Tô Linh cười khẩy: “Triệu Dương, anh đừng có giở trò này với tôi! Tối nay thì thôi vậy, muộn quá rồi, tránh trường hợp anh lại nói tôi khó tính, nhưng sáng mai đừng để tôi nhìn thấy mặt anh!”
Nói xong cô quay lưng bỏ đi.
Triệu Dương thở phào nhẹ nhõm, tuy giọng điệu của cô vẫn kiên quyết như cũ, nhưng có thể nghe ra cô đang tìm một cái cớ, sáng sớm hôm sau, tám mươi đến chín mươi phần trăm là cô sẽ không nhắc đến chuyện này nữa.
Cuối cùng anh cũng đã vượt qua “bài kiểm tra”, thu dọn mọi thứ xong xuôi, anh nằm trên giường lại bắt đầu trằn trọc suy nghĩ.
Trước kia anh chưa bao giờ để ý cái tên Ngụy Đông Minh, hắn chỉ là người giàu có quyền thế, không có chút quan hệ nào với Tô Linh, là do một mình dì Mai bày mưu tính kế, với tính cách ương ngạnh của Tô Linh thì hai người bọn họ ở bên nhau được mới là chuyện kỳ lạ.
Nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện một tên Từ Hoa Dương, khiến Triệu Dương bỗng dưng đau đầu suy nghĩ.
Tối nay Tô Linh khóc rất thảm thương, có lẽ là rất căm ghét chuyện năm đó hắn phụ bạc cô, nhưng đó chẳng phải là một tình yêu sâu đậm sao?
Hơn nữa nghe những lời nói và hành động của hắn, có lẽ hắn là một người đàn ông ưu tú và tự phụ, một người đàn ông như vậy, chịu thua thiệt trước một người phụ nữ, nhất định sẽ không chịu từ bỏ.
Lần đầu tiên Triệu Dương cảm thấy căng thẳng khi đối diện một đối thủ nặng ký như vậy.
Ngày hôm sau, Triệu Dương chuẩn bị bữa sáng.
Tô Linh thu dọn đồ xong thì chậm rãi đi xuống tầng, đúng như dự đoán, cô không hề nhắc lại chuyện tối qua.
Chỉ ngồi trên bàn ăn nhưng không ai nói chuyện với ai cả, khiến bầu không khí hơi khó xử.
Sau khi trải qua hiểu lầm của ngày hôm qua, cả hai bên đều đã hiểu ra một điều, đó chính là tầm quan trọng của bản thân trong trái tim của đối phương.
Nhưng hiểu ra là một chuyện, có thể chấp nhận nó hay không lại là một chuyện khác.
Triệu Dương đang nghĩ cách phá bỏ tình huống bế tắc này, bỗng có tiếng gõ cửa ở bên ngoài.
Dựa trên kinh nghiệm và bài học trước đây, khi có ai đó gõ cửa, anh sẽ coi như là không nghe thấy gì.
Tô Linh nhướn mày và nói: “Không nghe thấy sao? Mở cửa đi chứ!”
Triệu Dương sửng sốt một lát, không biết Tô Linh có ý gì, chẳng lẽ cô chấp nhận thân phận của anh trong cái gia đình này rồi ư?
Không nghĩ nhiều được đến như thế, nghe nhịp điệu của tiếng gõ cửa kia thì anh cũng đoán ra người đến là ai.
Đúng như dự đoán, sau khi mở cửa ra, anh bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp của dì Mai, vừa thấy anh liền bày ra bộ dạng ghét bỏ.
Triệu Dương coi như không nhìn thấy, lễ phép chào hỏi: “Dì Mai”.
Dì Mai không thèm đáp lại, lách qua người anh rồi đi thẳng vào trong, coi anh như không khí.
Triệu Dương đã quen hành động lạnh lùng này của bà ta, còn chưa kịp đóng cửa thì có một bóng người nhanh chóng đi theo.
Anh nhướn mày, lúc này mới phát hiện ra còn có một người đàn ông đi theo dì Mai.
Khi ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy người đàn ông mặc bộ vest màu trắng với chiếc khăn màu hồng nhạt trên ngực, đeo một cặp kính gọng bạc, tóc được chải gọn hất sang một bên, da mặt trắng như ngọc.
Ngay cả Triệu Dương cũng phải công nhận rằng anh chàng này rất đẹp trai và có khí chất, đặc biệt là các cử chỉ hành động của hắn, tạo cảm giác như quý tộc Anh Luân.
Anh có thể chắc chắn một điều rằng người kia đã sống ở nước ngoài trong một thời gian dài.
Nghĩ đến đây, Triệu Dương cũng đoán được thân phận của hắn, Từ Hoa Dương – tình địch đã khiến anh mất ngủ đêm qua!
Tô Linh bị rung động bởi hắn cũng là điều không có gì đáng phải ngạc nhiên, hắn có tiền có năng lực, nếu anh là phụ nữ phải lựa chọn giữa mình và Từ Hoa Dương thì e rằng anh cũng sẽ lựa chọn vế phía sau.
Trong khi Triệu Dương đang đánh giá đối phương, thì người đó cũng đang quan sát anh.
Hắn lịch sự nói: “Xin lỗi, tôi không hỏi thăm trước mà đã tự ý đến đây, tôi có thể đi vào không?”
Giọng nói quyến rũ cùng với chất giọng độc đáo, lại thêm nụ cười vô cùng thu hút của hắn đã tạo ra một đòn sát thương.
Anh còn chưa kịp lên tiếng, thì dì Mai đã nói trước: “Cậu ta không phải chủ nhà, có tư cách gì mà ngăn cản cháu vào?”
Triệu Dương hơi sững sờ một lát, nhưng không có khả năng phản bác, anh cũng không ngờ rằng lần đầu tiên đối mặt với Từ Hoa Dương lại trong tình huống này.
Nhưng vốn dĩ anh là một nhân vật tầm thường, cũng không hi vọng được sở hữu cái quyền lực lớn đó, đương nhiên cũng không lộ ra quá nhiều cảm xúc kỳ lạ.
Hơn nữa, Tô Linh hiểu rõ anh, cạnh tranh với Từ Hoa Dương về vấn đề này thực sự không có ý nghĩa gì.
Dì Mai hơi sững sờ kinh ngạc khi nhìn thấy Triệu Dương vẫn bình thản như thường.
Khẽ hừ một tiếng, bà ta tiếp tục phá đám: “Chắc không quen phải không? Đây là Hoa Dương, là bạn tốt của Tiểu Linh khi nó còn đi du học, bây giờ cậu ấy là người phụ trách tập đoàn tài chính TM ở khu vực Hoa Hạ, nắm trong tay quỹ đầu tư Thiên Thần với giá trị hàng tỷ, cậu ấy là ngôi sao sáng trong giới tài chính của Thiên Châu chúng ta, lần này trở về Hoa Hạ là muốn giúp đỡ Tiểu Linh!”
Triệu Dương khẽ cau mày, đúng là hắn rất xuất sắc, có thể ngang hàng với ông chủ tư bản, cũng là khách của vô số kẻ săn tiền tài chính, nếu không có cơ hội tham gia vào cuộc sống của Tô Linh, thì có lẽ anh không đủ tư cách để trở thành đối thủ của Từ Hoa Dương.
Dì Mai liếc mắt nhìn Triệu Dương, thậm chí bà ta không muốn gọi tên của anh, chỉ tùy tiện giới thiệu qua loa: “Cậu ta họ Triệu”.
Từ Hoa Dương rất phong độ và lịch thiệp chào hỏi: “Xin chào anh Triệu”.
Dì Mai chán ghét nhìn chằm chằm Triệu Dương, lại nói xen vào: “Bây giờ đã sắp tám giờ rồi, sao cậu còn chưa đi, không cần đi làm hả?”
Nói đến đây, bà ta cố ý nâng cao giọng điệu: “Đúng rồi, Hoa Dương, dì quên không giới thiệu với cháu, cậu ta là bảo vệ của khu biệt thự Đế Uyển”.
Từ Hoa Dương kinh ngạc, hắn hiểu rõ tính cách của Tô Linh, đương nhiên biết cô là một người phụ nữ cực kỳ kiêu ngạo, một người đàn ông bình thường sao có thể lọt vào mắt cô được chứ?
Cuộc đối đầu qua điện thoại đầu tiên vào đêm qua khiến hắn cảm thấy không ổn lắm, hắn biết bên cạnh Tô Linh có một người đàn ông với vai trò là chồng chưa cưới, nhưng hắn không ngờ rằng mối quan hệ của bọn họ đã đến mức sống chung.
Bởi vì áp lực nên hắn mới nhờ mối quan hệ của dì Mai, để có thể lật ngược tình thế.
Vốn tưởng rằng đối phương sẽ là một anh chàng rất khó đối phó, nhưng không ngờ hóa ra chỉ là một bảo vệ nhỏ nhoi theo như lời của dì Mai nói?
Lần này hắn trở về Hoa Hạ là muốn cạnh tranh với Ngụy Đông Minh.
Nhưng hắn không thể hiểu nổi, tại sao người thừa kế nhà họ Ngụy nhưng lại thua một nhân vật bé nhỏ không có chút thế lực như Triệu Dương?
Hắn có nghe nhầm không, hay là dì Mai đã nói sai?
Thấy Từ Hoa Dương nghi ngờ, dì Mai nói thêm: “Không phải, hình như cậu ta thăng chức rồi, là phó đội trưởng của bộ phận an ninh đúng không nhỉ?”
Từ Hoa Dương ngạo mạn đưa tay ra, giọng nói không cay nghiệt như dì Mai: “Xin chào, đội phó Triệu”.
Dì Mai bực bội xen vào: “Được rồi, còn không đi mau?”
Triệu Dương chưa kịp mở miệng, đã có người từ trong phòng ăn nói vọng ra: “Không được đi”.
Cơn giận đang nổi lên của Triệu Dương dần nguôi ngoai, không phải là anh dễ tính, lý do khiến anh không nổi giận đó là bởi vì bà ta là bề trên của Tô Linh.
Nhưng hôm nay những lời khiêu khích lặp đi lặp lại của dì Mai khiến anh cảm thấy hơi bực bội.
Nói những lời đó trước mặt Tô Linh thì đã đành, nhưng trước mặt một người ngoài như Từ Hoa Dương mà bà ta còn nói lung tung như vậy, rốt cuộc là có ý gì?
Cho dù Triệu Dương anh không có thế lực gì nhưng anh cũng là chồng hợp pháp của Tô Linh, cũng đã cứu cô trong lúc nước sôi lửa bỏng không biết bao nhiêu lần.
Ngược lại cái tên Từ Hoa Dương chó má này, cho dù hắn có ưu tú như thế nào thì có quan hệ gì với nhà họ Tô?
Khi Tô Linh cần giúp đỡ thì hắn đang ở đâu?