Sắc mặt Đường Nhu hơi khó coi.
Hạ Minh đi theo phía sau, quát mắng: “Không có việc gì làm à, tụ tập ở đây làm gì?”
Đám người Cửu Xử liếc nhìn nhau, sau đó lần lượt bước ra ngoài.
A Thần đứng ở bên cạnh không nói gì, nhìn về phía Triệu Dương với vẻ tiếc nuối và đồng tình.
Vào lúc này Hạ Minh nói ra những lời như vậy thì đã thể hiện rõ ý của Cửu Xử, họ từ bỏ việc đứng ra đảm bảo cho Triệu Dương.
Đường Nhu không bày tỏ thái độ gì, hiển nhiên cũng ngầm đồng ý quyết định của Hạ Minh.
Triệu Dương không quá bất ngờ, với thân phận và địa vị bây giờ của anh, quả thực không đáng để Cửu Xử trở mặt với cảnh sát.
Thật sự trong lòng anh cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Anh bình tĩnh đứng dậy: “Tiểu Ngũ, cậu về trước đợi tôi”.
Hai mắt Tiểu Ngũ đỏ ửng: “Anh Dương…”
Triệu Dương an ủi cậu ta: “Không sao đâu, thật không thể thành giả, giả không thể thành thật”.
Nói xong, anh bị cảnh sát dẫn đi, cả đoạn đường bị người ta dùng nhiều ánh mắt khác nhau dò xét.
Trong đó ánh mắt của Hạ Minh là đáng ghét nhất, vừa đắc ý vừa kiêu ngạo.
Lúc đi ngang qua hắn, Triệu Dương dừng lại, hỏi nhỏ: “Anh thích Đường Nhu à?”
Hạ Minh cười nhạt: “Liên quan đến anh sao?”
“Anh hãy nhớ rằng, có tôi ở đây, anh nhất định sẽ không theo đuổi được cô ấy đâu!”
“Anh còn tưởng rằng có thể quay về ư?”
Triệu Dương không trả lời mà bước thẳng ra ngoài.
...
Hai chiếc xe thương vụ đậu ở nhà xe dưới tầng hầm, một đoàn cảnh sát bước lên một trong hai chiếc xe đó.
Một mình Triệu Dương bị đưa vào chiếc xe còn lại. Cửa xe vừa mở ra, Triệu Dương hơi kinh ngạc, trong xe còn có một người khác, đó là Bạch Băng.
Ngoại trừ cô ta, ngồi ở ghế lái còn có một khuôn mặt xa lạ, bên ghế phụ lái là một đồng chí cảnh sát.
Sau khi lên xe, Triệu Dương kinh ngạc hỏi: “Tổ trưởng Bạch, sao cô lại ở đây?”
Bạch Băng giải thích: “Không phải là vì anh sao? Đường Nhu bận quá không ra ngoài được nên chỉ có tôi là người chịu khổ thôi”.
Triệu Dương hơi ngạc nhiên: “Trưởng phòng Đường cũng quan tâm đến tên vô danh tiểu tốt như tôi sao?”
Bạch Băng cười và mắng: “Bớt nói nhảm đi, nếu không phải Đường Nhu giúp anh xử lý thì anh còn có thể thoải mái như bây giờ sao?”
Triệu Dương mỉm cười: “Cô ấy sợ buổi tối tôi không lấy được đồ ra à?”
Bạch Băng hoàn toàn không muốn trả lời, may là không cho Đường Nhu đến đây, nếu không hai kẻ oan gia này sẽ không ngừng đấu võ mồm.
Cô ta lại thở dài nói: “Tôi đã xem qua hồ sơ rồi, có rất nhiều sai sót, rõ ràng là có người cố ý tạt nước bẩn lên người anh, nhưng lời khai rất bất lợi cho anh, vì vậy anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt”.
Triệu Dương nhìn về phía ghế phụ lái: “Tôi có thể hút điếu thuốc không?”
Tất cả đồ đạc cá nhân của anh đều đã bị thu giữ, đến cả thời gian trả lời điện thoại cũng không có, không biết có bị Tô Linh mắng chửi không nữa.
Người đàn ông kia do dự một hồi, sau đó đưa bao thuốc và bật lửa cho anh.
Triệu Dương châm một điếu thuốc, lúc này mới nhớ ra quay lại hỏi Bạch Băng: “Thật xin lỗi, không phiền cô chứ?”
Bạch Băng ra hiệu không sao, tiếp tục nói: “Thực ra tôi biết, với năng lực của anh, cho dù Cửu Xử không giúp thì anh cũng sẽ không sao”.
Triệu Dương gạt nhẹ tàn thuốc: “Tổ trưởng Bạch đừng nói vậy, tôi chỉ là một người dân bình thường, sao có bản lĩnh lớn vậy chứ? Bằng không, tôi còn cần làm bảo vệ trong khu biệt thự sao? Cô không biết đấy thôi, lúc nãy nhìn thấy mấy anh cảnh sát này, tôi bị dọa đến chân mềm nhũn cả ra rồi”.
“Anh đừng diễn trò với tôi, tôi sẽ không hỏi chuyện của anh, cũng sẽ không chủ động đi điều tra quá khứ của anh, nhưng anh bị người ta bắt đi từ Cửu Xử nên chuyện này chúng tôi cũng phải chịu trách nhiệm”.
“Vậy thì xem ra vận may của tôi cũng không tệ”.
“Dùng người tiến về phía trước, không dùng người lùi lại phía sau, đó không phải là phong cách của Cửu Xử. Nhiệm vụ mấy ngày tới anh chỉ cần ngoan ngoãn là được”.
...
Ở phía bên kia, cuối cùng Tô Linh cũng kết thúc cuộc tham quan ở tập đoàn Đại Phong.
Có lẽ vì mối quan hệ với Từ Hoa Dương nên tiêu chuẩn tiếp đãi lần này rất cao, phía tập đoàn Đại Phong cũng tỏ ra rất nhiệt tình.
Sau khi hoạt động kết thúc, Từ Hoa Dương chủ động bước tới: “Giám đốc Tô, tập đoàn Đại Phong đã sắp xếp một bữa tiệc tại câu lạc bộ Golf gần đây, ăn xong chúng ta sẽ cùng đánh golf một lát, đã lâu rồi anh không được học hỏi kỹ năng dẫn bóng điêu luyện của em!”
Nghe thấy lời này, Tô Linh mơ hồ nhớ lại kí ức năm xưa.
Hai người họ gặp nhau trên sân golf, lúc đó cô cùng bạn đến chơi, còn Từ Hoa Dương làm việc bán thời gian ở sân golf.
Cũng chính từ ngày đó, Từ Hoa Dương bắt đầu theo đuổi cô một cách điên cuồng.
Tô Linh vẫn còn nhớ, sau khi hai người ở bên nhau, có rất nhiều bạn bè đều nói Từ Hoa Dương không xứng với cô.
Kết quả chỉ mấy năm sau, hai người không ở bên nhau nữa, mà cô lại phải dựa vào mối quan hệ của Từ Hoa Dương, mới có thể bước lên con tàu lớn của tập đoàn tài chính TM, thật đúng là tạo hóa trêu ngươi.
Bỗng nhiên, giọng điệu của Tô Linh nhẹ nhàng hơn: “Hôm nay... Cảm ơn anh!”
Buổi tiếp xúc bàn bạc với đối tác hôm nay rất suôn sẻ, tập đoàn Đại Phong tỏ ra rất hứng thú với lần hợp tác này.
Cô biết rõ, nhất định không thể không kể đến sự giúp đỡ của Từ Hoa Dương.
Từ Hoa Dương vui mừng nhướng mày, vội kéo tay cô: “Linh Linh, em còn cần cảm ơn anh sao? Vì em, anh nguyện làm bất cứ việc gì!”
Tô Linh không ngờ Từ Hoa Dương lại làm hành động này, nhất thời không thể tránh né được.
Từ Hoa Dương nói tiếp: “Linh Linh, em biết không? Mấy năm nay anh ở nước ngoài đã chịu bao nhiêu đau khổ, ngậm bao nhiêu đắng cay không?”
Tô Linh rút tay ra: “Anh đừng như vậy”.
Từ Hoa Dương bất chấp nói: “Em biết không? Tất cả những cố gắng trong mấy năm qua của anh đều là vì em!”
“Vì tôi?”
“Đúng vậy, vì để vượt lên người khác, vì để dì Mai không coi thường anh, vì để giúp em trên con đường sự nghiệp!”
Tô Linh sững sờ, lẽ nào đây chính là lý do có thể giải thích cho việc hắn bỏ đi mà không lời từ biệt?
Từ Hoa Dương nhân cơ hội tiến lên nửa bước, khoảng cách ngày càng gần.
Không biết là vì cảm giác xa lạ hay là vì Triệu Dương, lúc này trong lòng Tô Linh cảm thấy rất khó chịu, đang định đẩy hắn ra thì điện thoại bỗng vang lên.
Cô thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tránh né mấy bước: “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại đã”.
Từ Hoa Dương cũng nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, lùi lại phía sau nửa bước: “Xin lỗi, vừa rồi anh kích động quá, mỗi khi đối mặt với em, anh luôn cảm thấy mình như một thằng ngốc vậy”.
Tô Linh không trả lời, cô chợt nhận ra rằng người đàn ông này chỉ cần dùng vài lời đã có thể đánh trúng vào điểm yếu của cô, giống như năm đó, mỗi ngày hắn đều bày nhiều trò hay để làm cô vui lòng.
Khi ở bên Triệu Dương, cảm giác đó hoàn toàn khác, cô cảm thấy ấm áp và thực tế hơn.
Còn Từ Hoa Dương lúc nào cũng cưng nựng cô như một cô bé, cảm giác yêu đương năm đó lại ùa về.
“Em nghe điện thoại đi, anh qua bên kia đợi em”.
Từ Hoa Dương nói rất lịch sự, nhưng trong lòng vô cùng buồn bã.
Kể từ khi trở về Thiên Châu, hắn luôn cảm thấy giữa hắn và Tô Linh có một tầng chướng ngại, ngăn cản mối quan hệ giữa hai người trở lại như xưa.
Thấy vừa có cơ hội phá vỡ tầng ngăn cản kia, kết quả không ngờ lại bị một cuộc điện thoại phá hỏng.
Trước khi rời đi, hắn nhìn thoáng qua tên người gọi là Triệu Dương!
“Tên đáng chết!”, Từ Hoa Dương lẩm bẩm mắng chửi.