CHƯƠNG 7: SÓNG GIÓ KHI LẠI MẶT 2
Hạ Vãn Song hiểu thấu lòng tốt của Lý quản gia, trong lòng cô cũng cảm thấy ấm áp. Một người mới quen biết không lâu còn quan tâm cô hơn cả cái người được gọi là “người thân” suốt hai mươi năm đang đứng ở ngay trước mắt cô kia, chỉ có thể nói một câu thật lòng rằng lòng người thật dễ thay đổi.
“Cảm ơn Lý quản gia, nhưng chiều nay tôi còn muốn đến một nơi nữa.” Cô nghĩ ngợi một lúc, cũng lâu lắm rồi cô không đến cô nhi viện thăm đám nhóc kia.
Lý quản gia mỉm cười ôn tồn: "Không sao đâu, để tôi cho người qua đón cô, xong việc sẽ đưa cô về nhà.”
Hạ Vãn Song cũng không tiếp tục từ chối nữa, dù sao cô cũng chẳng lén lút làm chuyện gì xấu xa, nếu cứ tiếp tục đôi co lại hóa thành cô có tật giật mình rồi. Cô không muốn để lộ bất kì nhược điểm nào khi ở trước mặt Tô Ngân Chinh.
"Được rồi, vậy ông đi đường cẩn thận. Tôi tiễn ông ra xe nhé.” Hạ Vãn Song đang định đi ra ngoài cùng Lý quản gia thì bị Tô Ngân Chinh kéo lại.
“Trời ạ, Vãn Song à, cháu vừa mới về mà, để mợ tiễn Lý quản gia là được rồi. Cháu vào nhà ngồi trước đi, chị em cháu cũng lâu ngày không tâm sự mà, mau vào đi." Dứt lời, bà ta liền gọi hai tên vệ sĩ chuyển quà cáp vào nhà.
Hạ Vãn Song thầm nghĩ rồi cười nhạt, bọn họ coi cô là người thân trong nhà từ khi nào vậy? Nói ra mấy lời như vậy cũng không biết ngượng miệng mà. Chẳng qua cô mới đi khỏi căn nhà này có ba ngày thôi, rốt cuộc trước đây bọn họ muốn đuổi cô ra ngoài đến nhường nào?
Tô Ngân Chinh tiễn Lý quản gia về. Còn Hạ Vãn Song chậm rãi bước vào ngôi nhà mà mình đã sống suốt hai mươi năm qua. Nó vẫn nguy nga lộng lẫy như vậy, nhưng chỉ có cô mới biết, bên trong đã mục nát thậm tệ đến nhường nào.
Cô lẳng lặng ngồi trên ghế salon trong phòng khách, giờ cô chỉ muốn hỏi han qua loa vài câu rồi đi. So với việc ngây ngẩn ở nơi này, đến cô nhi viện vẫn vui vẻ và thoải mái hơn.
Sau khi nhìn thấy chiếc xe của Lý quản gia đã đi xa, Tô Ngân Chinh vội vàng lấy tờ chi phiếu ra xem lại, đúng là một trăm tỷ. Xem ra con nhóc thối này vẫn còn có thể khiến cho đàn ông vừa lòng đấy chứ.
"Mẹ! Mẹ đang nhìn gì vậy?" Cô hai nhà họ Du - Du Ngân Huệ bỗng từ nhà đi ra, cô ấy đến gần Tô Ngân Chinh: "Woa, chi phiếu! Tận một trăm tỷ. Mẹ phát tài rồi à?"
Tô Ngân Chinh oán trách lườm cô một cái rồi nhét tờ chi phiếu vào túi áo: "Coi như con có mắt nhìn đấy, đây là tiền đáp lễ của nhà họ Lệ. Vừa hay đủ chia đều cho ba chị em các con.”
Khuôn mặt thanh tú của Du Ngân Huệ lộ ra một nụ cười khôn khéo: "Quả nhiên mẹ vẫn là người tốt nhất. Nhưng sao cậu chủ nhà họ Lệ lại vung tay hào phóng vậy nhỉ? Không hổ danh là một trong ba tập đoàn lớn của thành phố W mà.”
Thấy Du Ngân Huệ nói vậy, Tô Ngân Chinh chợt nhớ lại một vài chuyện, bà ta khẽ mím môi rồi cười một điệu cười nham hiểm: "Vào nhà rồi nói tiếp, chị Vãn Song của con vẫn đang chờ chúng ta đó."
"Mẹ nói thật hay đùa vậy, con chỉ có một người chị gái là chị Hiền Chân thôi mà. Loại người thấp kém như cô ta sao có thể xứng làm chị con chứ?” Du Ngân Huệ bĩu môi, tỏ vẻ khó chịu.
Tô Ngân Chinh chỉ cười chứ không nói gì.
Bởi lúc Hạ Vãn Song đến nhà họ Du đã là buổi trưa, cũng đúng lúc mẹ con họ chuẩn bị ăn cơm, nên họ mời cô ăn cơm cùng luôn, dù sao cũng chỉ nhiều thêm một đôi đũa thôi mà. Bọn họ vốn đã quên việc Hạ Vãn Song phải về lại mặt, càng không xem cô là người trong nhà.
Tục ngữ thường nói: Ba người phụ nữ ngồi với nhau là thành một cái chợ.
Mà trên bàn ăn hôm nay có đến tận năm người phụ nữ đang tụ họp thì càng ồn ào không dứt.
Du Hiền Chân là người đang mang thai, cô ta cũng là người từng trải, nên chỉ cần nhìn sắc mặt của Hạ Vãn Song là biết Hạ Vãn Song chưa từng nhận được sự cưng chiều của đàn ông. Cô ta cố ý cười nhạo nói: "Vãn Song này, chắc em gặp chồng của mình rồi nhỉ? Nhưng sức khỏe của anh ta còn có thể làm được mấy chuyện giường chiếu kia nữa không?”
Nghe thấy vậy, khuôn mặt Hạ Vãn Song cứng đờ, thật không ngờ cô ta lại dám lôi chuyện này ra nói trước mặt mọi người như vậy, huống chi còn là lời được nói ra từ miệng của một người phụ nữ. Trình độ của cô ta quả thực khiến Hạ Vãn Song rất bất ngờ.
Hạ Vãn Song nhếch môi, tỏ ý khinh thường câu hỏi này.
Du Hiền Chân cảm thấy lúng túng, khó chịu ra mặt, vì vậy ả ta thẹn quá hóa giận: "Hạ Vãn Song, tôi hỏi cô đó! Làm mợ cả nhà họ Lệ rồi thì cảm thấy mình giỏi lắm rồi đúng không? Tôi thấy Lệ Tuấn Hải cũng sống không được bao lâu nữa, cô đang chờ anh ta chết rồi định thừa kế tài sản phải không?”
Du Hiền Chân vừa dứt lời, Hạ Vãn Song liền cho cô ta một cái bạt tai. Cô lạnh lùng nhìn Du Hiền Chân, giọng nói càng lạnh nhạt: "Phiền chị giữ miệng sạch sẽ chút, chồng em vẫn sống khỏe mạnh lắm. Chị đây là đang phỉ báng anh ấy đó, nếu như em muốn kiện chị thì cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Chị biết đấy, nhà họ Lệ lắm tiền nhiều của mà."
Mấy người phụ nữ còn lại trên bàn đều bị ngây ngẩn bởi cái tát và lời nói kia.
Du Hiền Chân càng không thể ngờ, một đứa giúp việc ở nhà mình nhiều năm như vậy lại dám đánh cô. Cô ta ôm một bên mặt đau rát, định đánh trả: "Cô đừng cho rằng, bay lên ngọn cây biến thành phượng hoàng rồi thì có thể quên bản thân mình vốn là một con chim sẻ bần tiện!”
Tay cô ta không kịp chạm vào mặt Hạ Vãn Song, bởi vì Tô Ngân Chinh đã ngăn cô ta lại.
Du Hiền Chân càng hoảng hốt: "Mẹ à. Sao mẹ lại bênh vực con nhỏ nghèo hèn này? Cô ta vừa đánh con đó.”
Tô Ngân Chinh đương nhiên không thể nuốt trôi cục tức này, con gái cưng mà bà ta nâng niu biết bao năm nay, giờ lại bị người ta ăn hiếp ngay trước mặt. Nhưng hiện tại không phải lúc để báo thù, bà ta còn có chuyện quan trọng hơn cần dùng đến Hạ Vãn Song.
Vậy nên bà ta chỉ lạnh lùng buông tay Du Hiền Chân ra: "Đừng phá phách nữa, ngoan ngoãn ăn cơm đi, người cùng một nhà mà cãi nhau trên bàn ăn như vậy thì còn ra thể thống gì nữa?"
Lời này của bà ta rõ ràng cũng đang ám chỉ Hạ Vãn Song cũng đừng tiếp tục bắt bẻ nữa.
Haha, người một nhà ư? Nói hay thật, cần nhờ vả thì là người một nhà, lợi dụng xong rồi thì thành người giúp việc.
Hạ Vãn Song thấy dáng vẻ nhẫn nhịn khổ sở của Tô Ngân Chinh, rõ ràng bà ta đang rất hận cô, mà giờ còn phải ngăn cản con gái đánh trả cô. Bà ta nhất định là có chuyện gì đó cần nhờ vả cô.
Quả nhiên suy nghĩ của Hạ Vãn Song còn chưa kịp gạt bỏ thì Tô Ngân Chinh đã lên tiếng: "Vãn Song này, cháu ở nhà họ Lệ đã quen chưa? Mọi người khỏe không? Thấy Lý quản gia bảo, bọn họ rất kính trọng cháu."
"Loại hồ ly tinh này đương nhiên là biết cách mua chuộc lòng người rồi." Du Hiền Chân vẫn canh cánh trong lòng về cái tát ban nãy, chỉ cần tìm được cơ hội là cô ta lại giễu cợt Hạ Vãn Song.
Đáng tiếc Hạ Vãn Song không thèm để tâm đến cô ta, thấy phản ứng khó chịu của Du Hiền Chân, Du Ngân Huệ và Du Thiên Tinh đều bụm miệng cười.
Du Hiền Chân giận càng thêm giận, thế nhưng cô ta vẫn gắng gượng mỉm cười. Đợi một ngày nào đó cô sẽ bảo cậu bạn trai Trình Giang của cô khiến Hạ Vãn Song bẽ mặt!
"Cháu sống ở nhà họ Lệ rất tốt, cám ơn sự quan tâm của mợ." Hạ Vãn Song hờ hững đáp một câu, sau đó tiếp tục cúi đầu dùng bữa.
"Vậy cháu từng gặp cậu hai nhà họ Lệ chưa? Cậu ấy là Lệ Vĩnh Duy, hiện tại đang tiếp quản tập đoàn nhà họ Lệ đó. Nghe nói cậu ấy là một tỷ phú trẻ tuổi mới rất thần bí, chắc cháu cũng chung sống hòa thuận với cậu ấy nhỉ?” Giọng nói của bà ta pha chút khao khát, cũng không biết bà ta đang suy tính điều gì.
Hạ Vãn Song nghe thấy tên của Lệ Vĩnh Duy, trong đầu liền hiện ra một tên đàn ông ngang ngược, không biết phép tắc: “Cháu chưa từng gặp anh ta.”
"Sao lại có thể chưa gặp được nhỉ, không phải cùng sống chung một nhà à?”
"Anh ta rất bận rộn, cháu thức dậy thì anh ta đã ra ngoài rồi. Cháu ngủ rồi thì anh ta mới về nhà. Vậy nên gần như chưa từng chạm mặt nhau." Sắc mặt Hạ Vãn Song lạnh lùng, tỏ rõ cô không hề muốn bàn tán thêm về chuyện này. Cô quyết định, ăn xong bữa cơm trưa này thì sẽ đi ngay, cô không muốn nhìn thấy mấy người trong cái nhà này nữa.
Tô Ngân Chinh thất vọng ồ một tiếng: "Nếu như lần sau cháu gặp được cậu ấy thì nhớ giới thiệu cậu ấy cho Ngân Huệ nhà chúng ta nhé. Hai đứa trẻ tuổi ra ngoài chơi bời, giao lưu gặp gỡ cũng là chuyện thường mà.”
Khuôn mặt Du Ngân Huệ hơi ửng đỏ, cô ấy lập tức sẵng giọng: "Mẹ này, mẹ nói linh tinh gì vậy?”
Du Hiền Chân cũng đã hiểu, hóa ra đây chính là lý do mà cô phải hi sinh một cái tát, bà mẹ này của cô thật thiên vị quá mà!
Những người đang cùng ngồi trên bàn ăn kia đều đang đăm chiêu suy nghĩ, chỉ có cô thiếu nữ chưa trưởng thành Du Thiên Tinh là bình tĩnh ngồi ăn cơm.
Lời mà Tô Ngân Chinh nói rõ ràng là muốn Hạ Vãn Song làm mai mối, thảo nào ban nãy bà ta lại có thái độ nhún nhường đó, hóa ra là muốn nhờ vả cô: "Đến lúc gặp được rồi hãy nói." Cô cho bọn họ một câu trả lời mơ hồ lấp lửng, mặc kệ bọn họ muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Cảm thấy không thể ăn trọn vẹn bữa cơm này, nên Hạ Vãn Song thẳng thắn: “Cháu no rồi.” Dứt lời cô đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Tô Ngân Chinh cũng đã đạt được mục đích của mình, đương nhiên sẽ không níu chân cô, bà ta chỉ giả vờ giả vịt: "Sao nhoáng cái đã ăn no rồi? Cháu phải về nhà bây giờ à?"
Hạ Vãn Song vừa lấy điện thoại di động ra, vừa đáp: "Đúng vậy, làm phiền mợ rồi." Giọng nói khách sáo như đối với người ngoài.
Đầu dây bên kia nhanh chóng nhận điện: "Lý quản gia à, hiện giờ tôi phải đi rồi.”
“Được rồi, để tôi bảo người đến đón cô.”
Hạ Vãn Song cảm thấy phiền phức nên muốn từ chối, cô gọi cuộc điện thoại này cũng chỉ muốn thông báo một tiếng rằng, cô có thể tự gọi xe đến cô nhi viện, muốn bảo Lý quản gia chiều tối không cần đến đón cô nữa.
"Không sao đâu, bọn họ đang ở gần đó, không để cô phải chờ lâu đâu." Lý quản gia biết cô chỉ ở đó chốc lát thôi, vậy nên đã sắp xếp người chờ ở gần đó rồi.
Lúc này Hạ Vãn Song chợt giật mình, cô chán ghét nơi này rõ ràng đến vậy sao?
"Mợ chủ, mợ chủ. . ."
Nghe thấy Lý quản gia gọi cô ở đầu dây bên kia, cô mới lấy lại tinh thần rồi đáp: “Ừm, tôi biết rồi."
Quả nhiên xe đến ngay tức khắc, Hạ Vãn Song cũng không muốn hàn huyên thêm với mẹ con nhà Tô Ngân Chinh nữa nên trực tiếp lên xe rồi rời đi luôn.
Nói ra tên của cô nhi viện, bác tài xế kia vừa hay cũng biết nơi đó nên không quá phiền phức.
Trước khi đi cô cũng không đến chào hỏi viện trưởng, vậy nên lúc Hạ Vãn Song đến mới phát hiện. Hôm nay, viện trưởng Hàn đã đi ra ngoài làm công ích rồi, nghe tình nguyện viên trong viện nói, ông ấy ra ngoài là vì quyên góp tiền chữa bệnh cho một em bé bị bệnh máu trắng, ông ấy còn thu thập cả những mẫu tủy phù hợp nữa.
Viện trưởng Hàn đã lớn tuổi rồi, nhưng cả đời ông ấy chỉ sống để làm việc thiện, bôn ba ngược xuôi vì những đứa trẻ này. Đó gọi là yêu thương đám trẻ vô bờ bến, người như viện trưởng Hàn nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.
Bệnh tật và nhiều thứ khác nữa đều cần dùng đến tiền, đây là việc mà Hạ Vãn Song rất rõ. Vậy nên chuyện mà cô có thể làm được chỉ là tuần nào cũng quyên góp tiền tiêu vặt mà cô dành dụm được cho mấy đứa bé trong viện, góp chút sức lực non nớt của mình.
Nhớ hồi cô vừa được cậu cô - Du Bình Sang đón về nhà, cô chỉ là một đứa bé sống với bệnh tật, viêm phổi sốt cao.
Khi ấy nhà họ Du không khá giả như bây giờ, Tô Ngân Chinh luôn cảm thấy cô là sao chổi, lại còn khiến họ phải tốn tiền. Bà ta ép cậu cô phải đưa cô đến nơi khác, nếu không sẽ ly hôn với cậu cô. Ầm ĩ một trận, bà ta vừa khóc, vừa làm loạn, vừa đòi treo cổ tự vẫn, đem mọi vở kịch ra diễn.
May là cậu cô khi ấy coi như còn chút lương tâm, đợi cô khỏi bệnh rồi mới gửi cô vào cô nhi viện một thời gian.
Đây cũng là duyên phận của cô với cô nhi viện, thực ra hơn một năm sống trong cô nhi viện vui vẻ hơn rất nhiều so với cuộc sống ăn nhờ ở đậu ở nhà họ Du.
Phải chăng mấy bé gái mồ côi không nơi nương tựa luôn bị số phận đùa bỡn như vậy?
Hạ Vãn Song nhớ lại giây phút bước chân ra khỏi nhà họ Du, Du Hiền Chân cay nghiệt nói với cô một câu: "Đời này của cô chuẩn bị sống cô độc đến già trrong nhà họ Lệ đi. Cô không xứng nhận được tình yêu từ người khác.”
Câu nói đó khiến cô phiền muộn và đau lòng hơn tất thảy những lời châm chọc khác. Cô cảm thấy nó giống như một lời nguyền rủa vậy, cô sẽ mãi không thoát khỏi số mệnh như vậy. Bởi vậy nên cô vô cùng căm giận họ, không thể chịu đựng được.
Cô chợt nhớ tới Lệ Tuấn Hải yếu ớt kia, thực ra có thể chăm sóc anh cả đời cũng tốt, cô chẳng cần mấy chuyện nam nữ kia, chỉ cần có thể khiến cho sức khỏe của anh dần tốt lên là ổn rồi.