• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 6: SÓNG GIÓ KHI LẠI MẶT




CHƯƠNG 6: SÓNG GIÓ KHI LẠI MẶT

Bảy giờ sáng Hạ Vãn Song mới tỉnh. Cạnh cô lại là cảnh tượng quen thuộc khiến người ta hoảng sợ.

Hôm nay là ngày thứ ba, ngày cô phải lại mặt, thế nhưng cô không háo hức dù chỉ một chút, thậm chí còn không muốn về đó.

Tối hôm qua cô ngủ ở phòng cưới, thế nhưng Lệ Tuấn Hải không ở đó, cho đến tận khi cô ngủ rồi thì cũng không thấy mặt mũi Lệ Tuấn Hải đâu. Hôm nay vừa tỉnh lại thì lại nghe nói anh muốn đến phòng dưỡng bệnh, trong lòng cô thấp thỏm không yên, lẽ nào bệnh của anh lại nặng hơn rồi?

Trong tình huống này, Hạ Vãn Song lại càng không muốn quay về. Nếu như cô ở lại nhà họ Lệ, ít nhiều còn có thể chăm sóc cho Lệ Tuấn Hải. Huống chi, bây giờ quay về, còn phải đối mặt với mấy người kia, hai mươi năm nay, cô quả thực mù rồi nên mới cảm thấy ông cậu kia của cô là người tử tế.

"Mợ chủ, quà cáp chuẩn bị xong xuôi rồi." Thím Hoàng vào phòng nhắc nhở.

Nhà họ Lệ là gia đình giàu có bậc nhất, mấy cái thủ tục lễ tiết này chỉ có nhiều thêm chứ không thể ít đi.

Trong phòng khách đã bày ra rất nhiều loại thuốc bổ thượng hạng, nghe nói ông Du thích sưu tầm tranh chữ, Lệ Tuấn Hải đã căn dặn riêng Lý quản gia đi sưu tầm một ít tranh chữ nổi tiếng để làm quà. Còn có một vài bộ trang sức tinh xảo nữa.

Thấy vậy, chóp mũi Hạ Vãn Song cay xè, Lệ Tuấn Hải thực có lòng. Anh thật lòng thật dạ coi cô là vợ của anh, còn cô thân là vợ của anh mà lại đi ghét bỏ khuôn mặt của chồng mình, thực quá đáng mà.

Tâm trạng của Hạ Vãn Song chợt suy sụp vô cùng.

"Lý quản gia, lát nữa chú lái xe theo tôi ra ngoài một chuyến." Một giọng nói tùy tiện, kỳ lạ truyền đến, tiếp theo đó là một hình bóng cao ngất xuất hiện trong tầm mắt Hạ Vãn Song.

Hôm nay Lệ Vĩnh Duy mặc một bộ vest màu xanh nhạt, vai rộng chiết eo, đường may vừa vặn càng tôn lên vóc người tuấn tú săn chắc quyến rũ, kết hợp với khuôn mặt yêu nghiệt thu hút mọi ánh nhìn, thật đúng là cảnh đẹp ý vui.

Thật khéo, hôm nay Hạ Vãn Song cũng mặc một chiếc váy liền thân tinh xảo màu xanh da trời, càng tôn lên vẻ thanh thoát, tươi xinh của cô, kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp như búp bê.

Có điều, tình huống này đối với Lệ Vĩnh Duy mà nói, hai người họ cứ như thể đang mặc đồ đôi vậy.

Hạ Vãn Song không có chú ý tới chi tiết ấy, cô chỉ thấy bản mặt lạnh lùng như băng của hắn là đã mất cảm tình rồi.

Lệ Vĩnh Duy thấy bộ váy trên người Hạ Vãn Song, mặc dù khá hợp với cô, rõ ràng nó cũng khiến cô toát ra vẻ ngọt ngào thanh khiết. Thế nhưng hắn chợt nhớ ra, bộ quần áo mà hắn đang mặc là do Lý quản gia chọn.

Hắn lạnh lùng nhìn Lý quản gia, có vẻ như đang âm thầm hỏi ông ấy chuyện gì đang xảy ra.

Lý quản gia cười gượng hai tiếng, nhưng trong lòng đang hò hét, đây còn không phải là mệnh lệnh của cậu cả à! Nói hai người cùng về nhà ngoại rồi bảo ông ấy và thím Hoàng sắp xếp cho hai người mặc đồ đôi!

"Cũng không còn sớm nữa, cậu hai, chúng ta đi thôi." Lý quản gia cho rằng ban nãy Lệ Vĩnh Duy nói cùng đi, chính là muốn cùng bọn họ về nhà mẹ đẻ của Hạ Vãn Song.

"Ai nói tôi đi cùng mấy người?"

"Hả?"

Lệ Vĩnh Duy rút tay ra khỏi túi quần, đứng một bên cười nhạt: "Ý tôi là, tôi không rảnh đi cùng mấy người. Hơn nữa, người của nhà họ Du chỉ cần tiền và quà cáp là đủ rồi, bọn họ cũng không thèm bận tâm đến sự vắng mặt của người nhà họ Lệ chúng ta đâu mà.”

"Thế nhưng..." Lý quản gia còn muốn nói gì đó, điều này không chỉ đơn giản có vậy, có một người về cùng mợ chủ là chứng tỏ cô ấy có địa vị trong nhà họ Lệ.

Nhưng những câu này của ông ấy còn chưa kịp nói thì đã bị Hạ Vãn Song ngắt lời: "Lý quản gia, đừng nói nữa. Mình tôi về là được rồi, có lẽ cũng không cần đợi lâu đâu, tối tôi sẽ về đây dùng bữa.”

“Chú xem, mợ chủ đây đã nói như vậy rồi, chú còn muốn thế nào nữa?”

Vừa nghe thấy giọng nói pha chút mỉa mai của Lệ Vĩnh Duy, Hạ Vãn Song nổi nóng: “Tôi chính là chị dâu của anh, không gọi được một tiếng chị dâu thì tối thiểu cũng phải có thái độ tôn trọng cơ bản chứ, hay lễ nghĩa của anh bị chó ăn cả rồi?”

Đôi mắt đen của Lệ Vĩnh Duy chợt sa sầm, người phụ nữ này lại dám quở trách hắn? Hắn rảo bước về phía cô, tiến đến gần cô rồi thẳng tay dồn cô vào góc tường.

“Cô tự kiểm nghiệm xem có đúng bị chó ăn rồi không?”

Cảnh tượng này thực quen thuộc, vả lại đêm trước cũng là cái cảm giác áp bức này... có phải là do Hạ Vãn Song nghĩ nhiều rồi không?

Lệ Vĩnh Duy thấy người phụ nữ trước mặt lại dám suy nghĩ lung tung, hắn cong người, tiến đến bên vành tai trắng như ngọc của Hạ Vãn Song, gần như thể sắp hôn lên đó: “Lại mất hồn rồi?”

Bị hơi thở tươi mát của hắn phả vào, Hạ Vãn Song chợt hoàn hồn, phát hiện mình đang bị giam cầm ở giữa hai cánh tay của Lệ Vĩnh Duy. Khuôn mặt xinh đẹp chợt ửng đỏ rồi dần dần đỏ rực như trái táo chín, thật khiến người khác muốn cắn một miếng.

Lệ Vĩnh Duy rất bất ngờ với suy nghĩ xấu xa kia của hắn, hắn lấy lại bình tĩnh, mày kiếm nhíu lại, tiêu rồi.

“Anh, anh là tên khốn nạn!" Hạ Vãn Song bị ép nói ra câu ấy, muốn đẩy hắn ra nhưng không đẩy nổi. Ánh mắt cô lọt vào đôi mắt sâu thẳm và sáng như sao của hắn, trái tim chợt lỡ một nhịp.

Lệ Vĩnh Duy lạnh lùng liếc nhìn cô, khóe miệng cong lên một cách kỳ lạ. Hắn đứng dậy ngay ngắn rồi chậm rãi đi về phía cửa: “Thôi bỏ đi, các người không đi, nhưng tôi phải xuất phát rồi. Cuộc họp ở công ty sắp bắt đầu rồi, thật phiền phức.”

"Cái này!" Lý quản gia nhớ tới lời căn dặn của cậu cả ngày hôm, lặng lẽ thở dài một hơi. Cậu hai này vẫn cứ thích tự làm theo ý mình, chẳng thèm quan tâm đến cảm nhận của người khác. Nhưng đáng tiếc rằng ông ấy đâu có dám nói như vậy, lại nhìn thấy khuôn mặt tỉnh bơ của Hạ Vãn Song, ông ấy càng khó chịu.

Hạ Vãn Song vất vả lắm mới khiến tâm trạng của mình bình tĩnh trở lại, cô không muốn làm khó Lý quản gia nên chỉ nói một câu: “Lý quản gia, mình tôi về cũng không sao đâu mà.”

"Được rồi, nếu đã như vậy thì chúng ta xuất phát thôi.”

Hạ Vãn Song vô thức nhìn trên tầng một chút rồi quyết định lên đó nói một tiếng: “Lý quản gia, tôi lên nói với Tuấn Hải một tiếng nhé.”

Lý quản gia gật đầu, trong lòng thầm nghĩ một cô gái tốt như vậy mà lại phải chịu biết bao dằn vặt khổ sở. Mà ông ấy cũng chẳng giúp được gì, chỉ đành lặng lẽ than thở.

Hạ Vãn Song lên tầng hai, phòng dưỡng bệnh nằm gần phòng cưới, cô bước uyển chuyển rồi nhẹ nhàng gõ cửa.

Bác sĩ Trần nhìn qua mắt mèo trên cửa rồi quay lại nói với Lệ Tuấn Hải đang nằm trên giường: “Là mợ hai, có lẽ cô ấy muốn đến thăm cậu.”

Lệ Tuấn Hải hơi sững sờ, khẽ chạm lên khuôn mặt loang lổ đầy sẹo của mình: "Tốt nhất là đừng để cô ấy vào, tôi không muốn khiến cô ấy sợ hãi.”

Bác sĩ Trần mỉm cười: "Vậy để tôi đánh tiếng bảo cô ấy đi nhé."

"Ừ."

"Mợ chủ phải không?” Bác sĩ Trần hỏi thẳng qua vách cửa.

Hạ Vãn Song cảm thấy có chút kì quặc, sao không cho cô vào? "Đúng vậy, tôi muốn nói chút chuyện với anh Tuấn Hải.”

"Quả thực rất xin lỗi mợ chủ, hiện giờ cậu cả đang tiến hành trị liệu, người ngoài không thể vào, nếu không sẽ mang vi khuẩn gây bệnh vào. Cô muốn nói gì, để tôi truyền đạt lại cũng giống vậy mà.” Bác sĩ Trần bịa chuyện nhưng vẫn ra vẻ rất nghiêm túc.

Hóa ra là nguyên nhân này, trong lòng Hạ Vãn Song cũng bớt lo lắng: "Tôi chỉ muốn nói với anh ấy một tiếng, tôi về nhà mẹ đẻ một lát rồi quay về."

Bác sĩ Trần đáp lời: "Được rồi, tôi sẽ chuyển lời thay cô."

Giọng nói ngọt ngào, trong trẻo vang lên: "Cảm ơn anh."

Hạ Vãn Song vừa xuống tầng vừa nghĩ ngợi, Lệ Tuấn Hải rơi vào hoàn cảnh này quả thực rất khổ sở nhỉ? Trước đó, anh ấy giỏi giang như vậy, khôi ngô, tuấn tú như vậy, bỗng chốc mất đi tất cả, lại còn mất đi cả khả năng làm chủ cuộc sống của mình nữa chứ.

Khuôn mặt lại bị hủy hoại đến mức bản thân mình cũng khiếp sợ, sức khỏe lại không tốt, đến cả cô cũng ghét bỏ anh ấy. Hạ Vãn Song chợt cảm thấy bản thân mình thật tồi tệ, tối quay về nhất định phải thành tâm xin lỗi anh ấy mới được.

Lý quản gia thấy Hạ Vãn Song xuống, vội vã cúp điện thoại: "Mợ chủ, ban nãy cậu cả dặn dò chúng tôi đưa cô về.”

Hạ Vãn Song cười híp mắt: "Cảm ơn chú, Lý quản gia."

"Cô việc gì phải khách sáo với tôi chứ? Chúng ta đều là người một nhà mà." Lý quản gia muốn khiến Hạ Vãn Song không có cảm giác cô độc, dù sao cô ở đây cũng một thân một mình, quả thực rất buồn chán, ông ấy thực lòng thương cô như con cái.

Thực ra Lý quản gia vừa gọi điện thoại nói cho Lệ Tuấn Hải biết rằng, Lệ Vĩnh Duy vẫn không chịu đưa cô về lại mặt, Lệ Tuấn Hải lại tức điên lên rồi.

"Tên nhóc này quả nhiên hứa suông để qua mắt tôi mà, nó, nó. . . Muốn tôi tức chết mà, rõ ràng là cố ý lạnh nhạt với Vãn Song mà."

Lý quản gia thở dài một hơi: "Có điều cậu ấy có đưa cho tôi một tờ chi phiếu trị giá một trăm tỷ, nói là tiền biếu.”

Nghe thấy câu nói ấy, cơn tức của Lệ Tuấn Hải mới dần nguôi ngoai: “Coi như tên nhóc ấy còn chút lương tâm, nếu như nó thật sự không chịu bỏ ra thứ gì thì đợi nó quay về, tôi không đánh gãy chân nó mới lạ ấy!”

Thật không hiểu cặp đôi oan gia này biết đến khi nào mới có thể chung sống hòa thuận, Lệ Tuấn Hải sợ nhất chính là không chờ được đến ngày đó, vậy thì tất thảy những điều anh làm còn ý nghĩa gì chứ. Anh cứ nghĩ ngợi mãi rồi chậm rãi nằm xuống, thật mệt mỏi mà. Nhã Linh, đợt thêm chút nữa là anh có thể đến bên em rồi.

Trong đầu anh lại hiện lên dáng dấp của một thiếu nữ xinh đẹp, mỗi một cái nhăn mày, một nụ cười đều khắc sâu trong tâm khảm anh.

Xe chạy rất nhanh, lại êm vô cùng, chỉ hơn một tiếng đồng hồ là đến nhà họ Du rồi.

Lúc bọn họ đứng ngoài cửa, tin tức ấy cũng đã đến tai Tô Ngân Chinh, thế nhưng bà ta không đi ra mở cửa ngay. Bà ta ngồi ở tầng hai nhìn thấy chỉ có một lão quản gia đưa Hạ Vãn Song về, sắc mặt chợt nhăn nhó khó chịu.

Vừa hay Du Bình Sang không ở nhà, chỉ còn mẹ con họ ở nhà, nghĩ tới nghĩ lui, bà ta cố ý để bọn họ đợi hơn mười phút mới õng ẹo đi xuống.

“Trời ạ, thật ngại quá, bắt hai người phải đợi lâu rồi. Vãn Song, cháu cũng thật là, sao không mời Lý quản gia vào nhà đi?" Tô Ngân Chinh ngoài miệng khách sáo, nhưng động tác lại tỏ vẻ khinh thường, đuôi mắt chẳng thèm đảo qua những món đồ đắt tiền kia lấy một cái. Dù sao bà ta ở nhà họ Du cũng được ăn ngon mặc đẹp, chẳng thiếu thốn thứ gì.

"Ha ha." Lý quản gia cười híp mắt đưa cho bà ta một tờ chi phiếu: "Đây là chút lễ mọn của thiếu gia nhà chúng tôi gửi sang, chỉ là chút quà mọn không tỏ rõ được tấm lòng thành, mong bà không chê."

Tô Ngân Chinh hờ hững nhận lấy, bà ta đảo mắt liếc qua rồi lập tức tròn xoe mắt.

Một trăm tỷ?

Thái độ của bà ta quay ngoắt 360 độ: “Trời ạ, cậu Lệ khách sáo quá mà, còn biếu nhiều tiền như vậy nữa. Lại còn cố ý nhờ ông đưa Vãn Song nhà chúng tôi về nữa. Hai người đi đường vất vả lắm đúng không? Vào đây ngồi đi.”

"Không cần đâu, tôi còn có việc phải làm, xin tạm biệt ở đây." Lý quản gia lạnh nhạt đáp lời Tô Ngân Chinh rồi quay đầu nói Hạ Vãn Song rằng: "Mợ chủ, chạng vạng tối tôi lại đến đón cô nhé."

Hạ Vãn Song mỉm cười miễn cưỡng, trái tim cô đã bắt đầu nguội lạnh kể từ giây phút Tô Ngân Chinh nhìn thấy tờ chi phiếu kia rồi. Chẳng phải đã bị tên đàn ông kia đoán trúng rồi à? Nhà họ Du chỉ cần tiền thôi, bọn họ đâu có coi trọng cô, còn người của nhà họ Lệ có đến hay không đâu có quan trọng gì chứ?

“Tôi tự về cũng được mà.”

Lý quản gia mỉm cười: "Như vậy sao được chứ? Cô là mợ chủ cao quý nhất của nhà họ Lệ chúng tôi kia mà.” Cách xưng hô này của Lý quản gia chính là muốn nâng địa vị của Hạ Vãn Song lên một tầng cao mới, cũng là để cho người nhà họ Du biết rằng, bọn họ coi trọng vị mợ chủ này đến nhường nào, để mấy mẹ con họ không dám tùy tiện thờ ơ với cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK