CHƯƠNG 31: ĐIỀU TRA DAO NHÃ LINH
Nhưng sức lực của một mình Hạ Vãn Song căn bản không thể chống lại được người đàn ông kia, tất cả mọi người trong nhà đều giúp đỡ hắn, chẳng lẽ cô lại chỉ có thể nghe theo số mệnh hay sao?
Không ngờ thím Hoàng nghe thấy lời của Hạ Vãn Song lại bật cười một tiếng: “Mợ chủ của tôi ơi, tôi sẽ lựa lời nói với cậu hai, nhưng tôi hi vọng những người có tình sẽ được ở bên nhau.”
Người có tình sẽ được ở bên nhau? Thím Hoàng có ý gì vậy? Một ý nghĩ vô cùng khó tin xuất hiện trong đầu của Hạ Vãn Song. Không phải thím Hoàng đang muốn làm mối cho người chị dâu là cô và tên em chồng Lệ Vĩnh duy đấy chứ?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Hạ Vãn Song cũng giật mình hoảng sợ, người trong nhà họ Lệ này không lẽ đều là người đầu óc không bình thường?
Đêm dài đằng đẵng, ở Mạc Sầu.
Mạc Sầu là nơi giải trí lớn nhất thành phố W, cũng là nơi mà mọi người tìm kiếm tình yêu trai gái. Đàn ông đến thành phố W mà không tới Mạc Sầu cũng coi như chưa tới, đương nhiên, phụ nữ cũng có thể tới đó để tìm kiếm người đàn ông mà mình yêu thích.
Lúc này, đêm đã khuya, Mạc Sầu lại càng lúc càng ồn ào sôi nổi, âm nhạc đinh tai nhức óc, trên đài có vũ công đang nhảy múa những điệu nhảy gợi tình nóng bỏng, bầu không khí mờ mờ ảo ảo, xa hoa trụy lạc. Bầu không khí mập mờ đó không biết đã xen lẫn bao nhiêu mùi nước hoa của phụ nữ, bao nhiêu mê hoặc chốn thành thị?
Có một gian phòng ngăn cách với sự ồn ào bên ngoài, trong đó có một người đàn ông đẹp trai ngồi trên ghế sofa, mặc kệ một cô em ngực khủng đang vươn tay ra sờ vào bộ ngực của hắn, bầu không khí trong phòng không ngừng nóng lên. Cô em cười khanh khách, môi đỏ tiến sát lại gần...
Lúc này “rầm” một tiếng, cửa lớn của phòng bị một người mạnh mẽ đá văng ra.
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa bằng da thật khẽ cụp mi xuống, gió bão vô hình như đang nổi lên trong phòng.
“Kẻ nào dám to gan như vậy?” Người đàn ông chợt quát một tiếng.
“Mặc Trung.” Ở cửa truyền đến một giọng đàn ông trầm thấp quyến rũ, người đàn ông được gọi là Mặc Trung kia nhất thời sững sờ, thì ra là ông lớn này tới.
Mặc Trung đứng dậy, đi về phía cửa, vừa đi vừa mở rộng vòng tay như muốn ôm người kia, nhưng chưa đi tới cửa đã bị người kia dùng một tay đẩy ra.
Hắn ta che mặt, giả vờ như bị thương: “Vĩnh Duy, cậu đúng là đồ lòng dạ độc ác, trái tim nhỏ bé của tôi cũng bị cậu giẫm nát rồi.”
“Cậu đi chết đi!” Lúc này, Lệ Vĩnh Duy mặc áo khoác màu đen, cả người toát ra vẻ lạnh lùng, cúc áo sơ mi cài kín khiến trên người hắn có thêm mùi vị cấm dục.
Hắn vừa bước vào thì ánh mắt của tất cả phụ nữ trong phòng đều sáng rực lên. Có thể làm cho cậu chủ Mặc chào đón như vậy ngoại trừ cậu hai nhà họ Lệ, Lệ Vĩnh Duy ra thì cũng chỉ còn con trai duy nhất của nhà họ Âu Dương, Âu Dương Trường Long mà thôi.
Người ngoài nhìn vào thì thấy quan hệ giữa ba người này như nước với lửa, nhưng không ngờ bọn họ đã ngấm ngầm qua lại với nhau, còn thân thiết đến mức có thể giúp nhau giặt quần lót rồi.
Rõ ràng người trước mắt này chính là ông chủ lớn trong giới kinh doanh của thành phố W, Lệ Vĩnh Duy của nhà họ Lệ.
“Các em, mau tới phục vụ anh Lệ đi nào!” Câu nói kia của Mặc Trung vừa dứt, tất cả phụ nữ trong căn phòng VIP siêu cấp này đều nhào về phía Lệ Vĩnh Duy như hổ đói.
Đáng tiếc, còn chưa kịp chạm một ngón tay vào người hắn thì đã bị ánh mắt lạnh lùng của hắn làm cho hóa đá, tất cả động tác đều dừng lại. Người đàn ông này quả thật quá lạnh lùng, quá vô tình.
Mặc Trung là ông chủ đứng sau màn của Mạc Sầu, người ta thường gọi hắn ta là “cậu Mặc”, nịnh nọt khắp nơi, đồng thời hắn ta cũng là một người đàn ông đẹp trai tuấn tú, đường nét trên gương mặt chẳng khác nào một vị công tử dịu dàng ấm áp bước ra từ trong tranh vẽ.
Hắn cười cong cả lưng, cười nhe cả răng, đi về phía Lệ Vĩnh Duy: “Sao vậy Vĩnh Duy? Trước kia đều tới chơi rất thoải mái mà, không chơi thì đến chỗ này của tôi làm gì?”
“Có việc muốn bàn bạc với cậu.”
Mặc Trung trợn to mắt: “Có việc muốn bàn bạc? Ông chủ lớn như cậu trở nên nghiêm túc từ bao giờ vậy? Tôi thật sự có chút... không quen...”
“Hai cô ra ngoài đi.” Lệ Vĩnh Duy hờ hững nói một câu, hai người phụ nữ kia đã nhanh chóng rời đi trong nháy mắt.
Mặc Trung kêu lên một tiếng: “Vĩnh Duy, cậu không chơi thì cũng đừng đuổi mấy em gái của tôi đi chứ?”
“Đường đường là ông chủ của Mạc Sầu còn sợ thiếu phụ nữ sao? Cậu nghiêm túc chút đi, có chuyện cần nói với cậu.” Lệ Vĩnh Duy vừa ngồi xuống vừa nói.
Mặc Trung ngồi cạnh hắn, cầm ly rượu lên: “Ít ra cậu cũng phải uống với tôi một ly trước chứ, đây là rượu vang đỏ mang từ Pháp về, tôi còn không nỡ uống đến hai ngụm mà đã bị cậu bắt được rồi.”
Lệ Vĩnh Duy duỗi bàn tay thon dài trắng nõn ra ngăn lại: “Để hôm khác.” Vừa nói vừa lấy một tấm hình từ túi bên ngực trái ra đưa cho Mặc Trung.
“Mặc, tra rõ cho tôi người phụ nữ này, đặc biệt là vị trí hiện tại của cô ta, manh mối này rất quan trọng.”
Mặc Trung tự mình uống một ly rượu vang đỏ, nhưng quả thật dáng vẻ chăm chú của Lệ Vĩnh Duy rất có sức ảnh hưởng, khiến hắn ta cũng nghiêm túc theo.
Nhận lấy tấm hình xem xét một chút, hắn ta hơi nhíu mày: “Đây... không phải là người phụ nữ trước đây làm ở chỗ của tôi sao? Cô ta có giọng nói không tệ, đáng tiếc lại giả vờ trong sáng, chỉ bán nghệ chứ không bán thân.”
“Chính là cô ta.”
“Hình như đây là người rất được anh cậu coi trọng đó? Sao vậy? Muốn giúp anh trai có được gái đẹp hay là khẩu vị của cậu thay đổi rồi?” Mặc Trung mang theo dáng vẻ lười biếng, hờ hững nói.
Lệ Vĩnh Duy quen biết hắn ta nhiều năm như vậy, đương nhiên biết dáng vẻ không nghiêm túc kia của hắn ta chỉ là giả vờ, vì vậy lạnh nhạt nói: “Mục đích là gì thì cậu không cần phải quan tâm, nhưng gần đây tôi nhận được tin tức cô ta còn sống, cho nên tôi nhất định phải tìm được cô ta.”
“Này, này, này, mục đích cũng không chịu nói, cái gì cũng không chịu nói, đây là thái độ nhờ người khác giúp đỡ sao? Quá tệ! Tôi không giúp cậu điều tra đâu!” Vẻ mặt đẹp trai của Mặc Trung thay đổi, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười.
“Trừ phi...”
“Sao?”
“Cậu ra bên ngoài tùy tiện bắt một người phụ nữ vào đây chơi đi!”
Lệ Vĩnh Duy ngồi im không động đậy, một lúc lâu sau, trong phòng VIP siêu cấp truyền ra tiếng hét vô cùng thảm thiết của Mặc Trung: “Lệ Vĩnh Duy, cậu là cái đồ biến thái! Khốn kiếp!”
Lệ Vĩnh Duy thuận lợi giải quyết chuyện của Mặc Trung, sau đó lập tức trở về nhà họ Lệ.
Lúc này, bên trong phòng bệnh.
Lệ Tuấn Hải đang nằm trên giường bệnh, hôm nay cũng coi như là trạng thái tốt nhất của anh rồi, nhưng mọi lần anh luôn xuất hiện trước mặt Lệ Vĩnh Duy trong trạng thái tốt nhất.
“Vĩnh Duy, vết thương của em đã đỡ hơn chút nào chưa?” Lệ Tuấn Hải cố gắng nói, bởi vì vừa tháo ống thở ra nên hô hấp của anh cũng có chút không thoải mái.
“Tốt hơn nhiều rồi.” Lần này Lệ Vĩnh Duy không ngồi xuống, trực tiếp đứng cạnh giường Lệ Tuấn Hải để nói chuyện.
“Ôi...” Lệ Tuấn Hải thở dài một hơi: “Vì sao em không nói cho Vãn Song biết chuyện em mới là chồng thật sự của cô ấy? Cô ấy luôn hiểu nhầm rằng anh mới là chồng cô ấy đó...”
Lệ Vĩnh Duy im lặng một lúc mới lên tiếng: “Vậy vì sao anh cứ kéo dài chuyện đi Anh chữa bệnh?”
“Vĩnh Duy, cuộc đời của chúng ta không giống nhau. Có lẽ tương lai của em và Vãn Song sẽ rất tốt, em phải thật lòng đối xử với người ta thì hai người mới dần dần phát hiện ra điểm tốt của nhau... Trước đây không phải Vãn Song đã liều mình để cứu anh sao? Em không cảm thấy cô ấy là một cô gái tốt à?”
Lệ Vĩnh Duy biết vì sao Lệ Tuấn Hải lại nói ra những lời này, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận rằng Hạ Vãn Song đã bảo vệ anh trai hắn rất tốt, nhưng hắn cũng không để ý đến vấn đề này.
“Anh không chịu làm phẫu thuật là bởi vì người phụ nữ này sao?” Lệ Vĩnh Duy vừa nói vừa lấy khung ảnh trên bàn lên, trong hình là một người phụ nữ mặc áo vải đũi cười rạng rỡ, nhưng Lệ Vĩnh Duy lại cảm thấy khung ảnh này vô cùng chướng mắt, hận không thể ném vỡ nó.
“Vì một người phụ nữ mà vứt bỏ cả em trai sao? Vậy vì sao khi đó anh phải cứu em? Không bằng để chúng ta cùng chết chung là được rồi...”
Lệ Tuấn Hải sợ Lệ Vĩnh Duy kích động sẽ thật sự ném vỡ khung ảnh này. Đây là thứ cuối cùng mà Dao Nhã Linh để lại cho anh, hãy để nó theo anh cùng đến thế giới bên kia đi.
“Vĩnh Duy, em nghe anh nói đi, không phải như vậy đâu. Chẳng bao lâu nữa anh sẽ rời khỏi thế giới này, đây không phải chuyện mà chúng ta có thể khống chế được, sức khỏe của anh, anh hiểu rất rõ.”
“Không thử thì sao biết không thể khống chế được chứ?” Lệ Vĩnh Duy lạnh lùng hừ một tiếng.
Lệ Tuấn Hải nhắm mắt lại: “Đừng nói chuyện của anh nữa, gần đây em và Vãn Song thế nào rồi? Nghe nói cô ấy vì giúp em cản lại một chiếc nồi nên đã bị bỏng rồi hả?”
“Thì sao? Hẳn là anh biết em không yêu cô ấy, tuyệt đối sẽ không thích cô ấy. Nếu như anh rời đi, đến một thế giới khác, anh sẽ vĩnh viễn không biết được em sẽ tra tấn cô ấy ra sao, chà đạp cô ấy, để cho cô ấy sống không bằng chết như thế nào...”
“Lệ Vĩnh Duy!” Lệ Tuấn Hải kích động tới mức gọi thẳng cả họ tên của Lệ Vĩnh Duy: “Về sau không cho phép em nói những lời vớ vẩn như vậy nữa! Đó là vợ của em!”
Trên mặt Lệ Vĩnh Duy vẫn giữ vẻ lạnh lùng: “Nếu như anh không muốn thấy cô gái tốt anh tự mình lựa chọn cho em rơi vào kết cục như thế thì anh nên sống sót, trông chừng cô ấy thật tốt, như vậy mới xem như chịu trách nhiệm vì những chuyện anh đã làm lúc trước.”
Lệ Tuấn Hải dùng chuyện này để ép bức hắn, hắn cũng chỉ có thể dùng cách như vậy để phản bác lại. Hắn chỉ muốn anh trai hắn có chút ý chí sống mà thôi, tất cả chuyện khác đều không thành vấn đề.
“Vĩnh Duy, sẽ có một ngày em phải hối hận vì lời nói và hành động em đã làm hôm nay.” Lúc ấy Lệ Tuấn Hải nói câu này nhẹ tựa lông hồng, nhưng nhiều năm về sau, mỗi lần Lệ Vĩnh Duy nghĩ đến vẫn cảm thấy vô cùng hối hận.
Hắn cũng không ngờ được rằng về sau mọi chuyện lại trở nên như vậy.
“Em sẽ không hối hận, điều duy nhất em hối hận chính là vì sao người lúc trước ở lại mở cửa không phải em, vì sao người biến thành như vậy không phải em mà thôi!” Hốc mắt Lệ Vĩnh Duy đỏ lên, dường như sắp khóc.
Cơn ác mộng đáng sợ này khiến cho hắn không thể cảm thấy bình yên một giây phút nào.
Lệ Tuấn Hải nghe thấy hắn nói như vậy, trong lòng cũng có cảm giác khó chịu: “Vĩnh Duy... Chuyện này không phải chuyện mà anh và em có thể khống chế được...”
“Anh à, em muốn cứu rỗi tâm hồn anh, cũng giống như anh vậy, cho nên nếu anh còn suy nghĩ cho em một chút thì anh hãy sống thật tốt, em sẽ sắp xếp chuyện qua Anh chữa bệnh...”
Lệ Vĩnh Duy chỉ để lại một câu nói như vậy, sau đó trực tiếp rời đi.
Lệ Tuấn Hải không thể khóc, bác sĩ Trần nói khóc không tốt cho vết thương, nhưng khi nghe Lệ Vĩnh Duy nói những lời này, trong lòng anh cũng chua xót đến mức rơi lệ. Vì sao lúc trước anh không trực tiếp chết trong đống đổ nát kia đi, còn giữ lại một hơi tàn như vậy làm gì?
Muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong, rốt cuộc anh ở lại trên cuộc đời này có ý nghĩa gì?
Lảo đảo rời khỏi phòng bệnh, Lệ Vĩnh Duy giống như một con búp bê vải đã mất đi hồn phách, từng bước chậm rãi đi tới phòng cưới. Cuộc nói chuyện vừa rồi với anh trai đã tiêu hao hết tất cả sức lực còn sót lại của hắn, suýt chút nữa hắn đã nói ra tin tức Dao Nhã Linh chưa chết.
Nhưng hắn còn chưa xác nhận được thì sao có thể tùy tiện nói với anh trai hắn chuyện không vui như vậy chứ? Hơn nữa người phụ nữ kia có mục đích không rõ ràng, để cho cô ta đến gần anh trai hắn thêm lần nữa chỉ sợ không ổn.
Giờ phút này, Lệ Vĩnh Duy rất muốn gặp được hình bóng nhỏ gầy trong phòng cưới kia, sau đó ôm cô vào trong ngực, nhận được một chút yên bình.