Triệu Dương lắc đầu: “Không sao”.
Cho đến khi gã đầu trọc bước ra khỏi cửa, sự u ám mịt mờ trong lòng anh vẫn còn chưa tiêu tan.
Ánh mắt của gã đầu trọc mang đầy sự uy hiếp, không chỉ là sự uy hiếp với bản thân anh mà còn cả với gia đình anh.
Gia đình luôn là giới hạn không được phép động tới của Triệu Dương, dù cho đối phương có là ai, một khi đã dám động tới điều tối kỵ này thì anh cũng không biết bản thân sẽ làm ra chuyện điên rồ như thế nào nữa.
Đúng lúc này, một chiếc xe thương vụ Mercedes màu đen dừng lại trước cửa.
Đám côn đồ kéo nhau bước lên, khi sắc đỏ của bóng đèn sau đuôi xe dần dần biến mất thì Triệu Dương cũng đã nhìn rõ hàng chữ bên thân xe: “Bất động sản Đông Thần”.
Điều này càng khẳng định chắc chắn thêm cho những phán đoán trong lòng anh, đám người côn đồ này đột nhiên xuất hiện ở khu phố Đông Phong có lẽ đều có liên quan tới việc phá bỏ và di dời nhà.
Tô Linh đứng bên cạnh cau mày: “Người của Đông Thần?”
Triệu Dương nhìn về phía cô: “Sao thế, cô đã nghe nói tới rồi sao?”
“Là một công ty khai thác bất động sản của vùng này, quy mô không nhỏ, nghe nói thủ đoạn cũng không ít, mấy năm gần đây, hơn nửa số công trình lớn nhỏ ở Thiên Châu đều rơi vào tay bọn họ!”
“Công ty khai thác bất động sản của vùng này ư?”
Mấy năm nay Triệu Dương tham gia phục vụ quân đội ở nơi khác, một tập đoàn bất động sản lớn như Hoa Khoa anh nghe danh nhiều thành quen, còn về những doanh nghiệp có tiếng của vùng này thì anh hoàn toàn không hề biết tới.
“Không sai, trên thị trường bất động sản của Thiên Châu, ngay đến cả Hoa Khoa cũng phải xếp sau bọn họ”.
Triệu Dương cười nhạt: “Vậy thì tốt nhất bọn họ đừng có mà nhắm đến tôi!”
Tô Linh khuyên nhủ: “Triệu Dương, tôi khuyên anh đừng nên kích động, nhìn dáng vẻ của bọn họ thì cũng chưa chắc là đến để gây chuyện đâu”.
Triệu Dương thở dài: “Hi vọng là như thế”.
Tô Linh nhìn Triệu Dương rồi hỏi: “Tôi có quen biết một vài người bạn ở bên Đông Thần, có cần tôi giúp anh tìm hiểu một chút không?”
Mặc dù không thích Triệu Dương cứ suốt ngày đánh nhau, nhưng cô không thể không thừa nhận rằng người đàn ông này thật sự có một sức hấp dẫn vô cùng riêng biệt.
Nhất là trong tình cảnh ban nãy, sức hấp dẫn ấy mạnh mẽ tới mức không hề có giới hạn!
“Ừ, vậy thì phải làm phiền cô giúp tôi rồi”.
Triệu Dương hiếm khi nói ra những lời này, không phải vì anh sợ mà là vì chuyện này khó tránh khỏi sẽ có ảnh hưởng tới gia đình anh.
Mẹ anh nhìn có vẻ yếu mềm nhưng thật ra tính tình bà lại cứng cỏi nhất, nếu không thì bà cũng chẳng có cách nào nuôi dạy được hai anh em anh nên người cả.
Triệu Dương không có quyền lên tiếng chuyện phá bỏ và di dời căn nhà, toàn bộ đều do mẹ anh quyết định.
Nếu đối phương có thành ý thương lượng, có thể mẹ anh còn thấy hợp tình hợp lý, nhưng nếu như đối phương cứ khăng khăng ép buộc thì chỉ phản tác dụng mà thôi.
Trải qua một trận náo loạn như thế nên việc buôn bán đã kém hơn rất nhiều so với lúc nãy.
Anh Lý thăm hỏi khách hàng xong thì dẫn theo Lý Đan trở về phòng VIP.
Anh ta nhấc ly rượu lên và nói: “Cô Triệu, lúc nãy may mà có cô giúp đỡ, nếu không thì chỗ buôn bán nhỏ này của cháu thật sự không thể tiếp tục kinh doanh được nữa rồi!”
Kính xong ly rượu, anh ta ra hiệu cho em gái.
Lý Đan nâng ly rượu lên và chào hỏi: “Chị dâu, ban nãy cảm ơn chị và anh Dương, ly rượu này em xin kính anh chị!”
Tô Linh mỉm cười, cô ta nói như vậy có lẽ là đang sợ cô hiểu lầm.
Khó mà nhìn ra, cô ta cũng là một cô gái vô cùng thông minh.
Thấy Triệu Dương vẫn còn ngây ngốc ở bên cạnh, Tô Linh trừng mắt nói: “Anh còn ngây ra đấy làm gì?”
Triệu Dương như lĩnh thánh chỉ, ngoan ngoãn cầm ly rượu lên uống cạn.
Sau khi hai anh em nhà họ Lý rời đi, bữa ăn hôm nay cũng coi như kết thúc.
Trước khi ra về, bà Triệu giữ Tô Linh lại cùng nói chuyện một lúc rồi mới để cho cô đi.
Đợi cô quay lại xe, Triệu Dương chăm chú nhìn vào gương chiếu hậu và hỏi: “Hai người vừa nói gì thế?”
Tô Linh khịt mũi: “Tại sao tôi phải nói cho anh?”
Triệu Dương thấy nhàm chán nên chẳng buồn hỏi nữa, không ngờ tâm trạng Tô Linh lại rất tốt, giữa đường còn ngân nga một giai điệu gì đó.
Một lúc sau, cô khẽ nói: “Hôm nay cảm ơn anh!”
Triệu Dương mơ hồ hỏi lại: “Cảm ơn tôi?”
Tô Linh hơi ưu tư: “Đã rất lâu rồi tôi không được cảm nhận hơi ấm gia đình, gia đình anh dù không đông người nhưng lại rất ấm áp, tôi rất thích cảm giác được mẹ anh nắm lấy bàn tay”.
Triệu Dương vừa xoay vô lăng vừa nói: “Vậy thì hoan nghênh cô tới thường xuyên!”
Tô Linh liếc xéo Triệu Dương một cái.
Gì mà hoan nghênh cô tới thường xuyên, chẳng lẽ lại coi cô là khách hay sao?
EQ của cái tên này chỉ để cho chó ăn mà thôi.
Nhưng vì tâm trạng đang tốt nên cô cũng chẳng buồn so đo chút chuyện cỏn con này với Triệu Dương.
Suy nghĩ một chút, Tô Linh thẳng thắn chia sẻ: “Tôi là một đứa được nuông chiều từ nhỏ, tính khí khó ưa có lẽ chưa thể sửa ngay được, nhiều khi nói năng không tránh khỏi sẽ làm mất lòng người khác, tôi hi vọng anh có thể nhẫn nhịn tôi một chút, có được không?”
Triệu Dương ngốc nghếch gật đầu: “Được!”
Anh không biết vừa nãy mẹ đã nói riêng điều gì với Tô Linh mà khiến cho cô thay đổi nhiều như thế, nếu như là trước đây, anh cũng chẳng dám nghĩ cô có thể nói ra được mấy lời này.
Còn chưa kịp vui mừng thì đã bị Tô Linh dội cho một gáo nước lạnh: “Chuyện của chúng ta, anh đừng vội nói cho cô biết, tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt, chúng ta cứ giữ nguyên trạng thái như hiện giờ, được không?”
Triệu Dương cười gượng, ngoài gật đầu ra thì anh còn có thể nói gì được nữa?
Nghĩ ngợi thì lại thấy ảo não, rõ ràng cô là vợ hợp pháp của anh, hai người đã đi đăng ký kết hôn rồi mà lại không thể quang minh chính đại giới thiệu với gia đình.
Trở về khu biệt thự, Triệu Dương cảm nhận được rất rõ ánh mắt thăm dò từ phòng bảo vệ hướng vào trong xe.
Thế nhưng, bây giờ mối quan hệ của anh và Tô Linh cũng đã lộ, anh chẳng muốn giấu giếm thêm gì nữa.
Ở bên một người phụ nữ xuất sắc như Tô Linh, người khác ngưỡng mộ còn chẳng kịp, có gì mà phải che giấu chứ?
Về việc anh bị người khác đồn thổi là được Tô Linh bao nuôi, Triệu Dương cũng chẳng buồn để ý, chẳng qua cũng chỉ là ghen ăn tức ở, người không ăn được nho thì nói nho chua mà thôi.
Nếu thật sự có cơ hội được người phụ nữ như Tô Linh bao nuôi, sợ là bọn họ còn phải tranh nhau xếp hàng đấy chứ.
Đến khi đỗ xe xong xuôi, Triệu Dương lại bắt đầu cảm thấy lo lắng, một khi trở về nơi này, quan hệ của hai người liệu còn có thể được như vừa nãy hay không?
Đúng như dự đoán, không đợi anh mở cửa xe, Tô Linh đã tự mình mở cửa bước xuống.
Triệu Dương đi theo phía sau, giống như là vệ sĩ đi cùng, tất cả mọi thứ đều trở về như cũ.
Anh đứng ở cửa ra vào nói: “À, tôi muốn ra ngoài một lát”.
Lúc này thì Tô Linh mới nhận ra mình vừa lạnh nhạt với Triệu Dương nên đổi giọng điệu hỏi: “Muộn như vậy rồi mà còn đi ra ngoài sao?”
Triệu Dương cũng không giấu cô: “À, tôi đi gặp Liễu Nhiên một lát, dù sao chuyện này cũng có liên quan đến tôi”.
Buổi chiều, Khổng Nguyệt gửi tin nhắn đến, nói là vụ án đã được làm rõ, cô đã đưa Liễu Nhiên về nhà nhưng trạng thái tinh thần của Liễu Nhiên lại rất tệ.
Lúc đó vì đang ở nhà nên Triệu Dương không tiện trả lời tin nhắn, bây giờ có thời gian nên anh muốn qua đó xem thử.
Tô Linh cố ra vẻ thoải mái nói: “Anh đi đi, nhớ về sớm”.
Triệu Dương sững người một lát, sau đó vui vẻ gật đầu.
Anh cũng đã dần nhận ra Tô Linh bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại ấm áp, cô cứ luôn thận trọng thành thói quen, không thể coi cô giống một chú chim nhỏ thích nép vào lòng người khác như những người phụ nữ ngoài kia, như vậy không thực tế.
Hơn nữa Triệu Dương còn nhận ra rằng anh vẫn chưa hoàn toàn chinh phục được một nữ thần như Tô Linh.
Ít nhất là cô ấy tuyệt đối sẽ không bày ra dáng vẻ này trước mặt Từ Hoa Dương.
Xem ra những lời Tô Linh nói không sai, mặc dù hiện giờ mối quan hệ của hai người đã được xác định nhưng vẫn cần thêm chút thời gian để hai người thích nghi và hòa hợp hơn.
Con đường tình yêu quả nhiên không có lối nào đi tắt.