CHƯƠNG 27: VẬY MÀ CŨNG GẶP HẮN
Mới đó mà Hạ Vãn Song đã sắp học đại học năm tư rồi, hết mùa hè này là chuẩn bị phải ra ngoài thực tập. Nhưng bởi vì “tai họa bất ngờ”, bị coi như món quà tặng đến nhà họ Lệ, gả cho Lệ Tuấn Hải. Cho nên đành phải hủy bỏ kế hoạch thực tập ban đầu.
Vốn nghĩ nếu ở nhà họ Lệ có thể làm tốt bổn phận của một người vợ hiền thì cũng không tệ, nhưng Lệ Tuấn Hải không cần cô chăm sóc, bản thân cô cũng rất rảnh rỗi. Cho nên thời gian này chi bằng đi làm chút việc có ý nghĩa, chính là đến cô nhi viện làm tình nguyện viên. Dù sao bên chỗ viện trưởng Hàn đúng lúc cũng đang thiếu người.
Chuyện thực tập, vẫn nên đợi nghỉ hè xong hẵng tính.
Ở cô nhi viện, thực chất thứ quan trọng hơn chính là nguồn kinh tế, có nguồn kinh tế thì bọn nhỏ mới có thể sống tiếp. Nguồn kinh tế chủ yếu của cô nhi viện chia làm hai loại, một là chính phủ cấp trên chi cho, hai là tiền quyên góp hỗ trợ của mọi người trong xã hội.
Nhưng tiền quyên góp cũng còn có hai loại, tiền mặt trực tiếp, hoặc là trợ giúp một ít vật tư.
Nhiều khi phải dựa vào những tình nguyện viên của cô nhi viện đi thu thập. Trong những vật tư được quyên tặng, mấy món đồ như giấy, bút, quần áo và đồ chơi có rất nhiều, mà đám trẻ ở đây cũng không nhiểu lắm, những thứ đó không dùng hết được. Điều quan trọng là đám trẻ trong cô nhi viện đa số đều mắc chút bệnh gì đó.
Bệnh tim bẩm sinh, bệnh máu trắng, môi hở hàm ếch, hoặc là bởi vì đứa bé có dung mạo không đẹp, có chỗ nào đó thiếu hụt, nên bố mẹ mới vứt bỏ con ở cô nhi viện.
Viện trưởng Hàn là một người nhẹ dạ đầy bác ái, đương nhiên sẽ không nỡ bỏ mặc bất kỳ đứa trẻ nào, hơn nữa còn rất tận tâm tận lực đi xin tiền quyên góp làm phẫu thuật cho mỗi đứa trẻ. Không bỏ qua bất kỳ cơ hội chữa trị nào. Mạng của đứa bé bị bệnh máu trắng lúc trước cũng là nhờ viện trưởng Hàn nên mới giữ lại được.
Hôm đó, cô nhi viện tổ chức hoạt động bán hàng từ thiện, cách này không những không khiến người ta bỏ ra miễn phí, mà còn khiến họ cảm nhận được một mặt tốt của xã hội, Hạ Vãn Song cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
Hoạt động bán hàng từ thiện lần này được tổ chức ở một quảng trường có nhiều người qua lại, hy vọng người đến tham gia hoạt động có thể nhiều hơn một chút.
Hạ Vãn Song và vài tình nguyện viên khác đang bày đồ dùng văn phòng phẩm, đây là vật tư được một doanh nghiệp có lòng hảo tâm quyên tặng, đa số đều là vở và bút bi.
Có một chiếc hộp nhỏ chuyên dùng để đặt những đồ trang trí thủ công do bọn trẻ ở cô nhi viện làm, bọn trẻ nói chúng cũng muốn bỏ ra chút sức lực, đó đều là những đứa bé hiểu chuyện.
Một chiếc bút bi bán với giá ba ngàn rưỡi, đa số mọi người đều quyên tặng tiền chứ không cầm bút, cũng có ít người sẽ lấy bút cho có tính tượng trưng hoặc là lấy làm kỷ niệm.
Cũng có người dừng chân ngắm nhìn các đồ trang trí thủ công của bọn trẻ, giá của hoa đương nhiên cao hơn, nhưng chẳng ai tính toán những thứ này. Người hảo tâm trong xã hội còn nhiều lắm.
Nhưng không ngờ hết một buổi sáng, tiền quyên góp gom được không hề nhiều như mong đợi. Bởi vì ở quảng trường vào thời điểm này, đa số đều là những ông lão, bà lão dẫn theo cháu đến, người trưởng thành, hoặc những người có tiền rất ít.
Tình nguyện viên khác không khỏi than thở: “Nếu có một người giàu có nào đó đến thì tốt, chúng ta có thể nhanh chóng gom đủ tiền.”
Người nói lời này tên là Lương Linh Linh, cô cũng là cô nhi lớn lên ở cô nhi viện, trước đây bởi vì môi hở hàm ếch nên bị bố mẹ vứt bỏ, vẫn luôn sống trong ánh mắt kỳ thị của mọi người.
Là viện trưởng Hàn hối hả ngược xuôi gom đủ tiền phẫu thuật cho cô. Mặc dù bây giờ vẫn chưa xóa bỏ hoàn toàn được dấu vết kia, nhưng phải nhìn kỹ mới nhìn ra.
Lúc này tình nguyện viên nam ở sạp bên cạnh trêu ghẹo nói: “Linh Linh, không nên đi con đường bất chính, vẫn nên cải tà quy chính đi. Từ trên trời rơi xuống một cô em gái còn tạm được, sao có thể rơi xuống người có tiền chứ?”
Hạ Vãn Song nghe xong cũng cười, đưa cho Lương Linh Linh và tình nguyện viên nam kia mỗi người một chai nước: “Linh Linh, đừng ủ rũ nữa. Người giàu có thì nhiều, nhưng người giàu có lòng thương người thì không nhiều lắm đâu, em cũng không thể kề dao lên cổ người ta, bắt người ta quyên tiền đúng không? Huống hồ chúng ta lại không thể bắt ép đạo đức, quyên hay không là chuyện của người ta.”
Lương Linh Linh nhận lấy nước, than thở: “Em biết chứ, nhưng em vẫn không kiềm được mà nghĩ như vậy. Nếu có thể thì em cũng muốn cầm dao kề lên cổ người ta lắm đó!”
Mấy người đang nói chuyện trên trời dưới đất không hề phát hiện một chiếc xe Ferrari màu đen vừa lái qua chỗ họ, đang chầm chậm lùi lại.
Lương Linh Linh liếc mắt nhìn thấy, ngạc nhiên ném nước khoáng cho Hạ Vãn Song: “Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền đến ngay! Người có tiền tới rồi kìa!” Cô ấy vừa nói vừa chạy đến chỗ chiếc xe Ferrari.
Cẩn thận gõ lên cửa sổ xe.
Cửa sổ của chiếc xe kia chậm rãi hạ xuống, một gương mặt đẹp trai lập tức xuất hiện trong mắt Lương Linh Linh. Người đàn ông này, thật đẹp trai! Cặp mắt hoa đào sâu thẳm, sóng mũi cao, đường nét sắc sảo. Tuy lạnh như băng, nhưng lại rất có sức hút!
Người trong xe chính là Lệ Vĩnh Duy, lúc này hắn không hề nhìn Lương Linh Linh, mắt đang nhìn Hạ Vãn Song ở bên cạnh. Ánh mắt thâm trầm, người đàn bà này không ngoan ngoãn ở nhà, lại dám ra ngoài, còn chuyện trò vui vẻ với người đàn ông khác nữa! Vô liêm sỉ!
Lương Linh Linh hồi lâu mới hoàn hồn, lên tiếng hỏi: “Anh, anh ơi. Chúng tôi đang gom tiền quyên góp cho trẻ em ở cô nhi viện, anh có hứng thú mua bút bi hay đồ trang trí thủ công không ạ?”
Lệ Vĩnh Duy lạnh lùng nhìn cô ấy, mắt lại nhìn Hạ Vãn Song. “Gọi cô gái mặc váy trắng kia qua đây nói chuyện với tôi.
Hạ Vãn Song vốn đang bàn chuyện với tình nguyện viên nam ở bên kia bỗng cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình chằm chằm, lúc ngẩng đầu nhìn sang, lại nhìn thấy Lệ Vĩnh Duy! Sao người đàn ông này lại xuất hiện ở đây chứ?
Cô thầm kinh ngạc, lui mạnh về phía sau một bước, theo bản năng trốn phía sau tình nguyện viên nam kia, hy vọng hắn không nhìn thấy mình. Nhưng cô không hề biết, động tác này lại càng thêm chọc giận Lệ Vĩnh Duy đang ở trong xe Ferrari.
Lương Linh Linh thầm thở dài, quả nhiên người giàu có đẹp trai sẽ không để mắt đến mình đâu, nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, không chừng Vãn Song có thể khiến người đàn ông này quyên tiền thì sao? Nghĩ rồi cô chạy đến chỗ Hạ Vãn Song.
“Vãn Song.”
Hạ Vãn Song trốn đằng sau nam tình nguyện viên đang xua tay kêu cô ấy đừng đến gần, nhưng sau khi nghe thấy câu này, thì đành từ bỏ ý định. Quả nhiên Lệ Vĩnh Duy đã nhìn thấy mình rồi, nhưng hắn lại muốn làm gì cô đây? Sẽ không định sỉ nhục cô trước mặt mọi người chứ? Với tính cách của hắn, hắn có thể sẽ như vậy.
Nhưng Lương Linh Linh lại không nhìn ra biểu cảm bất thường của Hạ Vãn Song, mặt không hiểu gì đi đến: “Vãn Song, người có tiền đẹp trai kêu chị đến nói chuyện với anh ta kìa. Đúng là vừa đẹp trai lại vừa giàu có, Vãn Song chị nhất định phải lôi kéo được anh ta qua đây đó nhé! Cả viện đều dựa vào chị đó!”
Lương Linh Linh không nhìn ra, nhưng tình nguyện viên nam cảm nhận được ý kháng cự của Hạ Vãn Song, cho nên anh ấy đứng ra nói: “Hay để tôi đến nói chuyện với anh ta. Vãn Song, cô và Linh Linh ở đây thống kê số lượng vật tư còn lại nhé.”
“Chu Lẫm…” Hạ Vãn Song ở phía sau gọi, nhưng cô thật sự không muốn đi nói chuyện với người đàn ông kia.
Chu Lẫm vừa đi, vừa thầm khinh thường loại con nhà giàu đi xe đẹp chơi gái bao kia, chẳng qua bởi vì trong nhà có chút tiền mà cậy thế bắt nạt người khác? Vãn Song xinh đẹp, nên mới muốn dùng tiền ép cô khuất phục. Chu Lẫm đã nhìn thấu loại người này rồi, hơn nữa chuyện này cũng không phải lần đầu gặp phải.
“Anh ơi, xin hỏi anh có muốn trao tặng yêu thương cho cô nhi viện không ạ?” Chu Lẫm nở nụ cười đầy chuyên nghiệp, hỏi rất đúng mực.
Lệ Vĩnh Duy nhìn thấy người tới không phải Hạ Vãn Song, giữa hai lông mày hiện lên sự giận dữ: “Yêu thương? Yêu thương của tôi không phải thứ có thể đưa cho anh. Kêu Hạ Vãn Song qua đây thì các người mới có thể có được yêu thương mà các người muốn.”
Chu Lẫm sửng sốt, anh ấy không ngờ hắn lại biết cả tên của Hạ Vãn Song, hơn nữa hơi thở ngang ngược quanh người hắn là chuyện gì vậy? Giống như quý tộc trời sinh, khiến người ta không khỏi nằm rạp trên mặt đất. Xem ra người đàn ông này không phải con nhà giàu thông thường, sự lạnh lẽo đến thấu xương trong mắt hắn khiến người ta khó có thể chống đỡ.
“Xin lỗi anh, Vãn Song không phụ trách vùng này.” Chu Lẫm vẫn giữ trên môi nụ cười.
Hạ Vãn Song bên kia cảm thấy tình hình không đúng lắm, tính cách của Lệ Vĩnh Duy như vậy, nếu không gặp cô, e rằng sẽ làm khó Chu Lẫm. Cô suy nghĩ một lát, vẫn chạy qua.
“Anh ơi, xin hỏi có phải anh muốn nói chuyện với tôi không? Giờ tôi đến rồi đây, nếu có yêu thương thì xin anh hãy quyên góp đi. Còn nếu anh chỉ muốn đến gây chuyện, thì xin thứ lỗi chúng tôi không thể hầu hạ.”
Thái độ của Hạ Vãn Song rất đúng mực, như đang gặp một người xa lạ. Cô cho rằng mình không nên nhẫn nhịn, như vậy sẽ giúp cho sự hoành hành ngang ngược của Lệ Vĩnh Duy. Dựa vào đâu mà hắn nói gì cô phải làm đấy chứ?
“Hạ Vãn Song, chúng ta giao dịch, cô thấy thế nào? Dùng yêu thương của tôi, đổi lấy yêu thương của cô.” Lệ Vĩnh Duy không hề nói lời ác độc, nhưng nụ cười trên khóe miệng lại vô cùng khó đoán.
“Nói đi, yêu thương gì nào?” Hạ Vãn Song nói chuyện đã có chút lạnh lùng, người đàn ông này sẽ không dễ dàng bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể sỉ nhục cô.
“Tôi sẽ bỏ ra giá gấp hai mươi lần để mua tất cả những món đồ từ thiện hôm nay của các người.” Hàng lông mi dài thanh tú của Lệ Vĩnh Dung khẽ nhếch lên.
Những tình nguyện viên nghe thấy đều đang vui mừng hớn hở, bàn tán xôn xao: “Trời ơi, nhiều vậy sao! Gấp hai mươi lần, đủ để chúng ta dùng lâu lắm đó! Không hổ danh là đẹp trai nhà giàu!” Lương Linh Linh là người đầu tiên kêu lên.
Nhưng Hạ Vãn Song biết “yêu thương” mà hắn muốn cũng không hề đơn giản. “Vậy còn anh? Muốn yêu thương gì từ tôi?”
“Đổi ngược lại, cô Hạ chỉ cần đi ăn một bữa tối yêu thương cùng tôi.” Giọng nói của Lệ Vĩnh Duy trầm thấp đầy ẩn ý, tuy rất êm tai nhưng lại có sự mờ ám khó nói lên lời.
Quả nhiên, Lệ Vĩnh Duy đang ấp ủ suy nghĩ muốn làm nhục “chị dâu” là cô trước mặt mọi người, kêu cô đi ăn cùng, người khác sẽ nghĩ thế nào đây?
Chu Lẫm đã coi hắn là loại con nhà giàu chỉ biết ăn ngon mặc đẹp đang muốn bao nuôi gái, chân mày lập tức nhíu lại: “Anh ơi, thật ngại quá, tình nguyện viên của chúng tôi không thể ăn cơm cùng anh. Mời anh đi cho.” Anh ấy tiến lên, trực tiếp chắn ngang trước mặt Hạ Vãn Song, đưa tay kéo cô về phía sau mình.
Nhưng cánh tay ngăm đen đặt trên tay Hạ Vãn Song lại như mạnh mẽ kích thích thần kinh của Lệ Vĩnh Duy, hắn giận dữ quát lớn lên một tiếng: “Cậu buông cô ấy ra.”
Tiếng quát này, khiến mọi người ở đó đều ngẩn ra.
Chu Lẫm lại không bận tâm, tiếp tục nắm tay Hạ Vãn Song, quay đầu nói với cô: “Vãn Song, em về xe của cô nhi viện chúng ta đi, bọn anh sẽ đến ngay, đừng sợ.”
Cảm thấy Lệ Vĩnh Duy đang muốn làm gì đó, lúc này Chu Lẫm quyết định kêu Hạ Vãn Song rời khỏi đây trước.
Đôi mắt của Lệ Vĩnh Duy trầm xuống, toàn thân tỏa ra sự u ám, từ trên xe đẩy cửa bước xuống, một nắm đấm đầy mạnh mẽ nhanh chóng rơi lên mặt của Chu Lẫm.
Chu Lẫm phản ứng lại, lập tức đánh trả, nhưng không mạnh bằng Lệ Vĩnh Duy.
Hạ Vãn Song nhìn ra sự tức giận trong mắt Lệ Vĩnh Duy, vội vàng tiến lên ôm lấy thắt lưng cường tráng của hắn. Những người khác cũng vội vã kéo Chu Lẫm, mới khiến hai người không đánh nhau nữa.