Từ Tam và Tiểu Ngũ bị buộc ngưng làm việc, tất cả lý do đều là những giả dối vô căn cứ.
Giờ không phục cũng vô ích. Tôn mập lên nắm quyền, nên hoàn toàn chẳng cần lý do chính đáng nào cả.
Tên đàn em ra thông báo bắt đầu diễu võ giương oai.
Hắn nhìn Triệu Dương chằm chằm: "Nhìn cái gì, không phục à?"
Từ Tam siết chặt tay: "Ông đây nhìn mày thấy ngứa mắt, muốn đánh nhau không?"
Tên đàn em chỉ toét miệng cười: "Xem mày ngạo mạn thế nào, mày giỏi động vào tao xem, mai cho mày nghỉ việc luôn!"
Từ Tam chửi một câu thô tục, định ra tay nhưng bị Triệu Dương kéo lại.
Tên đàn em điên cuồng vỗ vai Triệu Dương một cái: "Được lắm, xem ra mày còn có mắt nhìn, biết rõ thân phận!"
Triệu Dương cố đè nén cảm giác tức giận trong lòng, nếu là trước đây, bàn tay tên này có mười ngón, anh sẽ bẻ gãy đến tám ngón.
Nhưng bây giờ, anh chỉ hít sâu một hơi rồi trở về trạng thái trấn tĩnh bình thường. Người có lập trường vững như anh, sẽ không để ra tay nóng vội như hồi trước nữa.
Tên đàn em càng đắc ý: "Đội trưởng Tôn nói mấy ngày nữa sẽ cân nhắc cho tao lên chức đội phó, nếu biểu hiện tốt, thì tao sẽ giao cho mày phụ trách việc quản lý kho hàng".
Triệu Dương đưa một bao thuốc lá: “Vậy thì tốt rồi, tôi sẽ quay lại nói với đội trưởng Tôn, ngày hôm qua chỉ là hiểu lầm”.
Tên đàn em chắp tay sau lưng: "Được rồi, làm cho tốt vào, thành khẩn viết bản kiểm điểm cho tao, tao sẽ giúp mày nói tốt trước mặt đội trưởng Tôn!"
Chờ hắn rời đi, Từ Tam hung hăng nhổ bãi nước bọt: "Phì, mẹ kiếp! Anh Dương, vừa nãy anh ngăn em lại làm gì?"
Triệu Dương giải thích: "Không cần phải đấu đá tranh giành gì với loại tiểu nhân đó. Ra tay với loại đó chỉ khiến chúng ta mất giá thôi".
Mọi bực bội trong lòng Từ Tam dần tiêu tan: "Anh Dương, tiếp theo chúng ta làm gì?"
"Chờ Tiểu Ngũ đến Cửu Xử báo cáo, chắc chiều chúng ta sẽ bàn sau!"
Triệu Dương nói rất nhẹ nhàng, nhưng mây đen giăng đầy trong lòng.
Đến Bồ Tát còn có lúc tức giận, nói gì đến anh?
Bây giờ, sự phát triển của Tô Linh đã tiến đến giai đoạn then chốt. Triệu Dương đau đầu mà cũng không có cách nào để hỗ trợ cô trong sự nghiệp, nên mới tạo ra khe hở để Từ Hoa Dương chen chân vào.
Nếu có thể, anh chỉ hận không thể trèo lên thật cao mỗi ngày.
Nến anh phải giẫm đạp hết những thứ ngoại lực tác động cản trở anh tiến bộ xuống dưới chân.
Nếu trưởng phòng Khương và Tôn mập dùng thủ đoạn để kéo anh xuống bùn, vứt bỏ quy củ và xé toạc ranh giới cuối cùng, vậy thì so tài giới hạn một chút cũng không sao.
Nói chuyện lý lẽ với thứ người thủ đoạn không điểm dừng như vậy làm gì chứ?
Triệu Dương đâu có ngây thơ như thế!
...
Buổi trưa, anh với Từ Tam ra ngoài ăn cơm trưa, lúc rảnh, anh còn nhắn mấy tin nhắn cho Tô Linh.
Cũng chỉ là mấy tin hỏi thăm sức khỏe, hôm nay ăn gì, công việc có mệt không.
Bình thường chắc chắn Tô Linh sẽ không trả lời, nhưng hiện tại đã xác nhận mối quan hệ, nên thỉnh thoảng Tô Linh cũng nhắn lại.
Hết lần này đến lần khác, cô than phiền về những rắc rối trong công việc, điều này khiến Triệu Dương vui mừng khôn xiết, vì mối quan hệ giữa hai người không hề giậm chân tại chỗ mà ngày càng tiến triển.
Xế chiều, ba người gặp nhau.
Tiểu Ngũ mở máy tính ra, cánh cửa ngầm còn sót lại cuối cùng cũng phát huy tác dụng, Zalo của Tôn mập bị hack, tất cả tin tức trong ngày qua đều được đồng bộ hóa một cách chi tiết.
Triệu Dương nhìn mấy lần, tên khốn này vẫn háo sắc thật, vẫn giữ mối quan hệ mập mờ với mấy người phụ nữ, mà tất cả bọn họ đều đã có gia đình.
Cũng không biết anh ta có mị lực ở đâu, mà trước khi tan làm đã hẹn xong thời gian và địa điểm với một người phụ nữ.
Từ Tam tức giận không nhịn nổi: "Tên chó Tôn mập khốn kiếp đúng là tên khốn không điểm dừng, anh Dương, hay là chúng ta mai phục đi, đến lúc đó cho hắn lên sóng trực tiếp luôn!"
Triệu Dương không đáp, ra hiệu cho Tiểu Ngũ mở một cuộc trò chuyện khác, người chat là chị dâu họ.
Cũng chẳng bất ngờ gì, suốt buổi chiều Tôn mập đều bận bịu nhắn mấy câu trêu chọc cợt nhả.
Thỉnh thoảng lại gửi mấy ảnh dâm ô thô tục, khi bị trưởng phòng Khương nhìn thấy khiển trách, anh ta bảo do bạn gửi đến, không nhìn kĩ này nọ.
Kết thúc đoạn chat, Tôn mập có gửi vài tấm ảnh, nhìn như con ba ba, nhưng khi chụp chỉ chụp phần đầu, nên mấy tấm hình nhìn hơi dị.
Quả nhiên, trưởng khoa Khương không đáp lại.
Từ Tam đọc đến đây thì ngoắc tay: “Ha ha, anh Dương, em có ý này!"
Triệu Dương thấp thỏm: "Nói xem nào!"
Từ Tam bảo đảm: "Anh Dương, anh nhìn xem, lần này đảm bảo Tôn mập không đỡ nổi!"
...
Trong phòng trực, Tôn mập đang ngân nga một bài hát với tâm trạng vui vẻ.
Dù không biết người phụ nữ Khương Anh kia định giở trò gì, tại sao cuối cùng lại thay đổi, sao không đuổi luôn Triệu Dương đi.
Nhưng bắt nghỉ việc một tuần, bị kiểm điểm trách nhiệm, anh ta thấy thế cũng ổn.
Từ Tam và Ngũ Cường bị anh ta cách chức, mấy ngày nữa Triệu Dương dám quay lại, thì Đế Uyển cũng thay đổi nhiều rồi.
Đến lúc đó, cần người chẳng còn ai bên cạnh, quyền lực trong tay không còn, muốn bắt nạt Triệu Dương chẳng phải quá dễ dàng sao?
Tôn mập mở laptop ra, nhìn chằm chằm vào giá cổ phiếu trên thị trường, rồi xem zalo.
Anh ta rất thích phụ nữ, vì điều kiện bản thân có hạn nên chỉ cần số lượng chứ không cần chất lượng.
Cho nên phụ nữ bên người anh ta rất nhiều, nhưng để nhìn vừa mắt thì hình như không có ai.
Chẳng cần so với nữ thần như Mạnh Kiều, so với Khương Anh - chị dâu họ đây, cũng đã cách nhau một trời một vực.
Nghe nói gia đình anh họ không hòa thuận, chị dâu họ thường lâm vào cảnh vườn không nhà trống, nên biểu hiện của anh ta càng ngày càng ân cần.
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Tôn mập vô cùng kiên nhẫn. Anh ta thầm quan sát Khương Anh rất nhiều lần, có vẻ không giống mấy người phụ nữ cam tâm im lặng.
Nhưng tiếc là chẳng có tiến triển gì.
Đang nghĩ thì điện thoại di động sáng lên.
Tôn mập hoài nghi nhìn, vừa rồi mấy người lân cận ở trên Zalo tăng vọt, chẳng lẽ có ai hồi âm?
Ai ngờ, vừa mở ra, đó là tin nhắn từ chị dâu họ.
Tôn mập nhìn qua đã ngã lăn từ trên ghế xuống.
Đám bảo vệ thấy thế thì vội đỡ: "Anh Tôn, sao thế?"
Tôn mập đỏ mặt: "Mau cút đi, không phải chuyện các cậu, mau cút đi làm việc!"
Đuổi mọi người đi xong, anh ta run run mở lại điện thoại di động, tin nhắn vừa nhận đúng là khiến anh ta cứng đơ cả người lại.
Tin do chị dâu họ gửi, nội dung chỉ có một câu: "Tối nay anh họ cậu trực ca tối, cậu mang đồ đến đi".
Cơ thể béo ú của Tôn mập run rẩy, mang đồ đi?
Đồ gì? Ba ba ư?
Mang đến đi? Câu này có ý gì nhỉ?
Tôn mập nghĩ ngợi một lát, sau đó toét miệng cười, thì ra là ám chỉ sao?
...
Trong kho hàng, Triệu Dương không chắc chắn lắm: "Cậu làm vậy sao được? Trưởng phòng Khương không định gặp Tôn mập, thì cậu lừa hắn có ích lợi gì?"
Từ Tam nhíu mày: "Anh Dương, thế nếu em nhắn cho Tôn Vệ Đông một tin, bảo hắn về sớm trước thì sao?"
Triệu Dương suy nghĩ, chẳng trách vừa rồi còn đi kiểm tra danh sách trực ban của công ty, đúng là gậy ông đập lưng ông.
Dựa vào đạo đức và sự can đảm của Tôn mập, gặp loại chuyện này đúng là không thể chống đỡ nổi.
Chương 227: Gậy ông đập lưng ông