• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 2: NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀY THẬT ĐÁNG ĂN ĐÒN




CHƯƠNG 2: NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀY THẬT ĐÁNG ĂN ĐÒN

Trong nháy mắt, Du Bình Sang với dáng người mập mạp liền đi tới trước mặt Hạ Vãn Song, khuôn mặt chỉ toàn vẻ không biết làm sao. Trong mắt Hạ Vãn Song lại cảm thấy ghét bỏ. Vì sao ba cô con gái của ông thì được coi như bảo vật, còn cô thì lại giống hàng hóa bị đem đi tặng đây?

"Vãn Song à, thôi thì cháu giúp cậu đi. Cháu cũng không nỡ lòng nào nhìn thấy nhà chúng ta phá sản vì nhà họ Lệ đúng không. Ba đứa con gái của cậu đều cực kỳ không hiểu chuyện, chỉ có cháu, cháu rộng lượng khéo léo, là người thích hợp nhất để gả đi. Cháu yên tâm, cậu sẽ không bạc đãi cháu đâu."

Hạ Vãn Song âm thầm cười nhạt, rộng lượng khéo léo, thích hợp để gả đi? Coi như cô trả lại tiền nuôi dưỡng hai mươi năm nay đi vậy.

Người đi nương nhờ người khác, sao có thể không cúi đầu, đạo lý này, Hạ Vãn Song biết rõ từ lâu rồi.

"Được, cậu, cháu bằng lòng gả đi, cảm ơn hai mươi năm nay cậu đã nuôi nấng cháu."

Công ơn nuôi dưỡng này, chung quy đều phải trả.

Tuy nói Hạ Vãn Song đã thấy lạnh cả lòng, nhưng khóe mắt vẫn không nhịn được đỏ lên. Cô quay mặt ra chỗ khác chuẩn bị đi ra ngoài, người của nhà họ Lệ đã chờ sẵn rồi.

Du Bình Sang nhìn thấy khóe mắt ửng đỏ của Hạ Vãn Song, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, dù sao cũng là con gái của em gái mình. Giờ lại sắp đích thân đẩy nó vào trong hố lửa.

Ông vươn tay muốn ngăn Hạ Vãn Song lại, lại bị Tô Ngân Chinh chặn lại.

"Vãn Song à, mợ thấy Lệ Tuấn Hải cũng được đó. Trước đây lúc chưa xảy ra chuyện, không phải đã từng thấy ảnh chụp của cậu ta rồi hay sao? Nhìn dáng vẻ đường hoàng, tuấn tú lịch sự lắm. Cháu gả tới đó, cũng coi như một mối duyên lành."

Hạ Vãn Song không buồn liếc mắt nhìn bà ta, trong lời Tô Ngân Chinh có ý mỉa, ý nói Hạ Vãn Song cô chỉ xứng gả cho một người tàn tật thôi.

Hạ Vãn Song không để ý tới Tô Ngân Chinh, nhưng bà ta càng nói càng thêm hăng say, "Sau khi cháu gả qua đó rồi, đừng quên nhắc tới Ngân Huệ nhà chúng ta trước mặt người em chồng là Lệ Vĩnh Duy nhé. Dựa vào vẻ ngoài và nhân phẩm của Ngân Huệ, nhất định có thể gả sang đó được, hai nhà Du - Lệ chúng ta có thể thân càng thêm thân rồi."

Lúc này Hạ Vãn Song chỉ muốn cười nhạt, trong lòng chợt thấy nặng nề. Nguyên cả một nhà ích kỷ như này, thực sự là không hết thuốc chữa.

Du Bình Sang đã bỏ đi cái vẻ muốn ngăn lại kia, chỉ nói một câu: "Vãn Song cháu đi trang điểm một chút đi, quản gia nhà họ Lệ còn đang chờ đấy."

Phòng khách nhà họ Du.

"Thật sự đã khiến Lý quản gia phải đợi lâu rồi." Giọng nói ngọt ngào của một quý bà vang lên trong phòng khách.

Bây giờ trông Tô Ngân Chinh có vẻ tươi cười, khác hẳn với dáng vẻ trong phòng làm việc vừa rồi. Bà ta đang nắm tay Hạ Vãn Song bước từng bước đi tới.

Lý quản gia nghe thấy tiếng nói, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy sau lưng Tô Ngân Chinh có một cô gái mặc váy liền màu vàng nhạt trông rất tao nhã.

Khuôn mặt vô cùng tinh xảo, trang điểm nhẹ trên mặt làm cô càng thêm tỏa sáng, đôi mắt to tròn tựa như biết nói. Cô lẳng lặng đứng đó, giống như một bức tranh vậy.

Trong lòng Lý quản gia không khỏi suy nghĩ, cô bé này chẳng lẽ chính là cô dâu mà cậu cả chọn cho cậu Vĩnh? Không hề giống với ba cô con gái nhà họ Du mà.

Ánh mắt Lý quản gia nhìn thẳng vào Hạ Vãn Song, khẽ cười nói: "Không sao."

"Vãn Song, chào khách đi." Tô Ngân Chinh cười duyên nói.

Hạ Vãn Song khẽ đáp lại một nụ cười nhạt, "Chào Lý quản gia."

"Lý quản gia à, đây là Vãn Song, cháu ngoại của nhà họ Du. Con bé có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiền dịu mực thước, là đối tượng lựa chọn làm dâu có một không hai cho nhà họ Lệ. Tốt hơn mấy đứa con gái không ra gì nhà chúng tôi nhiều. Vãn Song dù sao cũng coi như một nửa là con gái của tôi rồi."

Lý quản gia cười rất sâu xa, "Tôi thấy, con gái nhà họ Du đều là nhân tài. Bà Du đừng khiêm tốn quá."

Ba cô con gái nhà họ Du không phải nhân tài thì là cái gì? Vì không muốn gả cho cậu cả nên cứ thế tìm người thế chỗ, lại tặng luôn em họ mình ra.

Quả nhiên cậu cả đoán không lầm, người ông ấy tới đón chính là cô gái này.

Tô Ngân Chinh lại làm như không nghe ra hàm ý trong lời của ông ấy, vẫn cười duyên nói: "Lý quản gia thực sự là quá khen. Thời gian đã không còn sớm, hẳn là nên xuất phát rồi nhỉ?"

Hạ Vãn Song cười nhạt trong lòng, không chờ nổi mà muốn vứt bỏ cô đến vậy sao?

Lý quản gia cũng chợt thấy lạnh lòng thay cô, nụ cười hiền từ và dịu dàng hơn: " Cô Hạ, chúng ta đi thôi? Cô chuẩn bị xong chưa?"

Hạ Vãn Song nhìn thấy Lý quản gia hiền hòa, nhớ tới người bà đã qua đời, trong lòng không khỏi cảm thấy đau buồn, cuối cùng mới gật đầu, "Tôi chuẩn bị xong rồi."

Chuyện cô đáp lời muộn như vậy trong mắt Lý quản gia đã trở thành sự bất đắc dĩ vì bị bắt ép, nên càng thêm thương xót cô gái này.

"Vậy thì mời cô Hạ theo tôi về." Lý quản gia dẫn Hạ Vãn Song ra xe.

Hạ Vãn Song ngồi trong xe, nhìn căn nhà mình sống hai mươi năm trước mặt, trong lòng đã không còn gì vương vấn, chẳng qua chỉ cảm thấy đau lòng.

Số mệnh phải đi ăn nhờ ở đậu khiến cô đánh mất quyền lựa chọn của mình, ngay cả chuyện cưới xin cũng bị dùng làm cơ hội trả ơn. Tình yêu của cô đã không còn, cuộc đời, cũng mất luôn.

Một giọt lệ cuối cùng, chậm rãi lướt qua gương mặt như ngọc của cô.

Xe chạy vừa vững vừa nhanh, không tới một giờ đã đến một tòa biệt thự lưng chừng núi.

Lý quản gia dẫn Hạ Vãn Song tới một phòng tiếp khách rồi đi ra ngoài, người hầu rót trà cho cô sau đó cũng lui ra ngoài.

Hạ Vãn Song uống một ngụm, hơi bất ngờ, thế mà lại là loại trà quý tại núi Vân Dật.

Cô đặt chén trà xuống, tùy ý nhìn qua cách bài biện của căn phòng.

Nhìn từ bên ngoài, căn biệt thự lưng chừng núi này được tu sửa không quá tinh xảo. Nhưng đi vào bên trong rồi mới biết, mỗi một vật đều đã được thiết kế và trưng bày một cách tỉ mỉ.

Hạ Vãn Song học thiết kế thời trang, bản thân cũng rất có hứng thú và thiên phú về mảng này. Về màu sắc, gian phòng này phối màu rất hợp ý cô.

Có điều...

Cô tự tay ngắt một bông hoa giả trên tường, đây là một chi tiết lỗi.

Lệ Vĩnh Duy mặc nguyên cây đen, ánh mắt vừa thu lại khỏi màn hình máy quay. Cô gái trong màn hình thoạt nhìn rất thanh tú động lòng người, khuôn mặt và vóc người đều rất được. Đáng tiếc, Lệ Vĩnh Duy hắn không có hứng thú.

"Cậu Vĩnh, đã dẫn người tới rồi." Lý quản gia khom lưng cung kính nói.

Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của Lệ Vĩnh Duy lúc này không nhìn ra biểu cảm gì cả, "Biết rồi, chú đi xuống trước đi."

"Nhưng, hiện tại cậu không đi nhìn thử sao? Cậu cả nói..."

"Tôi làm việc từ lúc nào thì cần chú dạy hả?" Lệ Vĩnh Duy vừa nói ra, nhiệt độ chung quanh chợt giảm xuống.

Lý quản gia lên tiếng, liền vội vàng lui ra ngoài. Còn lặng lẽ cầu phúc cho cô Hạ.

Lệ Vĩnh Duy cười nhạt trong lòng, loại phụ nữ này chịu gả, nếu không phải vì bị ép thì cũng là vì muốn có tiền. Có điều chỉ cần anh trai yên tâm, thì đóng kịch cùng cô cũng không sao cả.

"Vĩnh Duy." Trong bộ đàm truyền đến tiếng nói mờ nhạt không rõ của Lệ Tuấn Hải, "Nghe nói cô Hạ tới rồi, sao em còn chưa đi xuống? Để con gái đợi lâu thì mất phong độ lịch lãm lắm đó."

Lệ Vĩnh Duy khẽ chửi thề một tiếng, nhất định là Lý quản gia đi báo cáo với anh!

"Biết rồi, giờ em sẽ xuống ngay."

"Đừng vu oan cho Lý quản gia, là anh đang theo dõi nên thấy. Còn nữa, em dẫn cô ấy tới cho anh xem." Lệ Tuấn Hải biết rõ tính nết của em trai nhà mình, rất sợ hắn làm khó cô bé này.

Hạ Vãn Song đang chăm chú suy nghĩ xem chủ nhân của bức tranh trên tường kia là ai thì cửa phòng rầm một tiếng được mở ra.

Cô chớp mắt nhìn lại, chỉ thấy một người vóc dáng cao lớn khuôn mặt tuấn tú đứng ở cửa, lông mi dài đẹp đẽ khẽ nhíu, "Hạ Vãn Song?" Trong giọng nói chứa đầy vẻ lạnh lùng và ngạo mạn.

Hạ Vãn Song vô thức nhíu mày một cái, thái độ của người đàn ông này thật kém. "Đúng vậy. Xin hỏi anh là ai?"

Lệ Vĩnh Duy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần trước mắt, trong lòng lại đang giễu cợt, cô diễn cũng khá ngoan ngoãn đấy. Thế nhưng ai biết người phụ nữ này mang theo mục đích gì tới đây chứ?

"Tôi có thể đứng ở đây, mà không phải là nằm trên giường, cô nói xem tôi là ai?"

Tuy giọng nói của hắn trầm thấp êm tai, nhưng lời nói ra lại thực sự chẳng ra sao.

"Anh đã không phải là anh Lệ Tuấn Hải, vậy làm phiền anh mang tôi tới gặp anh ấy một chút. Dù sao mục đích tới đây chiều nay cũng chính là để chúng tôi gặp mặt nhau."

Lệ Vĩnh Duy sải đôi chân dài đi mấy bước tới trước mặt Hạ Vãn Song, cúi đầu nhìn cô, trong mắt toàn là vẻ thờ ơ, "Mục đích chỉ là để gặp mặt nhau? Thế thôi à?"

Người đàn ông này làm cô có cảm giác bị áp bách rất lớn, nhưng Hạ Vãn Song cũng không sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt hắn, "Thế thôi."

"Hừ." Lệ Vĩnh Duy cúi người, áp vào bên tai Hạ Vãn Song, "Người phụ nữ như cô, tôi đã gặp nhiều rồi. Mặc kệ hôm nay cô có mục đích gì, về sau cô ở nhà họ Lệ, phải răm rắp nghe lời tôi trong tất cả mọi chuyện."

Hạ Vãn Song muốn lùi về phía sau, phát hiện đã không còn đường lui, hơi thở nóng bỏng của hắn đập vào bên tai, gây nên một trận tê dại. "Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe anh? Người tôi sẽ lấy là Lệ Tuấn Hải, không phải anh."

Lệ Vĩnh Duy lùi xuống một bước, "Nhanh như vậy đã không giả vờ nữa rồi? Thừa nhận mình gả vào đây là có mưu đồ khác luôn à?"

"Anh này, anh có phải nên đi khám lại tai không? Lỗ tai nào của anh nghe thấy tôi nói gả đến đây là có mưu đồ khác?" Hạ Vãn Song sửa lại lời hắn rồi liếc mắt nhìn hắn.

Lệ Vĩnh Duy khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn cô, lại có người dám đôi co với hắn cơ à?

Hắn khẽ híp cặp mắt đào hoa một cái, tạm thời bỏ qua cho cô đã.

Anh trai đã gọi hắn lên rồi.

Hạ Vãn Song cực kỳ thiếu thiện cảm với người đàn ông tự dưng lại tới này, lại còn nói hết một tràng xong gì cũng không nói đã đi mất.

Trong phòng Lệ Tuấn Hải.

"Anh, anh cũng thấy đấy, người phụ nữ này chắc chắn là bất đắc dĩ bị bắt ép hoặc chính là loại ham muốn tiền tài thôi. Uổng công anh đã nói cô ta sạch sẽ." Lệ Vĩnh Duy vừa đi tới đã hừ lạnh nói.

Kỳ thực cảnh vừa rồi trong phòng đã được truyền đến trước mặt Lệ Tuấn Hải qua camera theo dõi.

"Vĩnh Duy, em đừng mang theo thành kiến để ở bên người ta, chưa gì đã gắn mác cho cô ấy, cách nghĩ ngang ngược này không được đâu." Lệ Tuấn Hải xem hình ảnh Hạ Vãn Song và Lệ Vĩnh Duy ở chung thì càng thêm xác định, Hạ Vãn Song là người thích hợp nhất để ở bên Vĩnh Duy.

Lệ Vĩnh Duy chỉ cười khinh miệt, cũng không mở miệng nói chuyện tiếp.

Trong lòng Lệ Tuấn Hải lặng lẽ thở dài, "Hôm nay em hãy đi lấy giấy chứng nhận kết hôn với Vãn Song đi, miễn cho chuyện này kéo dài lại đêm dài lắm mộng." Anh biết cơ thể mình đã không còn chống đỡ được bao lâu nữa.

Mấy ngày trước bác sĩ Trần đã nói với anh tình trạng sức khỏe của anh, điều anh sợ chính là mình không thể chống chọi được lâu nữa, bây giờ nói chuyện cũng càng ngày càng trắc trở, nếu như anh ra đi, Vĩnh Duy có thể sẽ không còn ràng buộc gì nữa, sẽ chỉ càng thêm rơi vào vực sâu của sự thù hận.

Lệ Vĩnh Duy rõ ràng không định cứ thế phối hợp, "Hôm khác đi, giờ này cục dân chính cũng không mở cửa nữa, đi cũng chỉ tốn công."

Lệ Tuấn Hải biết hắn đang nói cho có lệ, nhưng anh sẽ không để hắn cứ thế bỏ qua. Thản nhiên nói: "Anh đã kêu người của cục dân chính tới rồi, chuyện này em không cần lo lắng, phụ trách kí tên là được rồi."

Lệ Vĩnh Duy khẽ trợn cặp mắt đào hoa lên, ông anh trai này của hắn, thực sự đã tốn hết tâm tư rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK