CHƯƠNG 33: VẪN KHÔNG CHO CÔ TỚI GẦN
Lệ Vĩnh Duy nghe xong hơi suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Đi đi.”
Có chuyện gạt tàn thuốc lúc trước, Lệ Vĩnh Duy nghĩ người phụ nữ này có làm thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, cho nên liền thả cô đi.
Hạ Vãn Song như được thoát chết, cô đi ra ngoài cửa, thật ra cô chỉ muốn lén đi nhìn Lệ Tuấn Hải một cái mà thôi, dù sao bây giờ thím Hoàng cũng đang trông chừng Lệ Vĩnh Duy ăn uống, tạm thời sẽ không chú ý tới cô.
Bình thường bọn họ luôn dùng rất nhiều cách để ngăn cản cô gặp Lệ Tuấn Hải, vì vậy khi đứng trước cửa phòng bệnh, trong lòng Hạ Vãn Song có chút bối rối.
Cô đứng một lúc, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gõ cửa. Lúc này hẳn là bác sĩ Trần vẫn còn ở bên trong, rất ít khi thấy bác sĩ Trần rời khỏi Lệ Tuấn Hải. Quả nhiên, cửa rất nhanh đã mở ra.
Nhưng người đi ra không phải bác sĩ Trần mà lại là bác sĩ Vương. Trước đó anh từng giúp Lệ Vĩnh Duy xử lý vết thương nên Hạ Vãn Song cũng có ấn tượng với anh.
Hạ Vãn Song tươi cười: “Chào bác sĩ Vương.”
Vẻ mặt của bác sĩ Vương hơi kì quái: “Chào cô Lệ, có chuyện gì không?”
“Tôi... có thể đi vào thăm Tuấn Hải không?” Hạ Vãn Song cẩn thận hỏi, bởi vì lúc trước cô đã từng bị từ chối rất nhiều lần rồi.
Bác sĩ Vương nhớ tới lời dặn dò của bác sĩ Trần, nói hãy mượn cớ để cản Hạ Vãn Song lại. Thật ra anh cũng thấy Hạ Vãn Song tới nơi này rất nhiều lần, mỗi lần đều bị cản ở ngoài cửa, trong lòng cũng có chút thương tiếc cho cô.
Nhưng cậu hai nhà họ Lệ đã nói rồi, hắn sợ người phụ nữ này có âm mưu gì đó nên không thể để cho cô đi vào được. Bác sĩ Vương đành phải xin lỗi: “Thật xin lỗi, cô Lệ, hiện giờ cậu chủ đang tiến hành trị liệu vô khuẩn, e là cô tới không đúng lúc rồi.”
Quả nhiên là lại bị từ chối. Hạ Vãn Song cụp mi xuống: “Nhưng có thể mặc đồ vô khuẩn đi vào đúng không?”
Bác sĩ Vương ngừng lại một chút, nghĩ hết tất cả biện pháp, cuối cùng vẫn thở dài một hơi: “Gần đây tình trạng sức khỏe của cậu chủ khá kém, cậu ấy nói... không muốn gặp bất cứ người nào.”
Cảm nhận được sự khó xử của bác sĩ Vương, Hạ Vãn Song chán nản gật đầu, chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn nhìn vào trong phòng bệnh tối đen một cái, dường như có thể nhìn thấy người nằm bên trong kia.
Hạ Vãn Song đi xuống dưới tầng, trong lòng vô cùng chua xót, cô chỉ muốn làm tốt nhiệm vụ của một người vợ mà thôi, nhưng lần nào người nhà họ Lệ cũng coi cô như thú dữ, còn coi cô như người phụ nữ lòng dạ khó lường nữa. Cô lặng lẽ thở dài một hơi.
Thật không ngờ, ở một nơi cô không nhìn thấy, có một đôi mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm từng hành động của cô, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, rốt cuộc người phụ nữ này lại muốn giở trò gì?
Hạ Vãn Song vừa xuống đến tầng một thì đã gặp được quản gia Lý đang hùng hổ từ phòng khách xông tới.
“Mợ chủ, mợ có thấy cậu hai đâu không?” Gương mặt quản gia Lý vô cùng hoang mang, nhìn như thể có chuyện gấp vậy.
“Vĩnh Duy đang ăn trong phòng dành cho khách ở tầng một, sao vậy?”
Hạ Vãn Song cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, nếu không thì dựa vào tính cách của Lý quản gia nhất định sẽ không trở nên bối rối như vậy.
Quản gia Lý không trả lời câu hỏi của Hạ Vãn Song, ông ấy trực tiếp chạy về phía phòng dành cho khách. Còn chưa đi đến phòng dành cho khách thì đã đụng phải Lệ Vĩnh Duy ở hành lang.
“Cậu Vĩnh, không ổn rồi!” Giọng nói của Lý quản gia rất gấp gáp.
Trong lòng Lệ Vĩnh Duy cũng cảm thấy không ổn: “Vào trong rồi nói.” Dựa vào cách xử lý mọi chuyện từ trước tới giờ của quản gia Lý, nếu không phải là chuyện quan trọng thì ông ấy sẽ không biểu hiện ra mặt như vậy.
Quản gia Lý gật đầu, đi theo hắn vào phòng dành cho khách, sau đó khép cửa phòng lại.
Sau khi kiểm tra bốn phía xung quanh đều không có người, quản gia Lý mới lấy từ trong ví da ra một tờ giấy trắng, vừa đưa cho Lệ Vĩnh Duy vừa thấp giọng nói: “Cậu Vĩnh, đây là di chúc phác thảo của cậu cả, còn chưa xác định thực hư, đây là tôi sao chép từ chỗ của luật sư...”
Lệ Vĩnh Duy lập tức nhận lấy, lông mày nhíu lại: “Di chúc? Không phải sức khỏe của anh tôi vẫn rất tốt sao? Lập di chúc làm gì?”
Dường như đây là điều báo hiệu giông tố sắp đến, sau khi Lệ Vĩnh Duy xem xong thì cả người đều toát ra sự lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.
Tờ giấy trên tay gần như bị vò nát: “Anh ấy muốn chắp tay dâng tập đoàn Lệ Thị cho Lệ Lâm Hùng sao? Rốt cuộc anh ấy đã nghĩ gì vậy?” Lệ Vĩnh Duy chợt quát lên một tiếng, trong giọng nói tràn đầy sự tức giận.
Lệ Lâm Hùng này một thời gian trước vừa mới mang người đến cửa khiêu khích, mà quan trọng nhất là Lệ Lâm Hùng rất có khả năng đã tham gia vào chuyện mấy tháng trước, nói không chừng ông ta còn là chủ mưu. Vì sao thứ mà bọn họ liều mạng lấy được lại phải chắp tay dâng cho một người cặn bã như vậy chứ?
Trong lòng quản gia Lý vô cùng đau buồn, ông ấy nghĩ rằng Lệ Tuấn Hải làm như vậy hẳn là nghĩ cho Lệ Vĩnh Duy, không muốn Lệ Vĩnh Duy vì gìn giữ tài sản của gia đình này mà đối chọi gay gắt với Lệ Lâm Hùng, cũng không muốn Lệ Vĩnh Duy vì vậy mà bị thương, ông ấy sợ Lệ Vĩnh Duy sẽ đắm chìm trong thù hận, không cách nào kìm chế được.
“Tôi nghĩ cậu cả làm vậy là vì không muốn cậu hai đối đầu chính diện với Lệ Lâm Hùng, cậu ấy cảm thấy nếu tặng Lệ Thị cho Lệ Lâm Hùng thì ông ta sẽ không làm hại cậu hai nữa, đây cũng là nỗi khổ trong lòng của cậu cả.”
Lệ Tuấn Hải là người lương thiện như vậy, tuy là anh em cùng cha khác mẹ với Lệ Vĩnh Duy nhưng anh đối với Lệ Vĩnh Duy còn thân hơn cha mẹ. Cho nên khi gặp phải nguy hiểm, chuyện đầu tiên anh nghĩ tới chính là bảo vệ người em trai này, vì em trai, anh thậm chí còn có thể vứt bỏ cả mạng sống của mình.
Chính bởi vì như thế, Lệ Vĩnh Duy mới càng khắc ghi sâu hơn mối thù này, hắn không cách nào trơ mắt nhìn thấy người khác cướp đi bất cứ thứ gì trên tay Lệ Tuấn Hải, cho dù là tiền hay mạng sống thì hắn cũng không cho phép, đặc biệt là Lệ Lâm Hùng!
“Quản gia Lý, ông sai rồi, chỉ cần Lệ Vĩnh Duy tôi không chết một ngày, Lệ Lâm Hùng cũng vĩnh viễn đừng mơ chiếm được bất cứ thứ gì từ tay anh trai tôi.” Sự ngang ngược ẩn giấu đã lâu của Lệ Vĩnh Duy lại vì mối thù này mà xuất hiện một lần nữa.
Quản gia Lý hiểu được ý nghĩ của Lệ Vĩnh Duy, nhưng mà quản gia Lý cũng không thể không nhắc nhở: “Cậu Vĩnh, cậu cả mới là người thừa kế tập đoàn Lệ Thị, chỉ có di chúc do cậu ấy lập mới có hiệu quả trước pháp luật.”
Lệ Vĩnh Duy cười lạnh một tiếng: “Điều này tôi biết, chẳng qua là nếu như anh trai biết Dao Nhã Linh chưa chết, anh ấy còn có thể không lưu luyến cõi trần như vậy sao?”
“Cô Nhã Linh chưa chết sao?” Lý quản gia kinh ngạc hỏi: “Cậu Vĩnh, cậu tra được chỗ ở của cô ta rồi sao? Tin tức này chính xác không?”
“Tôi đã cho người điều tra rồi, không biết cô ta vì sao lại giả chết, che giấu tung tích...” Lệ Vĩnh Duy một tay nắm chặt di chúc, một tay gõ nhẹ lên mặt bàn, tiếng cộc cộc vang lên như gõ vào lòng người.
Nhưng quản gia Lý lại nhanh chóng cúi đầu xuống, thở dài: “Mặc dù điều này sẽ kích thích ý chí sống của cậu cả, nhưng không chừng cũng là một tin tức xấu...”
“Sao lại nói vậy?” Lệ Vĩnh Duy nhíu mày, không hiểu hỏi lại.
“Cậu cả rất thích cô Nhã Linh, điều này không thể nghi ngờ. Nhưng hiện giờ cậu cả đã biến thành bộ dạng này, nhất định không muốn người mình yêu nhìn thấy, cho nên biết rõ cô ta còn sống, cậu cả cũng không muốn tới gần cô ta, sợ dọa cô ta... Cảm giác muốn yêu nhưng không thể yêu này sẽ chỉ làm cậu cả càng thêm đau khổ mà thôi...”
Quản gia Lý đã đi theo Lệ Tuấn Hải nhiều năm như vậy, có thể nói là đã nhìn anh lớn lên, đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ trong lòng anh, cũng hiểu rõ lòng tự trọng của đàn ông.
Nhưng người chưa từng trải qua quá trình yêu đương như Lệ Vĩnh Duy căn bản không hiểu được cảm giác cẩn thận và quý trọng này, hắn chỉ khịt mũi coi thường nói: “Chỉ cần anh ấy muốn thì cho dù như thế nào tôi cũng sẽ đem tới tay anh ấy, cho dù trói, tôi cũng sẽ trói người phụ nữ đó tới cho anh ấy.”
Quản gia Lý lắc đầu thở dài, cậu Vĩnh quả là người không hiểu chuyện tình cảm, nhưng có lẽ cũng vì cậu cả sống quá gò bó bản thân nên mới có thể mất đi người và vật bên cạnh mình.
Ngày hôm sau trôi qua rất nhanh, cả ngày Hạ Vãn Song đều làm những chuyện liên quan tới luận văn, sắp tốt nghiệp rồi, cho nên cô cũng bắt đầu viết luận văn tốt nghiệp.
Cô học thiết kế thời trang, nhưng cho tới bây giờ đều chưa thực hành, chỉ có lý luận suông mà thôi. Ngồi ở trong phòng cưới đến tận chín giờ tối, cô mới làm ra được một cấu trúc hoàn chỉnh.
Không biết Lệ Vĩnh Duy tiến vào từ lúc nào, hắn ném một xấp tài liệu lên bàn, hờ hững nói: “Đây là tài liệu của tập đoàn Lệ Thị, đêm nay cô phải đọc thuộc, quan trọng nhất là phần bổ nhiệm và miễn nhiệm chức vụ, cô nhất định phải học thuộc lòng, ngày mai cô và anh tôi phải tới để tổ chức đại hội cổ đông.”
Hạ Vãn Song cảm thấy xấu hổ, cô mở tài liệu ra, thật ra cô không sợ học thuộc lòng, chỉ là muốn cô đi tới những trường hợp căng thẳng như thế cô có chút không quen mà thôi. Cô dùng ánh mắt mong chờ hỏi Lệ Vĩnh Duy: “Ngày mai anh không đi sao? Sao tôi phải cùng đi?”
Nhìn ra vẻ chờ mong và ỷ lại trong mắt người phụ nữ này, trong lòng hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn, hắn nở nụ cười mờ ám: “Không phải cô tự xưng là vợ của anh trai tôi sao? Đi cùng anh tôi một chuyến đến hội đồng quản trị mà thôi, vừa đúng lúc cho hai người cơ hội ở riêng với nhau, cô phải nắm bắt thật tốt mới đúng.”
“Này... tôi không quen thuộc với tập đoàn Lệ Thị, hẳn là anh nên đi thì tốt hơn, dù sao anh cũng là cậu hai nhà họ Lệ...”
“Thật sao? Đáng tiếc con riêng như tôi căn bản không có tư cách được công nhận, từ ngày đầu tiên tôi trở lại nhà họ Lệ, tôi đã không có bất kì tư cách nào để kế thừa tài sản của nhà họ Lệ. Thật tiếc là không thể đi cùng với cô...” Lệ Vĩnh Duy ngoài miệng nói đáng tiếc, nhưng giọng điệu lại chẳng thèm để ý.
Doanh nghiệp mà hắn sáng lập ra còn phát triển tốt gấp đôi, gấp ba tập đoàn Lệ Thị này, nếu không hắn cũng không được gọi là ông chủ lớn trong giới kinh doanh của thành phố W, hơn nữa, hắn cũng sẽ không đem tặng Lệ Thị cho Lệ Lâm Hùng.
“Này, ai nói là anh đi theo giúp đỡ tôi chứ? Anh là em trai của Tuấn Hải, anh nên giúp đỡ anh ấy thật tốt mới đúng, anh ấy rất cần anh!” Hạ Vãn Song bị dọa đến mức nói lắp, sao người đàn ông này luôn nói chuyện bằng giọng điệu đó vậy?
“Tôi xem ra cô cần tôi hơn đó.” Lệ Vĩnh Duy cười nói: “Nếu như đêm nay cô giữ tôi ngủ lại ở chỗ này, nói không chừng ngày mai tâm trạng tôi vui vẻ thì tôi sẽ đi cùng cô.”
Làn da trắng nõn của Hạ Vãn Song lập tức đỏ lên, không biết là vì tức giận hay thẹn thùng: “Anh lập tức cút ra ngoài cho tôi, không đứng đắn chút nào cả!”
Đương nhiên là Lệ Vĩnh Duy sẽ đi, nhưng hắn chỉ lấy một phương thức khác để đi mà thôi, đó là một phương thức mà không ai có thể nghĩ đến.
Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống Hạ Vãn Song, ở đây chỉ có một con mèo hoang nhỏ, nếu không phải đêm nay hắn còn có chuyện thì e rằng hắn sẽ tiếp tục trêu chọc cô, đáng tiếc...
“Được, bây giờ tôi lập tức ra ngoài, nhớ đọc thuộc tài liệu này đó.”
Đến tận khi bên cạnh không còn cảm giác bị đè nén nữa, Hạ Vãn Song mới cúi đầu đọc tài liệu hắn đưa tới, không biết xem bao nhiêu lâu mới ngủ thiếp đi...