Chương 245: Sự thay đổi của Thư Tình
Sắc mặt người kia khó coi: "Bác sĩ, hay cô nhìn nhầm rồi? Anh tôi cũng bị thương như thế, đầu bị đánh cho chảy máu, giờ còn hôn mê bất tỉnh! Tôi nghĩ sẽ có tổn thương trong đầu, chuyện này không nghiêm trọng sao?"
Thư Tình nhìn hắn chằm chằm: "Anh là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?"
Gã đàn ông đó không cãi được: "Được, vậy chờ mai chúng tôi làm xét nghiệm xong, lúc đó rồi nói".
Thư Tình gật đầu: "Được, nếu các anh cố tình làm xét nghiệm thì tôi không ngăn, Tiểu Phương, lát nữa đưa người thân của bệnh nhân đi đóng tiền".
Có người nói thêm: "Phòng bệnh cũng phải được sắp xếp, dùng phòng tốt nhất của bệnh viện này!”
Gã đàn ông nhìn Vương Như Nguyệt, hung hăng quát: "Nghe thấy không? Mau đi thanh toán với y tá đi!"
Vương Như Nguyệt tự nhiên dính xui xẻo, đang muốn đi theo thì bị Thư Tình ngăn lại.
Cô ta nói: "Còn nữa, tôi vừa kiểm tra, đúng là trong đầu người bệnh có tổn thương, nhưng phán đoán từ vết thương thì không phải vết thương mới!"
Nghe vậy, tất cả mọi người đều sững sờ, trừ Triệu Dương, sắc mặt ai cũng tái mét.
Gã đàn ông hạ thấp giọng, giọng đầy cảnh cáo: "Bác sĩ Thư, cô đừng có nói linh tinh!"
Một nam bác sĩ hơi lớn tuổi đi lên trước, kéo tay Thư Tình, tỏ ý cô chỉ cần khám bệnh là được, không cần nói mấy chuyện đó ra.
Thủ đoạn như này anh ta gặp trong bệnh viện nhiều rồi, thật giả khó phân biệt, tốt nhất bác sĩ không nên bị cuốn vào trong phiền toái như vậy.
Bọn họ không phải cảnh sát, người bệnh bị thương lúc nào không liên quan gì đến bọn họ.
Bọn họ là bác sĩ, chỉ cần khám bệnh cứu người, còn những thứ khác thì không động vào.
Đạo lý đơn giản vậy Thư Tình cũng biết.
Bệnh viện chỉ kiếm tiền, chỉ cần nhận tiền phẫu thuật và phí khám bệnh, còn chân tướng sự việc ra sao không liên quan, không cần tự chuốc phiền phức vào người.
Nhưng chuyện này liên quan đến Triệu Dương, dù thế nào cô ta cũng không thể đứng ngoài.
Tuy lần trước hai người họ xích mích không vui, nhưng Thư Tình không ác độc đến vậy.
Chuyện gì ra chuyện nấy, lần trước làm loạn ở phòng bệnh, một là vì Thư Tình chia tay Thôi Kiếm nên tâm trạng không vui, hai là bị mẹ xúi giục.
Sau đó, cô ta cũng thấy hối hận. Nếu Triệu Dương không hạnh phúc thì cô ta sẽ nhân cơ hội chiếm lại anh.
Có thể hiện giờ Triệu Dương sống hạnh phúc với Tô Linh, mà người nhà anh cũng rất thích Tô Linh, việc gì cô ta phải chen chân phá hoại hạnh phúc nhà người ta chứ?
Tại sao phải đi làm kẻ thứ ba ai cũng chán ghét?
Mà lúc đầu chia tay, là cô ta có lỗi với Triệu Dương, chứ không phải anh, nên cô ta càng không có lí do đi làm loạn.
Nên hôm nay, cô ta nhất định phải giúp anh một tay.
Thư Tình từ chối ý tốt của bác sĩ nam đó, cương quyết nói: "Tôi là bác sĩ, dĩ nhiên sẽ không nói linh tinh, tôi chịu trách nhiệm cho lời nói của mình!"
Triệu Dương cảm động, anh không ngốc, anh biết Thư Tình muốn giúp anh.
Nếu không, khám bệnh xong thu tiền là xong rồi, việc gì phải gây sự tìm phiền phức như vậy?
Gã đàn ông bên kia đỏ mặt: "Không thể nào, hôm nay anh ấy mới bị thương, bị người khác dùng chai rượu đập vào đầu ngay trong quán bọn họ!"
Thư Tình chớp mắt: "Chai rượu? Nếu tôi nhìn không nhầm, thì vết thương của người bệnh có bụi đất, chắc là do đá gây ra!"
Gã đàn ông kia la rầy: "Cô đừng nói linh tinh!"
Thư Tình nói một cách khách quan: "Tôi không nói linh tinh, vết thương đã vượt quá hai mươi tư giờ không xử lý, nên đã bị nhiễm trùng, tôi đề nghị cho bệnh nhân nhập viện lập tức chữa trị!"
Gã đàn ông nổi giận đùng đùng: "Cô... tôi biết các người cùng phe với bọn họ! Vừa nãy cô còn chào hỏi với người thanh niên kia, vì quen biết nên cô mới nói đỡ cho anh ta!"
Có người phụ họa theo: "Ôi chà, bệnh viện Thiên Châu bắt nạt người khác!"
Còn có người hô ta: "Xem mạng người như cỏ rác, bác sĩ cấu kết nhau bắt nạt dân chúng!"
Nhiều người vây quanh hơn, có người còn chỉ trỏ Thư Tình, có người giơ ngón giữa về phía Triệu Dương.
Người nhà bệnh nhân không biết sự thật đã lập tức đẩy dư luận lên đỉnh điểm.
Thấy tình hình càng ngày càng tệ, bác sĩ nam đó vội vàng kéo Thư Tình sang một bên, "Xin lỗi, bác sĩ Thư chỉ dự đoán, những lời đó không đại diện cho toàn bộ bệnh viện Thiên Châu chúng tôi".
Không để bác sĩ kia nhắc nhở, Thư Tình nói tiếp: "Đúng, lời của tôi không phải là lời của cả bệnh viện, chỉ là phán đoán cá nhân của tôi".
Không để đám người nhà bệnh nhân nói tiếp, cô tiếp tục nói: "Nếu mấy người không tin, tôi có thể liên hệ với công an khi khám nghiệm bệnh nhân, giám định vết thương vài ngày sẽ ra kết quả!"
Gã đàn ông ngẩn người: "Cô... cô!"
Thư Tình cương quyết: "Nếu chẩn đoán sai, tôi đồng ý xin lỗi và chịu mọi trách nhiệm trước pháp luật. Còn nếu tôi chẩn đoán đúng, thì mời mấy người bồi thường tổn thất danh dự cho tôi!"
Dứt lời, không ai dám nói gì thêm.
Dù mấy người họ dù vẫn tranh cãi nhưng khí thế đã giảm hẳn xuống.
Thấy bộ dạng bọn họ như vậy, người nhà bệnh nhân không biết thực hư cũng hiểu chuyện, hóa ra là bọn họ đang vừa ăn cướp, vừa la làng.
Mọi người nhao nhao lên mắng.
"Bây giờ đúng là loại người nào cũng có? Rõ ràng bị thương từ trước mà còn chạy đến lừa gạt người khác!"
"Tố cáo bọn họ đi, tố cáo hành vi của bọn họ!"
"Đúng thế, không thể bỏ qua cho bọn họ!"
"Im miệng, mấy người thì biết cái gì?", mấy gã đàn ông quát lại, sau đó ảo não rời đi.
Trong đó, có một người còn hung hãn trợn mắt nhìn Thư Tình một cái, lúc đi đến gần còn cố ý va vào người cô!
Thư Tình đứng không vững, hét lên một tiếng kinh hãi, rồi ngã vào đúng lồng ngực của Triệu Dương.
Triệu Dương đưa tay ra đỡ: "Cẩn thận! Sao rồi, em có sao không?"
Sắc mặt Thư Tình đỏ ửng, vội đẩy Triệu Dương ra, xoa bả vai: "Không sao".
"Đụng người xong định bỏ đi? Đứng lại cho tôi!"
Triệu Dương quát, đuổi theo định cho bọn họ một bài học.
Vừa nãy anh đã cố giữ thái độ bình tĩnh không truy cứu gì, vậy mà mấy người này còn không biết điều.
Thư Tình vội kéo lại: "Triệu Dương bỏ đi, em không sao".
Triệu Dương đỡ tay cô ta: "Em không sao thật chứ?"
Nói không cảm động là giả, vừa nãy nếu không nhờ Thư Tình nhanh chóng lên tiếng giúp đỡ, thì nếu muốn giải quyết chuyện hôm nay, cũng phải gặp trắc trở đến tám, chín phần.
Hơn nữa, theo lập trường của Thư Tình, mạo muội nói những lời này rất nguy hiểm, nếu không chú ý thì sẽ gây phiền toán, ảnh hưởng đến công việc và tương lai sự nghiệp sau này.
"Không sao, chân bị nhói một cái thôi, không sao đâu".
Thư Tình hơi lo lắng, từ lúc chia tay Triệu Dương đến nay, lâu lắm cô ta chưa nhận được sự yêu thương như vậy.
Dù trước kia Thôi Kiếm cũng rất ân cần với cô ta, nhưng luôn tính toán, có mục đích, khác hẳn với sự quan tâm chân thành xuất phát từ trái tim như Triệu Dương.
Trong lòng Thư Tình đau khổ, đúng là lúc đầu cô ta có phúc không biết hưởng, nếu không do nghe mẹ xúi giục, khéo giờ hai người họ đã thành gia đình rồi?
Nhưng chuyện này cũng không đổ lỗi được, trách mẹ cũng chẳng ra sao, còn tại cô ta lúc đầu không giữ vững lập trường của mình.
Nếu cô ta có lòng tin vào mối quan hệ này, không bị những thứ vật chất bên ngoài quấy nhiễu, thì cũng không đến nỗi lúc gặp lại Triệu Dương, hai người họ lúng túng như người xa lạ như vậy.
Vương Như Nguyệt giờ cũng mới định thần lại được từ biến cố vừa nãy, cô biết may mà có cô bác sĩ trước mặt đây nói ra sự thật.
Nếu không khi cô nộp tiền đặt cọc, hoặc bệnh nhân bị đưa vào phẫu thuật, thì chuyện này khó mà nói rõ ràng được.
Đến lúc đó phải bồi thường bao nhiêu, chỉ biết mặc cho người ta gây khó dễ!
Là trách nhiệm của cô, nên cô chịu bồi thường.
Nếu không phải trách nhiệm của mình thì ai đồng ý vung tiền ra chứ?
Có thể thấy, cô gái đó là bạn của Triệu Dương, quan hệ khá thân thiết, nếu không đã chẳng giúp đỡ như vậy.
Lần đầu gặp mặt cô bác sĩ này, trong lòng Vương Như Nguyệt đã thấy vô cùng thiện cảm.