Mục lục
Đêm ấy tôi rơi vào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 200: TRỢ THỦ ĐẮC LỰC




CHƯƠNG 200: TRỢ THỦ ĐẮC LỰC



Vũ Cát Minh muốn gặp tôi, ông ta tại sao muốn gặp rồi, Bàng Kiến Quân? cũng chỉ có thể là Bàng Kiến Quân.



Đáp lại Đông Nhị Gia, sau đó tôi lái xe đến biệt thự của nhà họ Vũ.



Người mở cửa giúp tôi là Lục Nhan, tôi hỏi bà ta: “Bác Vũ tâm trạng như thế nào.”



Lục Nhan hơi sững người: “Không có thế nào cả, vẫn như trước, nhìn không ra vui buồn, sao hả, không phải là chuyện của chúng ta đấy chứ?” Ở trong phòng khách không có ai, tôi nhìn cái mông cao vút của bà ta, sau đó lên lầu.



Tôi bây giờ không có tâm trạng làm chuyện này, nhưng hành động này của tôi lại khiến Lục Nhan yên tâm, không vì ở trước mặt Vũ Cát Minh mà lo lắng lộ ra cái gì đó.



Sự thật chứng minh, trên mặt bà ta vừa rồi xuất hiện biểu cảm căng thẳng đã hoàn toàn biến mất rồi.



Sau khi đến phòng sách, gõ nhẹ cửa, sau đó cửa phòng mở ra, Đông Nhị Gia giúp tôi mở cửa.



Sau khi gật đầu chào hỏi với Đông Nhị Gia, tôi gọi một tiếng ‘bác Vũ’.



Vũ Cát Minh giơ tay ra hiệu tôi ngồi xuống: “Ăn cơm chưa?”



Tôi cười khổ: “Vừa ăn một bát mỳ kéo, nhưng không có mùi vị gì.”



“Vậy vừa hay, lát nữa cùng tôi ăn một bữa. Nếm thử tay nghề của dì Lục của cậu, bà ấy nấu ăn cũng không tệ.”



“Tay nghề của dì Lục đương nhiên không cần phải nói, ngày nào đó cháu muốn mở quán cơm, chỉ cần bác Vũ nỡ, cháu chắc chắn sẽ mời dì làm đầu bếp chính.”



Vũ Cát Minh cười nói: “Vậy cũng phải xem bà ấy có đồng ý làm không mới được.”

Sau khi nói cười xong, Vũ Cát Minh xua tay: “Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa, nói việc chính. Vụ tai nạn xe tối qua của Bàng Bát Nhất là cậu gây ra?”



Tôi gật đầu.



“Không tệ, lần đầu tiên làm loại chuyện này, được đấy.”



Nói xong, Vũ Cát Minh rút ra chiếc hộp gỗ, đưa cho tôi một điếu thuốc.



Đây là đuối thuốc thứ 3 ông ta đưa cho tôi.



Giúp Vũ Cát Minh châm lửa xong, khi muốn châm cho mình, Đông Nhị Gia đã mở miệng.



“Người khác nhận được thuốc của Vũ gia, đều luôn giữ lại, đây là một loại ân huệ, cậu cũng có thể coi như một lá bùa giữ mạng. Ví dụ tương lai cậu gặp phải loại chuyện Bàng Bát Nhất muốn tìm cậu gây rắc rối, cậu có thể lấy điếu thuốc này ra, như thế anh ta tự nhiên sẽ biết làm như thế nào.”



Tôi hơi sững người, tôi hoàn toàn không ngờ, mấy điếu thuốc cỏn con mà thôi, vậy mà có đạo lý lớn như vậy. Hơn nữa vinh hạnh là tôi vậy mà từng nhận được 3 điếu.



Tôi nhìn Đông Nhị Gia, sau đó lại nhìn Vũ Cát Minh, cuối cùng vẫn châm điếu thuốc.



“Trước đây không biết, cậu hút cũng hút rồi, bây giờ cậu biết rồi, vậy mà vẫn dám hút, hơn nữa hút ở trước mặt Vũ gia. Xem ra, sự coi trọng của Vũ gia ở trong mắt cậu không tính là gì cả.”



Cũng không biết thuốc của Vũ Cát Minh được đặt làm riêng hay là thế nào, dù sao hút rất được, nồng nhưng không có sặc, hơn nữa có mùi hương rất khác lạ. Có hơi giống với loại nổi tiếng của Nam Kinh, nhưng mùi hương lại nồng hơn.



Tôi hút sâu một hơi: “Sự coi trọng của bác Vũ tóm lại không thể biến mất theo điếu thuốc khi hút hết được, có tốt hơn nữa cũng là điếu thuốc, để trong ngân hàng cũng không được 6 nghìn đồng. Thứ gì cũng có tác dụng riêng, tôi cảm thấy giá trị lớn nhất của nó vẫn là bị hút.”



Vũ Cát Minh bật cười lần nữa, sau đó nói với Đông Nhị Gia: “Như thế nào, tôi nói với ông cậu ta là tên sừng sỏ, tôi tán thưởng điểm này của cậu ta, dám cùng tôi nói điều kiện bảo vệ Trương Ngọc Dung, dám chọc tức tôi, tôi thích cậu ta, rất thích!”



Nói xong, Vũ Cát Minh thu lại nụ cười lại, nhìn sang tôi: “Cậu nói rất đúng, mọi thứ đều có tác dụng riêng của nó, giá trị lớn nhất của thuốc vẫn là bị hút đi. Giống như cậu thanh niên tên là Trương Sơn Đản đó, giá trị của cậu ta cậu đã tận dụng triệt để.”



Ngay cả tên thật của Jason là Trương Sơn Đản cũng biết, xem ra sự hiểu biết của Vũ Cát Minh đối với tôi rất sâu, tuyệt đối không đơn giản như những gì tôi nghĩ, thậm chí tôi lại nghi ngờ, chút chuyện đó của tôi với Lục Nhan, ông ta có thể cũng biết, nhưng không biết tại sao lại không có quan tâm.



“Nào, nói chi tiết cho tôi nghe thử, nguồn cơn chuyện này.”



Dưới sự yêu cầu của Vũ Cát Minh, tôi thành thật nói rõ nguyên nhân sự việc cho Vũ Cát Minh, không có nửa điểm giấu diếm, bảo gồm sự cố ngoài ý muốn xảy ra trong chuyện này.



Sau khi nghe xong ‘báo cáo’ của tôi, Vũ Cát Minh khẽ gật đầu: “Vẫn là câu nói đó, lần đầu tiên làm chuyện như này, không tệ rồi.”



Tôi hút một hơi thuốc, lắc đầu cười khổ: “Suy nghĩ vẫn không chu toàn, không làm tốt, không ngờ hai người Trương Sơn Đản và Trần Linh lại tự ý chủ trương, điểm này hoàn toàn vượt khỏi kế hoạch của tôi.”

“Trần Linh bị bắt, cô ta chắc chắn sẽ cắn cậu, sau đó cậu chắc chắn sẽ bị kết tội, câu định làm sao?”



Tôi lắc đầu: “Trước đó khi vừa phát hiện ra chuyện này, tôi quả thật nghĩ như thế, nhưng vừa rồi bình tĩnh lại, chuyện này căn bản không cần lo lắng. Từ lâu trước khi làm chuyện này tôi đã tính đến tương lai Trần Linh sẽ phản bội quay ra cắn tôi một miếng, hoặc quay lại lấy chuyện này uy hiếp tôi, cho nên tôi không có để lại cho cô ta bất kỳ chứng cứ nào, bao gồm ghi âm.”



“Nếu như thật sự xảy ra chuyện đó, chứng cứ cô ta có khả năng có cũng chỉ chứng minh tôi từng đón cô ta và Trương Sơn Đản, cùng lắm chỉ là tội che giấu biết mà không báo, chuyện này đối với tôi mà nói căn bản không tính là gì. Cho nên sự cố bất ngờ thì có, nhưng không phải chuyện lớn không thể khống chế được.”



Vũ Cát Minh hơi ngây ra, sau đó trên mặt là nụ cười sáng lạn: “Vậy mà không có hoảng loạn, còn suy nghĩ cẩn thận như thế, thật sự hậu sinh khả úy!”



“Không dám, không dám, bác Vũ quá khen rồi, cũng không có cẩn thận gì, thuận túy chỉ là may mắn...”



Vũ Cát Minh rất khách sáo, khách sáo như kiểu hơi có ý coi tôi là con rể nhà mình.



Chỉ là, tôi cứ cảm thấy rất kỳ quặc, loại cảm giác kỳ quặc đó không nói ra cụ thể được, nhưng cứ cảm thấy không thật.



“Thật ra trưa này gọi cậu đến cũng không có chuyện gì khác, chỉ có hai chuyện, chuyện thứ nhất, Bàng Bát Nhất chưa chết, gãy mười mấy cái xương, nghỉ ngơi vài ba tháng thì sẽ hoàn toàn hồi phục. Cậu cũng không cần lo lắng sẽ mang họa đến cho tôi, vốn dĩ tôi muốn cảnh cáo anh ta thì vừa hay mượn chuyện này của cậu rồi. Chết cũng được không chết cũng vậy, tóm lại kết quả bây giờ rất hợp lý.”



“Chuyện thứ hai, chuyện tội bao che cậu cũng không cần lo lắng, thật ra cũng giống như cậu nghĩ, người phụ nữ tên là Trần Linh đó câu kết với người đàn ông khác hại chết Trương Sơn Đản. Nhưng cậu yên tâm, người đàn ông đó là tôi sắp xếp đi câu dẫn Trần Linh, bây giờ Trần Linh đã đi rồi, sẽ không có cảnh sát tra đến người cậu cả.”



Vũ Cát Minh vỗ xuống bàn: “Được rồi, không cần lo lắng nữa, ăn cơm!”



Nói xong, Vũ Cát Minh đi đến gần tôi, bá vai tôi đi ra khỏi phòng.



“Tiểu tử cậu thật sự càng ngày càng hiếm, Nhị Gia, ông nói xem?”



“Quả thật không tệ, so với tôi ban đầu mạnh hơn nhiều.”



“Ông? Là người ta mạnh hơn ông, ông là một lá chắn, chỉ biết chắn đạn cho tôi...”



Chuyện qua lại, chúng tôi cùng đến phòng ăn.



Tôi ngồi bên tay trái của Vũ Cát Minh, Đông Nhị Gia ngồi bên tay trái của Vũ Cát Minh, Lục Nhan ngồi đầu bàn đối diện ông ta.



“Tôi dường như nhìn thấy trợ thủ đắc lực mới của tôi, điều này rất tốt, Tiểu Phong, cố gắng, tôi coi trọng cậu!”



Hôm nay không có quy tắc có ăn không nói chuyện, cứ nói nói cười cười, rất vui vẻ, xem ra tâm trạng của Vũ Cát Minh không tệ.



Tâm trạng của tôi cũng không tệ, ít nhất trên mặt trông như thế, thậm chí còn có hơi kiêu ngạo.



Có thể khiến đại ca Vũ Cát Minh này khen ngợi ở trước mặt mọi người, thậm chí được ông ta và Đông Nhị Ca trói cùng, cùng là trợ thủ đắc lực, tôi sao có thể không kiêu ngạo được?!



Nhưng, trong lòng tôi thật sự không kiêu ngạo, hơn nữa còn hơi sợ.



Có người nói, hổ trước kia ăn thịt người, biểu cảm của nó, nhìn vào mãi mãi giống như đang cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK