CHƯƠNG 19: TÔI KHÔNG COI CÔ LÀ CHỊ DÂU
Ngày hôm sau.
Khi Hạ Vãn Song tỉnh lại, trong phòng đã chẳng còn ai, cô từ trên giường bật dậy chuẩn bị đi rửa mặt.
Không đúng, ở trên giường? Cô nhớ rõ tối qua cô ngủ trên ghế sofa mà, sớm đã chuẩn bị đón nhận việc eo mỏi lưng đau rồi. Chẳng lẽ là nửa đêm 'Lệ Tuấn Hải' bế cô lên.
Nhớ lại một vài chuyện cùng những lời đêm qua, Hạ Vãn Song không tự chủ được mà đỏ mặt.
Vốn tưởng tình trạng sức khỏe của 'Lệ Tuấn Hải' đã vô cùng nghiêm trọng vậy mà chẳng ngờ, các chức năng của anh vẫn hoàn chỉnh như thế... còn nói muốn làm mấy chuyện nam nữ với cô. Sau này phải làm sao đây? Nét u sầu lại hiện lên trong lòng cô, cả người lại bắt đầu mặt ủ mày chau.
May là anh nói gần đây phải tiến hành khóa trị liệu một tuần, chắc là sắp tới cũng sẽ không chung chăn chung gối rồi...
Nghĩ tới đây cô mới khôi phục lại một chút tinh thần, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Nhưng dường như trong này còn có hơi thở của một người đàn ông khác. Anh em nhà họ Lệ này thật đúng là khiến người ta phải đau đầu mà.
Hạ Vãn Song vừa dọn dẹp giường đệm vừa suy nghĩ sau này nên làm thế nào. Mặc dù đêm qua 'Lệ Tuấn Hải' không ép buộc cô làm việc đó, nhưng sau này khó mà bảo đảm sẽ không xảy ra nữa. Cự tuyệt thì không được, không cự tuyệt thì tâm sinh lý cũng chẳng thoải mái.
Bỗng nhiên trên giường rơi xuống một thứ nho nhỏ màu đen, kích cỡ gần giống tiền xu, nhìn giống như một sản phẩm điện tử vậy.
Cô cầm lên nhìn ngắm một chút, cũng không nghiên cứu ra nó là thứ gì, bỏ nó vào trong túi áo chuẩn bị xuống tầng hỏi Lý quản gia. Tiện thể chuẩn bị bữa sáng cho Lệ Tuấn Hải.
Nhưng cô tuyệt đối không thể ngờ đây chính là máy đổi giọng mà Lệ Vĩnh Duy dùng để đổi thành giọng khàn khàn, người đêm qua chung chăn chung gối với cô là hắn.
Vừa xuống tầng một, đúng lúc nhìn thấy thím Hoàng, liền chào hỏi: "Thím Hoàng, chào buổi sáng. Đã ăn sáng rồi sao?"
"Ôi, mợ chủ, vừa mới vừa ăn xong ạ. Mợ chủ mau đến đây ăn đi, nếu không cơm canh nguội hết mất." Thím Hoàng vừa đặt thức ăn trên tay xuống, vừa nói.
"Không được, tôi phải đưa đồ ăn sáng cho Tuấn Hải. Đồ ăn của anh ấy chuẩn bị xong cả chưa?"
Thím Hoàng sửng sốt, lập tức đáp lại: "Bữa sáng đã được cậu hai bưng lên rồi, chắc đã đút xong cho cậu cả rồi."
Hạ Vãn Song hơi nhíu mày, vẫn bị chậm, lại bị tên ngang ngược kia đi trước một bước rồi!
Hạ Vãn Song đành ngồi vào chiếc ghế bên cạnh bàn ăn bắt đầu ăn bữa sáng, đúng lúc Lý quản gia đi tới. Cô liền vội vã gọi ông ấy lại, "Lý quản gia, ông đến đây xem xem đây là cái gì?"
Hạ Vãn Song lấy từ túi áo ra một vật nhỏ màu đen, Lý quản gia nhận lấy xem, trong lòng căng thẳng, đây không phải máy đổi giọng cậu Vĩnh Duy dùng để giả giọng sao? Chẳng lẽ bị mợ chủ phát hiện rồi?
"Sáng nay tôi tìm thấy trên giường, có phải là sản phẩm điện tử có hại cho con người hay máy nghe lén gì đó không? Dù sao cũng liên quan đến Tuấn Hải, tôi chỉ lo có người muốn hại anh ấy thôi." Hạ Vãn Song bổ sung thêm. Cô biết trận lửa lớn đó của Lệ Tuấn Hải là do có kẻ làm. Bây giờ cơ thể anh thành ra như vậy rồi, lúc nào cũng phải đề phòng có kẻ tiếp tục hãm hại anh nữa.
Lý quản gia nghe câu nói bổ sung của Hạ Vãn Song, trong lòng thở phào một hơi, nhưng đồng thời cũng có thể biết được chẳng lẽ cậu Vĩnh Duy ngủ cùng mợ chủ rồi ư? Nếu không sao mợ chủ lại phát hiện ra máy đổi giọng này? Như vậy thực sự tốt quá rồi!
Lý quản gia đang muốn nói gì đó, đột nhiên xuất hiện cánh tay cường tráng của người nào đó chen ngang vào, cầm lấy máy đổi giọng.
Hạ Vãn Song và Lý quản gia đồng thời quay sang nhìn, thì ra là Lệ Vĩnh Duy.
Hạ Vãn Song nghĩ chắc hắn đã nghe được cuộc đối thoại giữa hai người họ, cũng biết hắn rất quan tâm rất để ý đến anh trai mình, vì vậy cũng không lên tiếng, ngược lại hắn sẽ xử lý ổn thỏa cả thôi. Bản thân mình cũng chẳng giúp được gì.
Chỉ có điều Hạ Vãn Song còn chưa nói gì, Lệ Vĩnh Duy đã lên tiếng trước, "Gần đây anh trai tôi đang tiến hành trị liệu, cô đừng làm phiền anh ấy. Trước khi làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ, đừng có mà tùy tiện, sau cùng lại bắt người khác thu dọn đống hỗn loạn đó."
Hắn lạnh lùng nói xong liền ngồi xuống chiếc ghế bên bàn ăn bắt đầu ăn sáng, góc nghiêng tuấn tú hoàn mỹ, đường nét rõ ràng, khiến hắn càng thêm quyến rũ.
Nhưng Hạ Vãn Song dường như bị lời nói của hắn làm cho tức chết, cái gì gọi là tùy tiện chứ? Cái gì gọi là đống hỗn loạn? Những tai họa này không phải do hắn chọc cô mà gây nên sao? Còn dám chỉ trích cô như thế, người đàn ông này có biết xấu hổ không thế?
"Lệ Vĩnh Duy, những lời này vẫn nên giữ cho bản thân anh đi. Tôi đây ngoan lắm nhé, không giống người nào đó, làm ra những chuyện không có lương tâm." Hạ Vãn Song vừa thấy người khác đối đầu gay gắt với mình, liền bắt đầu ăn miếng trả miếng.
Lệ Vĩnh Duy tao nhã ăn bữa sáng, không ăn nhanh nhưng lại ăn được rất nhiều. Ánh mắt hững hờ lướt qua Hạ Vãn Song, trước mặt anh cả người phụ nữ này giống như chú cừu nhỏ dịu dàng, ngoan ngoãn, sao trước mặt anh lại giống như con sư tử nhe nanh múa vuốt rồi?
"Vậy cô nói với người đó đi."
"Anh!" Hạ Vãn Song lại bị câu nói này của hắn chặn họng, "Anh không thể tôn trọng tôi một chút sao? Dù sao tôi cũng là chị dâu của anh đấy!"
"Ha ha, vậy sao?" Lệ Vĩnh Duy cầm khăn giấy lên lau miệng, lạnh lùng nói: "Nhưng tôi chưa từng coi cô là 'chị dâu' của tôi." Bởi vì Hạ Vãn Song cô chính là vợ hợp pháp của Lệ Vĩnh Duy tôi, tuy rằng tôi không tình nguyện đón nhận, nhưng sự thật là như vậy.
Hạ Vãn Song dường như sắp quên luôn chuyện tối qua Lệ Tuấn Hải muốn cô chung sống hòa thuận với Lệ Vĩnh Duy, nhưng với tình hình này ai mà không tức chết cho được? Bản thân cô phải nhẫn nại lắm mới không đánh tên đàn ông vừa xấu xa vừa ngang ngược độc mồm kia!
Người xưa có câu: Không thể nhịn được nữa, thì đừng cố nhịn làm gì. Khi Hạ Vãn Song đang chuẩn bị quán triệt đến cùng nguyên tắc này, người đàn ông ngồi trên chiếc ghế bên bàn ăn đột nhiên đứng dậy, thân hình cao lớn lập tức bao phủ lấy cô.
"Tấm thẻ này, đủ để cô quyên góp bảy trăm triệu đấy." Nét mặt hắn lạnh lùng, tựa như ông hoàng có quyền có thế coi thường dân đen vậy.
Không hiểu sao Hạ Vãn Song nhìn thấy lại có chút khó chịu, không thèm đưa tay nhận lấy tấm thẻ trong tay hắn.
"Không phải muốn quyên góp tiền sao? Bây giờ từ bỏ rồi?"
Hạ Vãn Song thực sự muốn cười khẩy, vậy mà hắn còn nhớ chuyện mình muốn quyên góp tiền cơ đấy, chẳng phải lúc đó rất sảng khoái làm nhục cô sao? Đây là có ý gì, vừa đấm vừa xoa sao? Cho dù có xoa nhiều đến đâu đi chăng nữa cô cũng không tha thứ cho đâu.
"Thật ngại quá, tôi xoay được tiền rồi." Hạ Vãn Song quay mặt đi chỗ khác, không thèm nhận.
"Cô kia, cô thà mượn tiền nhà họ Du, cũng không nhận tiền của tôi sao? Đừng quên bây giờ cô đã gả vào nhà họ Lệ, thì đã là người nhà họ Lệ rồi. Bảy trăm triệu cỏn con này cũng lấy từ nhà mẹ đẻ, người không hiểu chuyện còn không biết sẽ nói người nhà họ Lệ chúng tôi khắt khe với cô thế nào nữa. Đúng là rất có khí phách, nhưng không có tiền đồ gì cả."
Bàn tay với khớp xương rõ ràng vừa thon dài vừa sạch sẽ của Lệ Vĩnh Duy đang chuẩn bị thu tấm thẻ kim cương trên tay lại.
Hạ Vãn Song ngạc nhiên, sao hắn biết cô cầm tiền của Du Ngân Huệ? Còn mượn tiền của cô ấy nữa.
Có điều những lời này của hắn cũng rất có lý, quả thực đúng như vậy, có khí phách, nhưng không có tiền đồ. Hơn nữa mợ Tô Ngân Chinh của cô quả thực đã phản ứng như vậy, còn tưởng Hạ Vãn Song giúp nhà họ Lệ lấy tiền về.
Mà thôi, dù gì cậu hai nhà họ Lệ thiếu gì thì thiếu chứ chẳng thiếu tiền, thôi thì để vật ngoài thân này ngăn cản số kiếp thay nhân phẩm xấu xa của hắn đi, tích chút ân đức!
Vì vậy bàn tay mảnh khảnh nhanh chóng rút tấm thẻ kim cương trong tay Lệ Vĩnh Duy ra, "Tôi xin thay mặt đứa bé cùng viện trưởng Hàn cảm ơn anh, cậu hai nhà họ Lệ." Hạ Vãn Song gằn từng chữ mà nói.
"Hừm, sau này hiểu chuyện một chút, đừng suốt ngày gây chuyện là được." Lệ Vĩnh Duy hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hờ hững rơi trên người Hạ Vãn Song.
Dừng, kẻ nào gây sự chứ. Hạ Vãn Song bĩu môi, "Anh yên tâm, anh không sinh sự, tôi đương nhiên cũng chẳng gây chuyện làm gì. Tôi chỉ rút bảy trăm triệu trong thẻ này thôi, anh không phải lo đâu."
Lệ Vĩnh Duy bỗng cúi người xuống, ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi mắt hạnh nhân to tròn của Hạ Vãn Song, "Bà Lệ cứ dùng thoải mái, tôi không để bụng đâu."
Trái tim Hạ Vãn Song khi không lại lỗi một nhịp, sau đó đập loạn nhịp. Tại sao khi tiếp xúc gần với người đàn ông này, cô lúc nào cũng có cảm giác thở không ra hơi thế nhỉ. Chắc là bản thân cô không nghỉ ngơi đủ rồi! Nhất định là ảo giác rồi!
Cuối cùng, cặp mắt đào hoa sâu thẳm của Lệ Vĩnh Duy nhìn về góc xa xa nơi phòng khách, sau đó nhận một cuộc điện thoại, rồi vội vã ra ngoài.
"Vở kịch ân ái" này, không biết anh cả có vừa lòng không?
Hạ Vãn Song nhận được tiền, liền vội gã báo tin tốt này cho cô nhi viện.
Vốn định hôm nay đến cô nhi viện, nhưng số tiền hiện tại đã đổi thành tiền của Lệ Vĩnh Duy, có thể trực tiếp trả tiền lại cho Du Ngân Huệ rồi.
Trên đường đi, tiện thể Hạ Vãn Song cũng mua một ít đồ dùng thường ngày và chút đồ ăn vặt, đồ dùng học tập cho tụi nhỏ. Nhất định chúng sẽ vui lắm đây.
Hạ Vãn Song nghĩ vậy, tâm trạng khi đi trên đường không ngừng hân hoan.
Quả nhiên mấy cô nhóc cậu nhóc nhìn thấy đồ ăn vặt, vô cùng vui vẻ, nhận lấy đồ dùng học tập còn mới nguyên, quả thực thích thú đến mức không muốn buông tay.
Thấy những khuôn mặt tràn đầy nụ cười, cô không kìm được lòng mà cười theo. Quả nhiên cô nhi viện mới là nơi vui nhất, thoải mái nhất. Dường như tất cả mọi phiền não đều được xua tan.
May mà gần đây viện trưởng Hàn cũng ra viện về nghỉ ngơi, khi Hạ Vãn Song đưa tiền cho ông, ông như sắp khóc đến nơi. Cứ nắm mãi tay Hạ Vãn Song, nói: "Đúng là quá tốt rồi, quá tốt quá! Đứa bé đó được cứu rồi. Cảm ơn cháu, Vãn Song, cháu đúng là một đứa trẻ tốt."
Nhìn viện trưởng Hàn kích động như vậy, trong lòng Hạ Vãn Song bỗng thấy chua xót, suýt nữa cũng rơi lệ.
Có thể giúp đỡ người khác thực sự quá tốt rồi.
Viện trưởng Hàn giữ Hạ Vãn Song ở lại ăn cơm, cô cũng không tiện từ chối, liền ở lại cùng tụi nhóc ăn bữa trưa đơn giản. Nhưng cô lại cảm thấy nó ngon hơn những món sơn hào hải vị kia nhiều.
Hạ Vãn Song ăn xong cơm liền rời đi, cô còn phải đem trả Du Ngân Huệ bảy trăm triệu nữa.
Cô đứng trước cửa nhà họ Du, đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị đối xử lạnh nhạt. Chẳng ngờ vừa bước vào cửa, Tô Ngân Chinh đã ra nghênh đón: "Ây da, Vãn Song đã về rồi à? Ăn cơm chưa cháu? Vừa hay chúng ta đang chuẩn bị ăn cơm."
Một bên là Du Thiên Tinh không biết lao từ đâu đến nũng nịu khoác tay Hạ Vãn Song, "Chị Vãn Song, đến đây với em, em có chuyện cần hỏi chị."
Hạ Vãn Song không biết Du Thiên Tinh lại có âm mưu gì đây, bình thường cô ta tuyệt đối không nũng nịu với cô như vậy, còn chẳng thèm nói chuyện nữa là.
"Chị Vãn Song, chị biết Lệ Vĩnh Duy thích mẫu con gái như thế nào không? Ngây thơ đáng yêu? Xinh đẹp bốc lửa? Hay là mẫu người cởi mở?" Du Thiên Tinh lôi cô ra một bên rồi hỏi.
Thì ra lại là vì cái tên Lệ Vĩnh Duy này, hắn quả thực rất được chào đón ở đây, hai chị em nhà này dồn hết sức lực để tranh giành hắn.
Có điều cô thực sự không biết hắn thích loại phụ nữ như thế nào, đành lắc đầu.
"Vậy anh ấy thích ăn gì? Kiểu Pháp hay kiểu Trung? Hay là kiểu nào khác?"
Không hổ danh là hai chị em, câu hỏi giống hệt những gì Du Ngân Huệ hỏi.
Lệ Vĩnh Duy thích món ăn của Ý, nhưng cô còn chưa kịp nói ra.
Du Hiền Chân từ bên cạnh đi tới lạnh lùng nói, "Cho dù em biết, có cố gắng thế nào, anh ấy cũng không thích một đứa bé vị thành niên như em đâu, vẫn nên từ bỏ thì hơn."