm ơn.”