CHƯƠNG 19: MIỆNG CỦA CÔ LINH GHÊ
Đương nhiên Trương Ngọc Dung không muốn giày vò tôi, cũng không phải chán chường nên muốn kiếm chuyện giết thời gian, cuộc gọi sau đó của cô ta đã giải thích rõ ràng hết mọi thứ, để tôi nhìn, nhìn liên tục, nhìn đi nhìn lại, không phải để nhìn xem người phụ ấy xinh đẹp đến nhường nào, mà là muốn nhìn xem coi bọn họ sẽ có cảm giác vào lúc nào, và dấu hiệu lúc có cảm giác của bọn họ sẽ như thế nào, đàn ông thì nên làm gì.
Còn Diêu Mộc Thanh xem chung với tôi là để cô ta đứng trên góc nhìn của phụ nữ, để nói cho tôi biết đâu mới là chỗ nhạy cảm của phụ nữ, và những vị trí nào có thể khiến cho người phụ nữ sướng đến cao trào...
Nói chung là có rất nhiều cách, nhưng Trương Ngọc Dung nói cho tôi biết, mấy thứ này bắt buộc phải học cho hết, mà còn phải thật tinh thông mới được.
Mấy ngày tiếp theo đó, tôi vừa buồn bã cũng vừa cảm thấy thoải mái, có Diêu Mộc Thanh bầu bạn với tôi thì không nói, chúng tôi còn có thể xem phim, lúc cần thiết cô ta sẽ dùng mỗi một bộ phận trên cơ thể của mình để giúp tôi giải quyết. Nhưng buồn ở chỗ, vào thời khắc hứng tình, tôi lại phải nhớ rõ từng chỗ một, từng dấu hiệu một, giống như lúc còn đi học vậy, rắc rối quá chừng, đến nỗi tôi xem phim mà xem đến nỗi muốn nôn ọe cả ra.
Sau năm ngày ru rú trong nhà, rốt cuộc tôi cũng không chịu đựng nổi nữa, tôi lấy cớ phải đi học lái xe, thành công thoát khỏi phim và Diêu Mộc Thanh. Về chuyện này, đến Trương Ngọc Dung cũng không làm gì được tôi, dù sao cô ta không thể kêu tôi mua một chiếc xe, rồi yêu cầu người ta tặng tài xế được.
Sau khi đến trường dạy lái xe, tôi liên lạc với hiệu trưởng, hiệu trưởng lập tức giao tôi cho một anh huấn luyện viên dạy vài học viên.
Lúc tôi đến bên cạnh chiếc xe, huấn luyện viên đang dạy dỗ một cô nhóc buộc tóc đuôi ngựa, khiến cho cô ấy gục đầu vào vô lăng khóc nức nở.
Tôi bèn gọi huấn luyện xuống, đương nhiên không phải muốn đánh anh ta, mà là gọi anh ta hút điếu thuốc.
Huấn luyện viên họ Lý, mọi người thường gọi anh ta là lão Lý, tôi cũng không khách sáo, sau khi chia thuốc xong bèn nhét luôn thuốc lá vào túi của anh ta, hỏi anh ta xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nghe lão Lý giải thích tôi mới biết rằng, cô bé ấy không phối hợp giữa đạp bàn côn và chân ga một cách nhuần nhuyễn, ban đầu còn tỏ ra ấm ức nên mới làm lão Lý tức giận, nói nặng cô ấy đôi câu, nào ngờ cô bé lại bật khóc.
Tôi nhìn cô bé đi xuống từ ghế tài xế, cảm thấy cô ấy quen quen, lúc nhìn kỹ hơn một chút, đây chẳng phải là Lục Tiểu Nham, người bị Ngô Diệc Thành hiểu lầm là bướm đêm hồi tối qua đây à?
Tôi hẹn lão Lý ăn cơm trưa chung với nhau, anh ta còn làm ra vẻ, sau đó tôi bèn tự mình quyết định luôn, rõ ràng anh ta thích người dứt khoát như tôi đây, dắt tôi đến trước chiếc xe, giới thiệu cho tôi biết đây là chân ga, bàn côn, cần số,..rồi nói cho tôi biết thứ tự ban đầu.
Đây cũng chẳng phải chuyện gì quá khó khăn, tôi muốn leo lên lái thử, anh ta cũng đồng ý, tôi làm theo từng bước anh ta hướng dẫn, cuối cùng đã ngừng xe một cách tiêu chuẩn.
Vừa mới bước xuống xe, lão Lý bèn trừng mắt nhìn tôi: “Biết lái xe còn đến đây hóng hớt à?”
“Tôi đâu có biết lái xe, mới lái lần đầu thôi đấy, trước đây tôi từng lái xe kéo, cảm thấy cũng chẳng khác nhau gì mấy...”
Sau khi nói chuyện phiếm với lão Lý một hồi, anh ta mới đi giám sát các học viên khác xem họ luyện tập đến đâu rồi, còn tôi lại đi đến trước mặt Lục Tiểu Nham, cô ấy đang núp trong góc tường.
Tôi mua hai chai nước suối trên đường, đưa cho cô ấy một chai, cô ấy nhìn tôi, bèn ngẩn người: “Sao lại là anh thế?”
“Sao không thể là tôi?”
Tôi mở cái ghế xếp ra rồi ngồi xuống, hớp một ngụm nước, rồi cố ý làm ra vẻ không biết vì sao khi nãy cô ấy lại khóc.
Cô ấy nói mình bị chửi, nhưng cũng không thể trách huấn luyện viên được, tại cô ấy ngốc quá, vừa leo lên xe đã thấy căng thẳng.
“Cô ở chung phòng với hai gã đàn ông còn không căng thẳng, chỉ một chiếc xe tàn thì cô căng thẳng nỗi gì, chẳng qua chỉ là một chiếc hộp thép nằm trên bốn cái bánh xe thôi sao?”
“Đồ đáng ghét!” Gương mặt Lục Tiểu Nham có vẻ rất xấu hổ.
Tôi trò chuyện với cô ấy thêm một lúc nữa, tâm trạng Lục Tiểu Nham tươi tắn hơn một chút, rồi ngỏ lời cảm ơn với tôi, cũng không biết cảm ơn vì chai nước hay là vì tôi đã khuyên răn cô ấy.
Luyện tập đến buổi trưa, gần đến giờ tan học, tôi đi về trước, ra quán ăn đặt món ngon, rồi gọi cho lão Lý một cuộc.
Sau khi tan học, lão Lý nhanh chóng lái chiếc xe dùng để dạy học ra tìm tôi, lão Lý không uống rượu, bởi thế chỉ ăn không thôi, nhưng anh ta ăn hết sức nhiệt tình, chúng tôi nhanh chóng thân thiết với nhau.
Không thể không nói rằng, lão Lý đúng là người tốt, chẳng qua tình cách của anh ta hơi nóng nảy quá mà thôi. Giữa lúc ăn, tôi nói với anh ta chuyện về Lục Tiểu Nham, lão Lý bảo anh ta hận sắt không rèn nổi thành thép, đáng lý người trẻ tuổi thì phải thông mình, tiếp thu nhanh chóng gì đấy mới đúng.
Sau khi ăn hết bữa cơm, tôi thấy vẫn còn sớm bèn mua điếu thuốc cho lão Lý, rồi bọn tôi đổ đầy xăng.
Lão Lý cũng không trách móc, sau khi làm ra vẻ đẩy qua đẩy lại, lão Lý mới nhận điếu thuốc, rồi dạy riêng cho tôi một lúc, có sự hướng dẫn của anh ta, tôi càng học nhanh hơn nữa. Vào buổi chiều trước giờ vào học, tôi đã thành người lái xe chở anh ta về sân luyện tập trong trường dạy lái xe rồi.
Trong giờ luyện tập lái xe lúc ban chiều, Lục Tiểu Nham lại tiếp tục làm sai, nhưng sắc mặt lão Lý vẫn tươi phơi phới, anh ta giảng giải chi tiết cho cô ấy, vốn dĩ cô ấy còn đang chuẩn bị tâm lý bị ăn chửi một chặp, bây giờ lại hết sức mừng rỡ.
Tôi ngồi đợi trong bóng râm, mấy học viên nam khác đều cởi trần, có một mình tôi ăn mặc chỉnh tề mà thôi.
Lục Tiểu Nham xuống xe, đi đến bên cạnh tôi: “Sao anh không cởi trần luôn đi, xấu hổ hả?”
Tôi gật đầu: “Xấu hổ lắm.”
Lục Tiểu Nham cười, xán lạn như ánh dương, đẹp không sao tả xiết.
Sau khi nở nụ cười, đột nhiên cô ấy nói với tôi: “Cảm ơn anh nhé, khi nãy lão Lý không có mắng chửi tôi, tôi biết ngay chắc chắn là anh nói giúp tôi mà, hồi chiều lúc mới vào học, tôi thấy anh đi chung với anh ta, anh còn lái xe chở anh ta nữa, giỏi ghê hen!”
Tôi vẫy tay tỏ vẻ không có gì, nhưng cô ấy vẫn kiên quyết mời tôi ăn bữa tối, vừa để cảm ơn tôi đã cứu cô trong buổi tối hôm ấy, cũng để cảm ơn tôi đã nói giúp cho cô ấy vào hôm nay.
Người đẹp mời tôi ăn cơm, đương nhiên tôi không có lý do gì để từ chối cả.
Vào buổi chiều, sau khi rời khỏi trường dạy lái xe, tôi với cô ấy gọi xe đi ra khỏi dây, cô ấy dắt tôi đến quán xiên nướng mà Vũ Bích Phượng đã mời tôi ăn vào ngày hôm ấy.
Tôi nghĩ rằng thế giới này kỳ diệu ghê, không ngờ hai cô gái lại mời tôi ăn cùng một chỗ.
Ông chủ quầy xiên nướng thầm giơ ngón tay cái với tôi, tôi biết, ông ta đang nói hai cô gái tôi tìm được đều đẹp ghê, khen tôi giỏi ghê, cũng tỏ vẻ hâm mộ tôi.
Nhưng trời biết đất biết lòng tôi biết, bọn họ đều là người mời tôi một bữa, chứ tôi chưa hề chủ động mời mọc họ bao giờ, tôi là công dân lương thiện đấy.
Hôm nay thời thời tiết nóng bức quá đỗi, đến chút gió cũng chẳng có, nếu chẳng phải tôi bị thương, không thể uống rượu bia thì chắc chắn phải gọi bia lạnh uống cho đã
Lục Tiểu Nham ngẩng đầu nhìn trời cao: “Hình như hôm nay trời âm u quá nhỉ, chúng ta ăn lẹ đi, lát nữa có khi trời lại mưa.”
Tôi cảm thấy không thể nào: “Mưa thì phải có dấu hiệu mới phải, không gió không sấm không sét gì cả, sao nói mưa là mưa được.”
Vừa mới nói dứt lời, một giọt mưa to bằng hạt đậu đã rơi xuống cái bàn trước mặt tôi, không đợi tôi kịp phản ứng lại, giọt thứ hai, giọt thứ ba, rồi còn nhiều giọt khác nữa tuôn ào.
Tôi và Lục Tiểu Nham cuống quýt chạy đến trước căn nhà bên cạnh quầy thịt xiên, mái hiên rất rộng rãi, là một nơi trú mưa lý tưởng.
Nhưng khoảng cách còn chưa đầy 20m, nhưng lúc tôi chạy đến chỗ trú thì cơ thể đã ướt đẫm, càng lúc mưa càng to hơn.
“Cái miệng của cô đấy, hôm nay trước khi ra khỏi cửa uốn lưỡi rồi chưa?”
Tôi đùa với Lục Tiểu Nham, mà bây giờ trông cô ấy cũng nhếch nhác, cái áo thun mỏng đã ướt đẫm, để lộ ra cái áo ngực ren hoa, thậm chí tôi còn có thể nhìn thấ thấp thoáng nước da trắng ngần của cô ấy nữa kia.
Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy sự quyến rũ của cô ấy rồi.