Mục lục
Đêm ấy tôi rơi vào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 92: CÔ TA ĐỂ TÔI RA NGOÀI




CHƯƠNG 92: CÔ TA ĐỂ TÔI RA NGOÀI



Thôi Tuyết Ngưng để tôi đưa về, tôi không cho cô ta trở về công ty, tôi muốn cho cô ta tiền nhưng cô ta không muốn.



Đây chính là điểm thông minh của cô ta, từ đầu đến cuối đều không tỏ vẻ thích tiền.



Nhưng đây cũng là chỗ thông minh của tôi, biết rõ rằng cô không muốn nên tôi mới tặng, cô ta muốn tôi mới không tặng! Thôi Tuyết Ngưng kiên trì muốn về công ty, nói là cô ta muốn dựa vào năng lực của bản thân để nhận được báo cáo thực tập sau đó sẽ từ chức, việc này liên quan đến bằng tốt nghiệp của cô ta.



Tôi lại càng thêm tán thưởng cô ta, cũng nói rằng tôi rất yêu cô ta, sau đó ngày mai sẽ đến tìm cô ta.



Sau khi lái xe rời đi, tôi gọi điện thoại cho Địch Lệ Ba.



"Lệ Ba, tôi đã dùng sáu trăm triệu của chị để mua túi và mời phụ nữ ăn cơm!”



"Không sao, của tôi chính là của cậu, cứ việc tiêu, trong tấm thẻ kia còn có hai trăm bốn mươi triệu, không đủ thì cậu cứ đến tìm tôi!”



Tôi thấy tấm thẻ kia rất quen, lúc này mới nhớ ra, chị ta đã từng đưa cho tôi nhưng tôi không muốn.



Nhưng khi nghe thấy câu trả lời của chị ta, tôi vẫn cảm thấy có chút cảm động. Không nói là thật hay giả, cho dù là giả, có mấy người dám nói câu này? Huống chi tôi tin điều đó là thật.



Ngay lập tức, tôi nhờ chị ta liên hệ với mấy người bạn cho vay nặng lãi đáng tin cậy.



Chị ta hỏi tôi định làm gì, tôi chỉ nói chị ta cứ làm theo.



Cuối cùng sau khi dặn dò vài vấn đề khác, tôi liền lái xe chạy lên cao tốc.



Trên đường cao tốc tôi gọi lại cho Lưu Thông, biết cũng không có chuyện gì lớn, chỉ nói cho tôi biết thời gian làm việc trong cửa hàng đã thay đổi, từ chín giờ tối đến hai giờ sáng.



Buổi chiều sau khi trở lại chỗ của Vũ Bích Phượng, đã là hơn bốn giờ.



"Phượng Phượng, ra nhận xe!”



"Không, cho anh đó."



... Người đàn bà phá của này thật sự hào phóng, nhưng tôi cũng không thể lái Lamborghini đi massage cho người ta.



Nhưng cô ta thực sự không rảnh, nhớ tới việc ngày mai vẫn cần dùng đến, vậy nên tôi trực tiếp lái xe đến chỗ ở của Trương Ngọc Dung, làm bạn với chiếc Hummer cô đơn của tôi.

Ngủ trên giường với Trương Ngọc Dung, sau khi cho cô ta rối loạn một hồi, tôi ném chìa khóa xe lên giường, sau đó ra ngoài ăn đồ ăn liền đi đến phòng tắm Đế Vương.



Mặc dù vẫn chưa tới giờ làm việc, nhưng dù sao cũng rảnh rỗi không có chuyện gì để làm nên tới sớm.



Mới bảy giờ rưỡi, bọn họ cũng không có ở đây, bao gồm của Lưu Thông.



Ngồi trong đại sảnh cũng vậy, vậy nên tôi trực tiếp đi đến gõ cửa phòng làm việc của Hoàng Hương.



"Hôm qua nghe Lưu Thông nói, cậu làm không tệ, tiếp hai người mà đều có tiền boa, cái khó hơn chính là cậu để cho người mập kia bỏ tiền ra được, rất có bản lĩnh!”



Nhìn đôi tất cao màu đen trên cặp đùi của Hoàng Hương, tôi hỏi thẳng: "Chị Hương, không phải chỉ xỏ tất từ ngày hôm qua đến hôm nay chứ?”



Hoàng Hương có chút kỳ quái: "Không, tối hôm qua sau khi về nhà tôi đã thay rồi, đây là tất mới, sao vậy?”



"Không có gì, chỉ là cảm thấy tương đối hứng thú với tất trên chân của chị mà tôi, nhìn nó rất đẹp. Nhưng vừa rồi tôi đã nghĩ thông suốt, là do chân của chị Dung đẹp nên tất chân mới đẹp, nếu như đổi thành chân người khác, vậy sẽ không đẹp nữa!”



Hoàng Hương sững sờ, lập tức cười, sau đó tiếng cười lại càng vui vẻ, giống như chuông bạc.



Sau một lát, chị ta mới che hai gò má: "Ai u, không được không được, để cậu làm cho cười hỏng mất, quai hàm của tôi đều đã mỏi nhừ. Chẳng trách đến ngày cả người phụ nữ mập kia cậu cũng có thể hàng phục, lúc đầu tôi còn nghi ngờ có phải cậu dùng miệng rồi không, bây giờ xem ra cậu thật sự đã dùng miệng rồi, nhưng không phải là phía dưới, mà là nói, miệng của cậu thật sự lợi hại.”



Tôi đưa lưỡi liếm môi một vòng: “Chị Hương, thứ thật sự lợi hại nhất của tôi chính là đầu lưỡi.”



Hoàng Hương lườm tôi một cái, nhưng lại không có lực sát thương gì, chị ta lập tức chạm vào con dao gọt hoa quả.



"Còn dám lộ lưỡi của cậu ra, tôi sẽ cắt đứt!”



"Như vậy không được, cắt đi rồi bỏ vào không được, bỏ vào lại cũng không dùng được!”



Hoàng Hương không nói gì nữa, vuốt lại mái tóc rối bù trước trán, sau đó đặt lại con dao dọt hoa quả xuống bàn, lấy một bao thuốc ba số ra ném cho tôi.



"Cầm đi hút đi, tôi không quen hút thuốc lá thô, người khác tặng.”



Tôi cũng không nhìn, trực tiếp nhận lấy và đặt sang một bên.



Sau đó, Hoàng Hương nói chuyện phiếm với tôi, hỏi thăm trước đó đã làm ở đâu, làm gì và thu nhập thế nào.



Những thứ này tôi đã sớm chuẩn bị tốt trước khi đến phòng tắm Đế Vương, nên trả lời rất trôi chảy, không có chút sơ hở nào.



Sau khi tán gẫu thêm một chút, tôi hỏi thẳng: “Chị Hương, tại sao chưa từng thấy ông chủ, ông không quan tâm đến chuyện ở đây sao?”



Sau đó, tôi thấy sắc mặt Hoàng Hương có vẻ không tốt: “Đừng nhắc đến ông ta!”



Tôi ‘a’ một tiếng, sau đó lập tức chuyển chủ đề.



Đừng nhắc đến ông ta, đây là một câu trả lời không tệ, thậm chí có thể nói là vô cùng tốt. Ít nhất điều này có thể chứng minh rằng mối quan hệ của bọn họ có khoảng cách, mà có khoảng cách là có thể chọc vào.



"Chị, chị có mệt không, tôi thấy chị ngồi cả ngày, gáy và thắt lưng cũng không quá dễ chịu, tôi giúp chị xoa bóp một chút?”



Hoàng Hương gõ ray lên bàn, đôi mắt nhìn thẳng vào tôi.

Tôi cũng không tránh né, cứ như vậy không có chút sợ hãi nào, thậm chí có thể nói là có chút càn rỡ, khiêu khích nhìn thẳng vào chị ta.



Cuối cùng, chị ta nhẹ nhàng gật đầu: "Cũng được, quả thật có chút khó chịu.”



Sau đó tôi đặt chị ta lên ghế salon, chị ta nằm xuống, còn tôi thì ngồi lên trên đôi chân ngọc của chị ta.



Nhưng đúng lúc này, bộ đàm trên bàn làm việc vang lên.



"Chị Hương, có khách đến, muốn tìm thợ massage, nhưng các anh em đều không có ở đây, vẫn chưa đi làm!”



Hoàng Hương ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó tôi liền biết mình nên làm gì.



Nhưng trước khi đi, tôi cũng không quên lấy bao thuốc lá của tôi, lại càng không quên trêu chọc nhẹ nhàng trên đôi chân thon dài của Hoàng Hương một chút, cho đến khi đến đùi của chị ta, vì váy nên đáng tiếc là không chạm đến phía trong.



Hoàng Hương tiện tay kéo gối đánh tôi nhưng không trúng, tôi tránh được.



"Chị Hương, chân chị thật đẹp, ai cưới được chị thật sự là có phúc, riêng với đôi chân dài này chị có thể phóng túng từ mùng một đến ba mươi!”



Vậy là một cái gối lại bay tới, sau đó tôi ưỡn eo một cái, lại hung hăng húc mạnh về.



Không nhìn thấy biểu lộ của Hoàng Hương, tôi trực tiếp cầm điếu thuốc đi xuống lầu.



Thuốc lá nhét vào trong ngăn tủ ở phòng thay đồ, sau đó tôi thay xong quần áo đến đón tiếp nữ thượng đế.



Đó là một người phụ nữ xinh đẹp, chỉ là không biết tại sao lại cúi đầu, hơn nữa tóc còn che khuất nửa bên mặt.



"Xin chào Thượng Đế, làm thiên sứ tôi không thể không nói cho cho cô một tin tức đáng buồn, những thợ massage đẹp trai vẫn chưa đi làm, chỉ có một người đàn ông xấu xí không biết kiếm tiền như tôi tới trước, vậy nên hôm nay cô chỉ có thể chọn tôi giúp cô massage.”



Tôi trêu chọc cô ta, nhưng cô ta vẫn cúi đầu như cũ, trên mặt không có biểu cảm gì, khiến cho tôi nghĩ đến một từ… Cái xác không hồn.



Có lẽ cô ta đã chịu sự đả kích nào đó, nên tôi cũng không tiếp tục trêu chọc cô ta, trực tiếp đưa cô ta đến thẳng phòng tắm.



Sau khi đi vào, theo thông lệ thường ngày, cởi quần áo và đi tắm.



Nhưng cô ta không cần tôi ra tay, nhất định muốn tự mình cởi.



Hơn nữa không ai có thể ngờ, người ta mặc đồ đầy đủ, lại mặc bikini tới! Sau khi cô ta xuống bể tắm, tôi vừa muốn đi vào thì cô ta lập tức quát to một tiếng: "Ra ngoài!"



Tôi bị dọa một lúc! Tôi hỏi cô ta là tôi đi ra ngoài hay đi ra khỏi bồn tắm, cô ta im lặc một lúc lâu, sau đó nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, đi ra khỏi bồn tắm!”



Vậy nên tôi lúng túng khó xử nói: “Cô để tôi ra khỏi bồn tắm, tôi không có cách nào massage cho cô?”



Cô ta lắc đầu, ra hiệu không cần massage.



Để tôi ở trong phòng tắm nhưng không có phép tôi vào trong bồn tắm, cũng không cần tôi massage cho cô ta.



Tôi thật sự rất muốn hỏi hỏi cô ta: Em gái, cô để tôi đến đây làm tranh tết sao?



Hai người ở trong phòng tắm một lúc lâu, cuối cùng cô ta cũng lên tiếng: “Tôi muốn nghe hát, không biết anh có thể hát cho tôi nghe được không?”



Ca hát rõ ràng là vượt ra ngoài phạm vi bài tập của tôi, nhưng cuối cùng, dựa theo nguyên tắc khách hàng là thượng đế, tôi vẫn đồng ý.



Thế là tôi hát.



Thế là cô ta cười.



"Sông lớn chảy về phía Đông, các vì sao trên trời kết hợp với sao Bắc Đẩu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK