Chương 243: Sự việc bất ngờ
Đường Nhu cũng muốn mấy ông cụ bĩnh tình lại, đừng tranh giành hơn thua nữa nên mới đi tìm mua bức tranh chữ.
Ai ngờ không được như mong đợi, lòng tốt đã làm chuyện xấu!
Bức tranh chữ mà Triệu Dương tìm được có thêm một con dấu của chính tác giả nên lập tức khiến ông cụ nhà họ Đường chiếm vị trí số một.
Đường Như đã hiểu rõ, ông Tùy thích nhất là cạnh tranh với ông Đường, sao ông ta có thể chịu được cơn giận này chứ? Cú điện thoại hôm nay chắc chắn là một trận phiền phức!
Cô ta bất lực hỏi: "Ông Tùy, có việc gì ông cứ nói thẳng".
"Tiểu Nhu này, cháu có thể giúp ông lấy được một bức tranh chữ khác không?"
Đường Nhu mắt trợn tròn, cô ta vừa chọc tức Triệu Dương, giờ lại bảo cô ta đi cầu xin tên đó, đùa gì thế!
Cô ta không nghĩ ngợi mà từ chối thẳng thừng: "Ông Tùy, chuyện này thực sự cháu không thể giúp ông, bức tranh chữ này..."
Ông Tùy cắt ngang: "Ông biết, nhưng cháu nghe ông nói đã, cháu lấy từ chỗ của một người bạn đúng không?"
Đường Nhu vội vàng nói tiếp: "Vâng, không sai, hơn nữa chỗ của anh ta cũng chỉ có một bức tranh chữ này thôi, ông Tùy, cháu thật sự không thể giúp ông".
Ông Tùy sụt sịt nói: "Tiểu Nhu này, cháu nói xem, ông trông nom cháu từ lúc bé đến khi trưởng thành, cháu còn gọi ông một tiếng ông Tùy, chẳng lẽ ông không phải ông nội cháu à?"
"Ông Tùy, sao ông lại nói vậy?"
"Vậy cháu còn lừa ông ư? Cháu xem đi, bức tranh chữ kia rõ ràng là một câu đối. ‘Hạc nghìn năm thọ, tùng muôn đời xanh’, vế trên có, vậy tại sao lại không có vế dưới?"
Lúc này Đường Nhu mới phản ứng lại, cô ta không khỏi chửi Triệu Dương xối xả.
Tên khốn chết tiệt này, đưa một bức tranh chữ là được rồi, sao còn phải lấy một câu đối, đây chẳng là khiến cô ta khó xử sao?
Đường Nhu không tiện từ chối, nên khéo léo nói: "Ông Tùy, không phải là cháu không muốn giúp ông, cháu cũng không biết anh ta có vế dưới hay không nữa".
Ông Tùy nghe ra được sự khó xử của Đường Nhu: "Tiểu Nhu à, ông Tùy biết, người ta là người cất giữ, chắc chắn không muốn nhượng lại đơn giản như vậy. Về tiền thì ông không có quá nhiều, nhưng trong phạm vi năng lực không vượt quá nguyên tắc thì ông có thể giúp cậu ta chút chuyện nhỏ!"
Đường Nhu cười gượng, chuyện nhỏ trong miệng ông Tùy, làm gì có chuyện thật sự "nhỏ" như vậy được?
Với địa vị của ông cụ này ở Thiên Châu, chỉ cần không phải giết người phóng hỏa thì chắc là không có chuyện gì đáng gọi là phiền phức.
Đã nói đến mức này rồi, Đường Nhu chỉ có thể nhận lời: "Ông Tùy, cháu chỉ có thể đồng ý giúp ông đi hỏi thôi, còn về việc anh ta có hay không, hay là có muốn từ bỏ hay không thì cháu thật sự không dám bảo đảm!"
"Được, Tiểu Nhu, có câu này của cháu là được rồi, ông vẫn luôn rất yên tâm khi cháu giải quyết!"
Cúp điện thoại, Đường Nhu không khỏi cười gượng gạo, nếu như tên Triệu Dương kia có thể lấy ra vế dưới thật, vậy chẳng phải là thời cơ xoay chuyển tình thế đến rồi sao!
Từ trước tới nay cô không thích cầu xin người khác, huống gì cái tên Triệu Dương đáng ghét kia.
Chuyện này giải quyết thế nào còn phải suy tính kỹ càng đã.
Ít nhất cũng không thể để cho tên Triệu Dương này được hời không mất tí công gì được!
...
Sau khi cúp điện thoại của Đường Nhu, Triệu Dương cũng hẹn Từ Tam và Tiểu Ngũ ra ngoài.
Hai người này từ lúc bị Tôn mập tạm cách chức, cả ngày đều dính trong quán net, cũng không biết nghiện gì ở đó.
Xác định được vị trí định vị từ bọn họ, Triệu Dương lập tức lái xe đến quán net gần khu biệt thự.
Không lâu sau, hai người họ chui vào xe.
Từ Tam há mồm là nhắc tới game: "Anh Dương, anh đến đúng lúc thật, bọn em vừa mới đánh xong trận game! Anh không biết đâu, hôm nay em đỉnh lắm!"
Triệu Dương nghe một lúc mới biết hóa ra cậu ta đang chơi game The Legend of Mir 2.
Sau khi Tiểu Ngũ hack game, quét cho cậu ta một bộ trang bị cực phẩm, mấy ngày hôm nay cậu ta luôn dẫn đầu, hôm nào cũng đánh nhau trong game.
Triệu Dương không có hứng thú nghe cậu ta chém gió, ánh mắt chuyển sang hướng Tiểu Ngũ và hỏi: "Sao rồi, hai ngày nay Tôn Vệ Đông có gì mới không?"
"Anh Dương, anh yên tâm, em vẫn luôn theo dõi!"
Sau khi nhà kho bị người của Tôn mập thu lại, Tiểu Ngũ đã bao trọn một cái máy tính ở quán net, buổi sáng thì tới Cửu Xử huấn luyện, chiều thì theo dõi động tĩnh bên phía Tôn Vệ Đông.
Triệu Dương gật đầu, sau khi bàn bạc với Khương Anh, anh đã dặn dò hai người họ.
Trước khi Khương Anh chưa ra tay thì họ chỉ có một nhiệm vụ.
Tiểu Ngũ theo dõi Tôn Vệ Đông để phòng hắn phát hiện ra điểm bất thường.
Từ Tam theo dõi Tôn mập để phòng anh ta lại quấy rối Khương Anh.
...
Vừa nói chuyện vừa lái xe, quán Karaoke Huy Hoàng đã gần ngay trước mặt.
Triệu Dương vừa bước vào cửa chợt phát hiện bầu không khí bên trong có gì đó không đúng lắm.
Lúc đi vào mới phát hiện đại sảnh lộn xộn, đồ ăn vặt và trái cây khô rải rác khắp sàn, một vài bàn ghế bị đá văng, dưới đất có rượu bị bắn tung tóe, cách đó không xa còn có một vết máu sáng loáng.
Khách thưa thớt, đứng chỉ trỏ vây quanh cách đó không xa, đám nhân viên phục vụ cũng hoang mang lo sợ.
Triệu Dương gọi một nhân viên phục vụ quen mắt lại.
"Anh Dương, sao anh lại tới đây?"
"Tôi qua đây xem thôi, xảy ra chuyện gì vậy? Lúc nãy tôi có gọi điện cho tổng giám đốc Vương, sao chị ấy không nghe máy?"
"Vừa nãy có người đánh nhau ở đây, trong đó có một người bị thương nặng, có người báo cảnh sát, mấy người đánh nhau bị bắt hết rồi, tổng giám đốc Vương bị người nhà của người bị thương kéo đến bệnh viện rồi!"
"Sao lại nghiêm trọng vậy, đội trưởng Mã đâu, không ai khuyên can à?"
Triệu Dương cảm thấy nghi ngờ, nhìn cảnh tượng này chắc là một nhóm ba bốn người trở lên, nếu có người khuyên can thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện đánh đến bị thương thế này.
"Đội trưởng Mã không đi làm hai ba ngày nay rồi, phần lớn nhân viên đội bảo vệ đều xin nghỉ, những người còn lại hoàn toàn không quản lý được!"
Lúc này Triệu Dương mới phát hiện tính nghiêm trọng của sự việc, Mã Cương bỏ mặc chuyện ở đây rồi sao?
Chuyện nghiêm trọng như vậy mà Vương Như Nguyệt lại không gọi điện thoại cho anh.
Triệu Dương không dám nán lại nữa, anh bảo Tiểu Ngũ và Từ Tam xử lý tiếp chuyện ở đây, anh hỏi rõ bệnh viện nào rồi vội vàng chạy qua đó.
...
Tại khoa thần kinh của bệnh viện Thiên Châu, một bệnh nhân vừa mới được chuyển đến từ phòng cấp cứu, trước khi được đẩy vào phòng mổ thì đã xảy ra tranh cãi ở cửa.
Có cảnh sát can ngăn nhưng người nhà quá kích động nên không ngăn nổi.
Vương Như Nguyệt nói một câu: "Mấy người thả tôi ra trước được không? Tôi sẽ không đi đâu cả".
Tình huống lúc nãy rất khẩn cấp, một đám bảo vệ ở chỗ đó cũng kinh ngạc không ai dám xông lên giúp đỡ.
Đám người đánh người khác bị thương đã bỏ chạy, cô còn chưa thoát thân đã bị người nhà họ bắt lên xe.
Sau khi tới bệnh viện, cô hết nhận lỗi đến xin lỗi, chỉ mỗi tiền viện phí đã ứng ra mấy chục nghìn, nhưng người nhà bệnh nhân vẫn không tha cho cô.
Có người phụ nữ mắng: "Không được, không thể thả cô ta đi, nếu cô ta đi thì ai trả tiền thuốc men?"
"Cô yên tâm đi, tôi sẽ không đi đâu cả".
Vương Như Nguyệt nói khàn cả giọng, nhưng vẫn bị bọn họ túm chặt hai tay, dù có giãy giụa thế nào vẫn không thoát ra được.
Trong lúc hỗn loạn có người đàn ông lợi dụng sàm sỡ cô, còn có người phụ nữ giật tóc cô đau đớn.
Cô cảm thấy mình giống như con thuyền nhỏ trong mưa rền gió dữ, ngoại trừ trôi theo dòng chảy thì cô chỉ có thể mặc cho gió và sóng đánh vào mặt mình!