CHƯƠNG 32: HẬN TÔI KHÔNG
Trở lại phòng cưới, Lệ Vĩnh Duy không thấy bóng dáng nhỏ gầy như tưởng tượng, ngược lại chỉ nhìn thấy một chiếc chăn cưới đặt trên giường vô cùng chướng mắt.
Người phụ nữ ngốc nghếch kia lại chạy đi đâu rồi? Trong đầu Lệ Vĩnh Duy đột nhiên hiện lên một địa chỉ, nhà họ Du.
Ánh mắt hắn tối lại, quay người đi xuống tầng.
Thím Hoàng trông thấy Lệ Vĩnh Duy đi xuống tầng, vốn định hỏi hắn có muốn ăn bữa khuya không, ai ngờ cả người hắn đều toát ra sự lạnh lẽo, lạnh lẽo vô cùng khiến cho người ta không dám nói lời nào. Cuối cùng vẫn là Lệ Vĩnh Duy lên tiếng trước.
“Thím Hoàng, có thấy mợ chủ đâu không?” Câu hỏi này rất cứng nhắc.
Thím Hoàng sửng sốt một chút, hóa ra ông chủ lớn này tức giận bởi vì không tìm thấy mợ chủ sao? Trong lòng thím khẽ cười thầm, sau đó nói tung tích của Hạ Vãn Song: “Hôm nay mợ chủ không đi ra ngoài, đang ở phòng dành cho khách.”
Lệ Vĩnh Duy nghe thấy Hạ Vãn Song vẫn còn ở nhà họ Lệ, cơ mặt cũng giãn ra không ít. Tốt lắm, cuối cùng cũng không chạy trốn. Nhưng người phụ nữ này ra phòng dành cho khách làm gì? Muốn né tránh hắn sao? Biết rõ bản thân không thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn mà còn cứng đầu như vậy…
Lệ Vĩnh Duy nhếch miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý, sải bước đi về phía phòng dành cho khách.
Từ xa đã nhìn thấy cửa phòng dành cho khách chỉ khép hờ chứ không đóng chặt, Lệ Vĩnh Duy nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa lập tức mở ra.
Người phụ nữ có thân hình nhỏ gầy đang nằm sấp trên giường, bởi vì phần lưng bị sưng đỏ nên lúc này cô đang mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm, trên tay cầm một cuốn sách dinh dưỡng dành cho người bị bỏng.
Hạ Vãn Song muốn làm một vài chuyện trong khả năng của mình cho Lệ Tuấn Hải, nhưng cô lại không biết chữa bệnh, cũng không thể sang phòng bệnh chăm sóc Lệ Tuấn Hải, có lẽ làm vài món ăn dinh dưỡng cho anh cũng không có vấn đề gì. Cô đã biết rõ những đồ ăn và rau quả có tác dụng bồi bổ cho vết bỏng của anh, vấn đề còn lại chỉ là hành động thực tế mà thôi.
Nghe được tiếng mở cửa, Hạ Vãn Song nhìn ra ngoài, ai ngờ lại là Lệ Vĩnh Duy, gương mặt hắn vẫn toát ra vẻ lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại vô cùng nóng bỏng.
Cô cảnh giác kéo chăn qua một bên, không ngờ lại động tới vết thương sau lưng: “Ôi…” Cô hít vào một hơi khí lạnh.
Lệ Vĩnh Duy nhíu mày: “Cô bị ngốc sao? Sợ hãi tôi như vậy hả?” Nói xong lập tức muốn bước tới giúp cô kiểm tra vết thương.
Hạ Vãn Song hét lên với hắn: “Anh đừng tới đây! Ai biết được anh lại muốn làm gì nữa chứ? Tôi không sao đâu!” Người đàn ông này đúng là không có chút phép lịch sự nào, tiến vào cũng không biết đường gõ cửa, nhưng cô cũng không thể cản được kẻ cầm thú như vậy…
Lệ Vĩnh Duy đứng lại, gương mặt hắn lộ ra vẻ kiềm chế sự tức giận. Không hiểu vì sao, Hạ Vãn Song đột nhiên cảm giác được hắn không vui, nhưng không phải vì lời nói của cô mà không vui. Cô cũng không dám trách hắn tiến vào mà không gõ cửa, ai biết được liệu hắn có nổi điên lên không…
Lệ Vĩnh Duy hờ hững nhìn lướt qua thân hình nhỏ bé của cô, trực tiếp đi về phía bên trái của giường lớn, thả người nằm xuống bên cạnh Hạ Vãn Song.
Hạ Vãn Song hoảng sợ, vội vàng muốn đứng dậy rời khỏi giường, không biết người đàn ông này lại muốn làm gì nữa.
Giọng nói lạnh thấu xương từ bên trái truyền đến: “Nếu cô dám chạy tôi lập tức ngủ với cô.”
Lời nói của Lệ Vĩnh Duy rất trực tiếp, Hạ Vãn Song vừa nghe thấy chữ “ngủ” kia đã lập tức cứng đờ người, không dám nhúc nhích nữa.
Đầu óc cô nhanh chóng hoạt động, nếu như cô đi từ phòng dành cho khách ra ngoài thì phải chạy qua phòng khách, cho dù chạy đến tầng hai cầu cứu Lệ Tuấn Hải thì e rằng anh cũng không giúp được cô. Chưa nói đến chuyện lãng phí thời gian, mà không chừng còn bị người đàn ông này trừng phạt nghiêm trọng hơn.
Nhưng chẳng lẽ cứ ngồi chờ chết như vậy sao? Cả người Hạ Vãn Song cứng đờ, lúc này một cái xoay người của Lệ Vĩnh Duy cũng có thể dọa cô sợ chết khiếp. Hạ Vãn Song đột nhiên cảm thấy bản thân rất đáng thương, ngồi cùng một phòng với người đàn ông này đúng là chuyện vô cùng nguy hiểm, hắn sẽ không định ngủ với cô thật đấy chứ?
Hạ Vãn Song cảm thấy phần giường ở bên cạnh hơi lún xuống, cô suýt nữa đã hét lên: “Vết thương của tôi vẫn chưa lành…” Nhưng câu nói này cuối cùng cô cũng không dám nói ra miệng.
Lệ Vĩnh Duy ngồi dậy: “Có ngại tôi hút thuốc không?”
Giọng của hắn có chút kì quái, giọng nói trầm khàn như đã nín nhịn rất lâu, tự hỏi tự trả lời. Hắn không đợi Hạ Vãn Song lấy lại tinh thần đã lấy ra một bao thuốc lá màu xanh ngọc, rút một điếu Thăng Long, châm lửa.
Hạ Vãn Song im lặng ngồi xuống, hơi khói quẩn quanh, một nửa gương mặt đẹp trai của Lệ Vĩnh Duy ẩn trong làn khói, nhìn có chút u buồn.
Khi hơi khói cay nồng từ phổi đi ra, trong lòng Lệ Vĩnh Duy cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Lúc này Hạ Vãn Song lại lặng lẽ đi xuống giường, đồng thời đi ra ngoài cửa.
“Đứng lại!” Lệ Vĩnh Duy đột nhiên quát một tiếng, đây là lời cảnh cáo sau cùng của hắn, nếu như người phụ nữ này thật sự đi thêm bước nữa, hắn sẽ lập tức thịt cô.
Hạ Vãn Song dừng chân lại, thật ra Lệ Vĩnh Duy nổi giận cũng không đáng sợ, cùng lắm là mắng cô mà thôi, nhưng khí thế của hắn lại khiến cho cô cảm thấy sợ hãi, bởi vì như thể hắn sẽ thật sự sàm sỡ cô vậy.
“Tôi đi lấy gạt tàn thuốc lá cho anh.” Không biết có phải bởi vì giờ phút này người đàn ông kia mang đến cho người ta cảm giác quá đau lòng hay không mà giọng nói của Hạ Vãn Song lại vô thức trở nên nhẹ nhàng, giống như làm vậy thì có thể xoa dịu được cơn giận của hắn.
Nhưng quả thật Lệ Vĩnh Duy không nói thêm gì nữa, đến tận khi Hạ Vãn Song lấy gạt tàn thuốc từ phòng khách tới, vẻ mặt của hắn mới tốt hơn một chút, băng giá trong mắt cũng tan đi không ít.
Hạ Vãn Song đặt gạt tàn thuốc lên chiếc bàn phía bên tay phải của Lệ Vĩnh Duy, khớp xương của hắn hiện lên rất rõ ràng, ngón tay kẹp lấy một điếu thuốc dài, hắn nhẹ nhàng hít một hơi, làn khói lập tức phả vào gương mặt trắng nõn mềm mại của Hạ Vãn Song.
Hạ Vãn Song nhíu mày, cô thật sự không thích người hút thuốc lá, lập tức định lùi về phía sau, không ngờ cổ tay lại bị Lệ Vĩnh Duy giữ lại, sức lực của hắn không cho phép cô chống cự.
“Hạ Vãn Song, hận tôi không?” Giọng nói khàn khàn giờ phút này lại mang theo chút mờ ám, gợi cảm khó cưỡng lại được: “Có phải rất hận tôi không?”
Hạ Vãn Song giật mình, đột nhiên Lệ Vĩnh Duy nói ra lời như vậy là đang ăn năn hối lỗi sao? Sau đó cô lại tự hỏi lòng mình, bản thân cô có hận hắn không? Đương nhiên là hận, khi hắn không thèm để ý đến nguyên tắc mà làm ra chuyện nhục nhã cô, cô thực sự hận hắn vô cùng.
“Nếu như anh không làm ra hành động bất lịch sự với người chị dâu như tôi thì đương nhiên là không hận.” Giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Vãn Song không giống như đang giả vờ, trong giọng nói còn mang theo chút trách cứ, Lệ Vĩnh Duy cảm thấy giọng nói này vô cùng êm tai.
“Ồ, thật sao?” Lệ Vĩnh Duy khẽ nở một nụ cười rung động lòng người, sau đó đột nhiên buông lỏng tay Hạ Vãn Song ra, đầu ngón tay vuốt ve những sợi tóc lành lạnh của cô. Mái tóc của người phụ nữ này đen nhánh, lại chưa từng làm tóc, sờ tới sờ lui cảm thấy rất dễ chịu.
“Vì sao luôn nhấn mạnh bản thân là chị dâu của tôi? Thích tự cho rằng mình là người phụ nữ trên danh nghĩa của anh tôi như vậy sao?”
Hạ Vãn Song khẽ nhíu mày, không biết bởi vì lời nói châm chọc của Lệ Vĩnh Duy hay bởi vì những ngón tay đang đùa nghịch trên tóc cô, cô không muốn nói về vấn đề này với hắn, hơn nữa cũng không nên nói đến vấn đề này.
“Tôi vốn là vợ của Lệ Tuấn Hải, không cần phải nhấn mạnh.” Hạ Vãn Song hờ hững nói một câu.
Không ngờ người đàn ông kia lại không phản bác, chỉ là lại châm lửa hút thêm một điếu thuốc, lông mày của Hạ Vãn Song chưa kịp giãn ra đã lại nhíu chặt vào. Cô lập tức đưa tay ra, muốn giật lấy điếu thuốc trên tay Lệ Vĩnh Duy.
Khi Hạ Vãn Song lấy được điếu thuốc, cô khẽ giật mình, không ngờ bản thân cô thật sự có thể lấy được điếu thuốc từ tay Lệ Vĩnh Duy, hành động này chẳng khác nào nhổ râu cọp cả…
Thật ra khi tay Hạ Vãn Song chạm vào điếu thuốc lá của Lệ Vĩnh Duy, trong lòng hắn rất muốn phản kháng, nhưng hành động của người phụ nữ này quá dịu dàng khiến hắn nhất thời ngẩn người mới có thể bị cô lấy mất.
Hạ Vãn Song dập điếu thuốc vào trong gạt tàn, sau đó cầm lấy bánh khoai môn trên bàn, nhét một cái vào giữa kẽ tay của Lệ Vĩnh Duy: “Ăn cái này đi.”
Đây là đồ ăn dinh dưỡng mà Hạ Vãn Song vừa xuống bếp làm thử, bản thân cô cũng thích ăn.
Lệ Vĩnh Duy nhìn miếng bánh nhỏ màu tím trong tay, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ xen lẫn chút buồn cười, người phụ nữ này… thật sự rất trẻ con.
Hắn theo bản năng đưa bánh khoai môn lên miệng nếm thử một miếng, mềm mềm mịn mịn, không hề khó ăn, nhưng vị lại quá ngọt.
Hạ Vãn Song không ngờ hắn ăn thật, cô mong chờ hỏi: “Ngon không?”
Nếu như Lệ Vĩnh Duy thật sự đồng ý làm một cậu em chồng ngoan ngoãn nghe lời thì tốt, cô vẫn luôn muốn có một người em trai, nhưng nghĩ lại thì hình như Lệ Vĩnh Duy còn lớn hơn cô vài tuổi, hẳn là không thể làm em trai của cô được.
“Quá ngọt.” Lệ Vĩnh Duy khẽ nhíu mày, sau đó đưa toàn bộ phần bánh còn lại vào trong miệng.
Hạ Vãn Song không nhịn được mà nở nụ cười, quá ngọt mà còn ăn hết sao? Nhưng cô cũng nhận ra được, Lệ Vĩnh Duy thật sự không thích ăn đồ ngọt.
Lệ Vĩnh Duy nhìn ý cười mờ nhạt trên mặt Hạ Vãn Song, trong lòng chẳng hiểu sao cũng bình tĩnh lại. Thỉnh thoảng trêu đùa khiến cho gương mặt trắng nõn của cô đỏ bừng lên cũng là một chuyện rất vui vẻ.
“Vết thương trên lưng cô đỡ hơn chưa?” Lệ Vĩnh Duy hỏi, thật ra hắn chỉ muốn nhìn bộ dạng tức giận của cô mà thôi. Tuy bị ràng buộc bởi mối quan hệ chị dâu em chồng, nhưng khi nhìn cô biến thành một con mèo hoang giương nanh múa vuốt vẫn cảm thấy rất đáng yêu.
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Hạ Vãn Song không nghĩ nhiều như vậy, cho rằng hắn thật sự quan tâm đến cô, vì vậy đành thành thật trả lời.
“Thật không? Để tôi kiểm tra một chút, như vậy tôi mới yên tâm được.” Khóe miệng Lệ Vĩnh Duy nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Hạ Vãn Song cảnh giác lùi về sau, người đàn ông này đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời: “Không cần, thím Hoàng đã thay thuốc cho tôi rồi.”
Lông mày Lệ Vĩnh Duy nhíu lại, thím Hoàng à, không phải việc của mình thì đừng có làm chứ, hôm nào phải dặn dò thím ấy thật kĩ mới được.
Lệ Vĩnh Duy chưa suy nghĩ xong thì thím Hoàng đã bưng một bát đồ ăn thơm ngào ngạt bước vào: “Cậu hai, cậu còn chưa ăn bữa tối, tôi nấu mì hoành thánh cho cậu đây.”
Trong giọng nói của thím Hoàng tràn ngập sự đau lòng, thím thật sự thương xót Lệ Vĩnh Duy như con trai ruột của mình vậy.
Lệ Vĩnh Duy đột nhiên cảm thấy lại có thêm một người chen ngang, trong lòng có chút không vui: “Không sao, cứ để đó đi.”
“Vậy cậu nhớ ăn nhiều một chút, gần đây cậu gầy đi nhiều rồi.” Thím Hoàng đau lòng nói.
Hạ Vãn Song nghe xong lời thím Hoàng, cô không khỏi nhìn Lệ Vĩnh Duy một chút, người đàn ông này gầy đi sao? Thân hình cường tráng như thế, làn da trơn bóng như thế, có điểm nào giống gầy đi chứ?
Cuối cùng Lệ Vĩnh Duy cũng không từ chối ý tốt của thím Hoàng, hắn bắt đầu cầm thìa lên, múc một viên hoành thánh lên bắt đầu ăn.
Thừa dịp hắn đang mải ăn, Hạ Vãn Song chậm rãi lùi về phía cửa.
“Đi đâu vậy?” Lệ Vĩnh Duy không hề nhúc nhích, hắn chỉ hờ hững hỏi nhưng giọng nói lại mang theo ý cảnh cáo nặng tựa ngàn cân.
“Tôi… tôi đi rót cho anh ly nước.” Hạ Vãn Song cứng nhắc cười trừ.