CHƯƠNG 24: NHỜ CÔ LAU NGƯỜI KHÓ ĐẾN THẾ SAO
Hạ Vãn Song lắc đầu, giống như muốn quăng những suy nghĩ rối tung này ra khỏi não, nhưng lại có một vị khách không mời mà đến. Vừa rồi Lệ Vĩnh Duy còn gọi mình lau người cho hắn, hình như nghe nói hắn có chứng bệnh ưa sạch sẽ, nếu mấy ngày không tắm chắc sẽ lấy mạng hắn mất!
Những chuyện này liên quan gì đến cô? Nếu không cứ trực tiếp gọi quản gia Lý đến lau người cho hắn là được… Không đúng! Mắc mớ gì phải quan tâm hắn như vậy, hắn muốn lau thì tự mà gọi không được sao? Mặc kệ hắn!
Nhưng Hạ Vãn Song lại không thể hiểu nổi những chuyện phù phiếm mà Lệ Vĩnh Duy làm. Rõ ràng quan hệ của hắn với Lệ Tuấn Hải tốt như vậy nhưng lại đối xử với vợ anh ấy như thế. Như vậy không phải là rất không phù hợp luân lý sao? Phải chăng trong tim người này có vấn đề…
Hạ Vãn Song bất chợt nghĩ như vậy.
Nhưng nếu hắn muốn phụ nữ thì bên ngoài thiếu gì, loại nào chả có. Cho dù Lệ Vĩnh Duy là kẻ nghèo rớt mồng tơi, dựa vào gương mặt quyến rũ người khác kia cũng có rất nhiều cô gái bằng lòng giành giật. Ví dụ như cô con gái cưng của nhà họ Du kia vậy… phải giành giựt đến mức đầu rơi máu chảy.
Lúc Hạ Vãn Song còn đang suy nghĩ miên man, Lệ Vĩnh Duy mặc quần áo giản dị từ trên lầu đi xuống. Có vẻ như hắn phải ra ngoài, nhưng vết thương của hắn thì sao?
Hạ Vãn Song hé miệng, nhìn như thế này, Lệ Vĩnh Duy đúng là một người đàn ông đẹp trai mê người. Các đường nét trên gương mặt hắn rất sắc nét, đôi mắt hoa đào sâu hun hút, nhưng lại không giống với mấy tên mặt trắng ẻo lả kia. Nét đẹp trai của hắn là vẻ hoang dã, cộng thêm vóc dáng săn chắc gần như hoàn hảo, còn có khí chất giữa hai hàng lông mày, khiến người ta không thể làm ngơ trước cảm giác hiện diện mãnh liệt của hắn.
Hạ Vãn Song muốn qua đó hỏi thử xem hắn định đi đâu, vết thương thế nào rồi. Nhưng cuối cùng cô vẫn im lặng, cô không muốn bày lòng tốt của mình ra trước mặt hắn, để người ta chà đạp.
Lúc Lệ Vĩnh Duy đi qua Hạ Vãn Song, hắn chỉ để lại một câu: “Yên tâm ở nhà, người bên ngoài tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, lần này sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn nữa đâu.”
Không biết vì sao khi Lệ Vĩnh Duy nói xong câu đó, trong lòng Hạ Vãn Song lập tức yên tâm. Nhưng rõ ràng vừa rồi mình vẫn đang tức giận vì hắn vô lễ và xem thường mình mà…
Trong lòng cũng rối bời, bóng lưng cao lớn tuấn tú kia như dỡ bỏ tảng đá trong lòng cô, dấy lên sự rung động.
“Cậu Vĩnh, đã bắt được tên nhãi kia, nhưng nó vẫn không chịu khai.”
Mấy người đàn ông áo đen nhường đường cho Lệ Vĩnh Duy toàn thân tràn ngập vẻ lạnh lùng bước vào.
Đây là một bến tàu trên biển, bóng đêm trùng trùng, xa xa gió biển thổi vù vù, ban đêm như vậy càng có vẻ âm u đáng sợ hơn.
Một người đàn ông xăm hình hổ trắng ở cánh tay bị bốn tên cơ bắp cao lớn ép lên bến tàu, bên ngoài lan can bảo vệ chính là biển lớn, bên dưới đầy đá ngầm, ngã xuống ắt mất mạng.
Từng đợt sóng biển không ngừng xô vào hàng rào đá, nghe mà khiến người ta kinh sợ.
Tiếng leng keng leng keng không ngừng rót vào tai, đây là âm thanh phát ra do dao gõ vào lan can bảo vệ, trong đêm tối, sự va chạm phát ra tia lửa chói mắt, giống như tín hiệu đến từ địa ngục.
“Không chịu nói? Nghe nói vùng biển này có cá mập, ngã xuống chắc chắn là có đi mà không có về.” Một tên cơ bắp trong số đó thờ ơ nói.
Lúc này, trên mặt người đàn ông xăm hổ trắng hiện lên vẻ hốt hoảng: “Tao thật sự không biết, tao không biết Dao Nhã Linh chết thế nào…”
“Ồ.” Một tiếng cười khẩy lạnh lùng như tảng băng ngàn năm khẽ truyền tới. Một người đàn ông áo đen mày kiếm, mắt sáng như sao, toàn thân tỏa ra khí thế như ma vương từ địa ngục, bước về phía người đàn ông xăm hình hổ trắng. Trên tay hắn cầm một con dao găm lóe ra tia sáng sắc bén mà chơi đùa.
Người đàn ông xăm hổ trắng nhìn người trước mắt, cuối cùng bắt đầu mất bình tĩnh. Nghe nói đây là cậu hai nhà họ Lệ, một nhân vật hung ác, không chỉ có địa vị trong giới kinh doanh thương mại mà còn có tính cách thô bạo, thủ đoạn độc ác. Kẻ nào rơi vào tay hắn, không chết cũng sẽ bị thương.
Người đàn ông xăm hổ trắng không khỏi hối hận, vì sao lúc đó mình không cầm tiền rời khỏi thành phố W đi!
Lệ Vĩnh Duy giơ tay lên, phẩy phẩy, ý bảo bốn tên cơ bắp kia tạm lui về phía sau.
“Vậy thì, tao chỉ hỏi mày một lần nữa, rốt cuộc Dao Nhã Linh chết thế nào?” Giọng nói này đúng là khiến người ta như bị rơi vào hầm băng.
Người đàn ông xăm hổ trắng khẽ nghiến răng, vẫn nói không biết.
Lệ Vĩnh Duy mặt lạnh như nước đã đi đến trước mặt hắn ta, ngón tay thon dài kéo lấy cổ áo hắn ta, mỉm cười nói: “Vậy sao? Xem ra phải giúp mày nhớ lại tình hình lúc đó một chút rồi.”
Lệ Vĩnh Duy vừa nói vừa dùng dao rạch áo của hắn ta ra, mũi dao sắc bén rạch một đường, quần áo của hắn ta tự nhiên lủng một lỗ lớn.
Trong lòng người đàn ông xăm mình đột nhiên rất hoang mang, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ, nhưng những thứ này căn bản không do hắn ta kiểm soát nữa. Hai chân hắn ta bắt đầu run rẩy, hắn ta biết chuyện gì người đàn ông ác ma trước mắt này cũng làm được.
“Lệ Vĩnh Duy… tao thật sự không biết gì cả… Tao chỉ thấy Dao Nhã Linh bị xe tông chết… Những cái khác tao đều không biết… Mày có hỏi nữa tao cũng không…”
Lệ Vĩnh Duy dùng một tay quật người đàn ông xăm hổ trắng đè xuống đất, va chạm sau lưng khiến hắn ta chợt phụt ra một ngụm máu.
Con dao di chuyển đến bụng hắn ta: “Là tận mắt nhìn thấy, hơn nữa còn chắc chắn Dao Nhã Linh đã chết sao?”
Trong mắt người đàn ông xăm hổ trắng tràn ngập sự sợ hãi, con người không ngừng co rút. Con dao lạnh như băng kia đang chạm vào bụng của hắn ta, giống như chỉ cần mình nói sai điều gì, Lệ Vĩnh Duy sẽ đâm một nhát…
“Phải…”
“Mày nói láo.”
“Á!”
Lệ Vĩnh Duy và người đàn ông xăm hổ trắng đồng thời mở miệng, nhưng một âm thanh là tiếng kêu đau đớn kinh hãi.
Người đàn ông xăm hổ trắng nhìn con dao của Lệ Vĩnh Duy chậm rãi tiến vào người, gần nửa phân, máu dần dần nhuốm đỏ áo hắn ta. Nháy mắt đã không thấy miếng thịt lớn khoảng bàn tay đâu.
“Á… tôi nói, tôi nói, anh đừng cắt!” Người đàn ông xăm hổ trắng lập tức xin tha. Hắn ta biết nếu không nói ra, mình thật sự sẽ mất mạng. Hắn ta không ngờ cái chết lại cách mình gần như vậy.
Con dao của Lệ Vĩnh Duy vẫn ở trên bụng hắn ta, có điều đã không di chuyển nữa.
“Nói đi.”
“Thực ra Dao Nhã Linh không chết, cô ta chưa chết, chỉ là giả chết mà thôi.” Người đàn ông xăm hổ trắng nhịn đau mà nói. Bụng của hắn ta đã đau đến mức không thể thở nổi.
“Rất tốt, giả chết đúng không? Đúng là một tin tốt.” Lệ Vĩnh Duy nói xong liền rời khỏi người tên kia.
Hắn ra lệnh cho mấy tên cơ bắp: “Ném xuống biển.”
“Lệ Vĩnh Duy! Mày nói không giữ lời!”
Lệ Vĩnh Duy bước đi, không nghe: “Tao chưa từng nói sẽ thả mày.”
Lệ Vĩnh Duy quay lại nhà họ Lệ đã là đêm khuya. Hạ Vãn Song và bác sĩ Trần vừa tiễn hai bác sĩ ngoại khoa kia về. Lúc nhìn thấy Lệ Vĩnh Duy ở cửa, Hạ Vãn Song mấp máy miệng nhưng vẫn không chào hỏi.
Sau khi hắn đi vào, thím Hoàng chỉ hỏi có cần nấu bữa khuya cho hắn hay không. Hạ Vãn Song bước vào sau âm thầm phỉ nhổ trong lòng, loại đàn ông như thế này, đối tốt với hắn để làm gì? Chẳng phải là phí cả lòng tốt sao?
Cô bình tĩnh đi đến bên cạnh Lệ Vĩnh Duy, chuẩn bị lên tầng xem tình hình của Lệ Tuấn Hải. Tuy không thể vào, nhưng nếu có thể nghe xem bác sĩ Trần nói gì cũng được.
“A! Cậu hai, quần áo của cậu bị đỏ, có phải vết thương lại bị nứt ra không? Sao không cẩn thận vậy chứ?” Thím Hoàng đột nhiên kinh hãi hô lên.
Hạ Vãn Song bị giật mình dừng bước. Lúc cô quay đầu lại nhìn, quả thật phát hiện áo hắn mặc đã ướt đẫm. Bộ quần áo màu đen đơn giản vừa rồi đã cởi ra, chỉ còn lại áo sơ mi. Máu đỏ thấm ướt vết thương trên vai trái của hắn, nhìn thôi cũng thấy rất đau.
Hạ Vãn Song bất chợt có chút lo lắng. Sao người đàn ông này không trân trọng thân thể mình chứ?
“Không sao, chỉ nứt ra một chút mà thôi. Tôi lên lầu trước.” Lệ Vĩnh Duy nói xong trực tiếp đi lên lầu, đi vài bước lại dừng lại: “Đúng rồi, Hạ Vãn Song, lau người cho tôi.”
Vừa ra ngoài một chuyến lại khiến thân thể bị bẩn thêm, nếu không thể tắm chắc chắn hắn không ngủ nổi.
Lau người? Vì sao người đàn ông này không từ bỏ đề nghị kỳ quái này chứ? Nhưng Hạ Vãn Song không đồng ý, cũng không từ chối. Cô đang suy nghĩ hay là đi tìm quản gia Lý, giữa đàn ông với nhau dễ làm chuyện này hơn.
Quản gia Lý đã đến phòng thu chi sắp xếp lại hóa đơn. Hạ Vãn Song không thể làm gì khác hơn là đến tầng một gõ cửa.
“Vào đi.” Bên trong quả nhiên là giọng của quản gia Lý.
Lúc Hạ Vãn Song xuất hiện, quản gia Lý lấy làm kinh ngạc: “Mợ chủ, sao vậy? Hay là cậu cả lại xảy ra chuyện gì?”
Cô lắc đầu, thực ra cũng coi như có liên quan đến Lệ Vĩnh Duy: “Miệng vết thương của Lệ Vĩnh Duy bị nứt ra.”
Cô chỉ nói câu này, quản gia Lý đã gấp sổ sách lại, đứng dậy khỏi ghế: “Sao lại thế?”
“Tôi cũng không rõ lắm, chú đến giúp hắn băng bó đi, thuận tiện lau người cho hắn luôn. Bác sĩ Vương nói vết thương không được dính nước, chỉ đành làm phiền chú.” Hạ Vãn Song bổ sung một câu.
Ai ngờ quản gia Lý nghe xong câu này lại chậm rãi ngồi xuống, mở sổ sách ra bắt đầu tính toán.
Ngay từ đầu quản gia Lý đã giống cậu cả, cho rằng Hạ Vãn Song là cô gái tốt. Bây giờ, nếu để bọn họ làm động tác mập mờ này, nói không chừng quan hệ sẽ có tiến triển. Quản gia Lý không ngu ngốc đi phá hỏng chuyện như vậy đâu.
“Vẫn nên để mợ chủ băng bó giúp cậu Vĩnh thì hơn. Mắt tôi kém quá rồi, sợ sẽ xử lý không tốt. Hơn nữa, tôi còn sổ sách chưa đối chiếu xong.”
Hạ Vãn Song kinh ngạc trừng mắt thật lớn, quản gia Lý sao thế nhỉ?
“Nhưng…” Hạ Vãn Song định nói là, lẽ nào tính sổ sách còn quan trọng hơn vết thương của Lệ Vĩnh Duy sao?
“Mợ chủ đừng nhưng nhị gì nữa, mau đi đi, nếu không vết thương của cậu Vĩnh bị nhiễm trùng sẽ không hay đâu. Phiền cô tiện thể lau người cho cậu ấy luôn.” Quản gia Lý nói xong nghiêm túc xem sổ sách. Xem ra ông ấy không chịu đi rồi.
Hạ Vãn Song trợn mắt há miệng nhìn quản gia Lý, sửng sốt một hồi mới ra phòng khách. Dù sao vẫn có một người nữa chắc chắn sẽ bằng lòng.
Thím Hoàng dọn dẹp đồ đạc ở phòng khách, ngẩng đầu lên đã thấy Hạ Vãn Song đứng trước mặt mình: “Cô chủ, sao cô lại ở đây? Không đi băng bó cho cậu hai sao? Nhìn có vẻ chảy nhiều máu lắm đấy? Cậu ấy vì chúng ta nên mới bị thương.” Nói xong thím Hoàng lại đỏ mắt.
Hạ Vãn Song vốn định nói nhưng lập tức không thốt nên lời. Đúng vậy, Lệ Vĩnh Duy bị trúng một dao kia là vì cứu cô. Bây giờ cô như vậy có coi là vong ân phụ nghĩa không… Bỏ đi, chỉ là lau lưng thôi mà? Lau là được!
Hạ Vãn Song hạ quyết tâm rồi đi lên tầng. Lúc cô đi qua phòng cưới, Lệ Vĩnh Duy gọi cô một tiếng: “Vào đây.”
“Anh, sao anh lại ở trong phòng của tôi và anh trai anh?” Hạ Vãn Song thật sự không hiểu nổi người đàn ông này, hắn thích căn phòng này đến vậy sao?