Khóe mắt Tiểu Ngũ hơi ửng đỏ: “Anh Dương, em không nghĩ xa đến vậy, tương lai em vẫn muốn đi theo anh!”
Triệu Dương cười nói: “Tương lai đi theo tôi làm gì? Dựa vào năng lực của cậu chắc chắn cậu sẽ có cơ hội phát triển!”
Tiểu Ngũ cố chấp nói: “Em mặc kệ, dù sao em cũng không thích giao tiếp với người ngoài, em chỉ đi theo một mình anh Dương thôi”.
Triệu Dương không khuyên nhủ nữa, với năng lực của Tiểu Ngũ, nếu cả đời làm bảo vệ thì đúng là uổng phí.
Nhưng anh biết chuyện này không thể vội vàng, để sau lại nói vậy.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã về đến khu biệt thự.
Từ Tam vội đến đón: “Anh Dương, thế nào rồi, Tiểu Ngũ không sao chứ?”
“Không sao”, Triệu Dương suy nghĩ rồi kể lại tóm tắt sự việc.
Từ Tam không phải người ngoài, hơn nữa khoảng thời gian này bọn họ có tình cảm anh em, có vài chuyện không cần thiết phải giấu cậu ta.
Từ Tam thở phào nhẹ nhõm: “Nếu thế thì tốt quá, có điều em vẫn hơi lo lắng, nếu chuyện đơn giản như vậy thì sao bọn họ không tự làm? Còn cần đến chúng ta làm gì chứ?”
Triệu Dương cũng lo lắng chuyện này, nhưng Bạch Băng không chịu nói và anh cũng không tiện hỏi nhiều, tóm lại là Tiểu Ngũ cũng vì chuyện của anh nên mới bị đám người kia để ý đến.
Bất kể rắc rối thế nào, anh cũng không thể mặc kệ, nhất định phải bảo đảm rằng Tiểu Ngũ được an toàn.
Bọn họ đang nói chuyện thì hai tiếng chuông điện thoại ngắn ngủi vang lên.
Từ Tam và Tiểu Ngũ đồng thời lấy điện thoại ra nhìn, sau đó sắc mặt kỳ lạ ngẩng đầu lên.
Thấy hai người nhìn mình chằm chằm, Triệu Dương nghi ngờ hỏi: “Nhìn tôi làm gì vậy?”
Cả hai cùng đưa điện thoại cho Triệu Dương xem, chỉ thấy hai tin nhắn đều cùng một nội dung, một câu duy nhất: “Anh nhớ em!”
Triệu Dương bối rối hỏi: “Thì sao?”
Cả hai đồng thanh đáp: “Là của anh gửi đó”.
Triệu Dương ngẩn người: “Tôi gửi? Sao có thể chứ!”
Tiểu Ngũ là người đầu tiên tỉnh táo lại, vội vàng nói: “Anh Dương, mau đưa điện thoại của anh cho em xem!”
Triệu Dương không hiểu gì, vội đưa điện thoại qua.
Tiểu Ngũ giải thích: “Anh Dương, điện thoại anh có virus!”
“Lúc nào vậy?”
“Vừa xong!”
Triệu Dương nghĩ lại, tức giận vỗ đùi, ban nãy Đường Nhu gửi mấy tin nhắn uy hiếp, nói muốn hẹn gặp riêng anh.
Trong lúc nhàm chán anh nhắn lại hai chữ “Cút đi”, không ngờ lại mắc bẫy của đối phương!
Tiểu Ngũ bất đắc dĩ giải thích: “Anh Dương, tin nhắn ban nãy gửi theo nhóm, em mới chặn được một nửa”.
Não Triệu Dương như muốn nổ tung, đầu óc tê liệt!
Đường Nhu khốn kiếp, chỉ hiểu lầm một trận thôi mà, giẫm lên chân ông đây một cái là được rồi, sao còn dám dùng thủ đoạn này chứ?
Chẳng mấy chốc, Triệu Dương nghe thấy hai ba tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tin nhắn gần nhất là của chị dâu: “Ồ, Tiểu Triệu, gửi tin nhắn cho cô Tô mà gửi nhầm cho chị dâu hả? Ăn nói ngọt ngào quá nhỉ, trước giờ chị dâu không hề biết cậu có tài ăn nói thế đấy, sến sẩm quá!”
Triệu Dương toát mồ hôi, má ơi, lần này toang thật rồi, sau này đến bệnh viện giải thích với chị dâu kiểu gì đây?
Không lâu sau, Tô Linh cũng gửi tin nhắn đến: “Triệu Dương, ban ngày ban mặt anh phát điên gì vậy?”
Triệu Dương vội vàng giải thích, tin nhắn đang soạn dở, lại có tin nhắn mới gửi đến.
Vương Như Nguyệt nói: “Ồ, nhớ chị à? Chị cũng nhớ em, dạo này hơi nhiều việc, lúc nào rảnh đi ăn cơm nhé? Chuyện lần trước, chị còn chưa cảm ơn em tử tế!”
Mạnh Kiều nói: “Sao đột nhiên lại trêu chọc tôi vậy? Không giống phong cách của anh, có phải cãi nhau với nữ thần họ Tô nhà anh không? Tối nay đến chơi đi, lâu lắm không gặp anh, anh đừng quên chuyện lần trước anh nói với tôi đấy”.
Khổng Nguyệt cũng khó hiểu: “Anh, ban ngày ban mặt anh bị gì vậy, anh bảo muốn giới thiệu chị dâu để em gặp mặt, đừng quên đấy!”
Triệu Dương nào dám trả lời cô, anh càng không biết cô nhóc này ở đầu bên kia đang bất an, lòng rối như tơ vò.
Khiến anh đau đầu nhất chính là tin nhắn cuối cùng.
Thư Tình trả lời, nội dung tin nhắn không liên quan nhưng lại khiến Triệu Dương đứng ngồi không yên.
“Em và anh ta chia tay rồi!”
Triệu Dương gượng cười, cô ấy chia tay người đàn ông đó thì tại sao phải nói với mình?
Ngụ ý là cô ấy vẫn nhớ nhung mình à?
Hoặc gợi ý rằng mình còn cơ hội?
Đoạn thời gian thất tình, nếu nhận được tin nhắn này, anh nhất định sẽ rất vui mừng, nhưng lúc này tâm trạng anh lại vô cùng phức tạp.
Bởi vì dù bất kể cô ta có ý gì, Triệu Dương cũng biết rõ hai người đã không thể quay lại nữa rồi.
Nhất là hình bóng Tô Linh càng ngày càng in sâu trong tâm trí anh, anh và Thư Tình sao có thể quay lại như trước đây được chứ? Có vài người bỏ lỡ rồi sẽ không còn cơ hội nữa, anh không hề hận Thư Tình, nếu không có cô ta thì anh sẽ không gặp được Tô Linh.
Suy nghĩ một lúc, Triệu Dương gửi tin nhắn giải thích và xin lỗi cho từng người một, lý do đại khái là vì bị bạn giở trò trên di động.
Bên Tô Linh thì khỏi cần giải thích, anh cũng mong có thể thông qua tin nhắn này, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Trước đây anh không dám gửi, nhưng hôm nay có người đã làm thay, nếu anh giải thích thì lại mất vui.
Mặc dù EQ Triệu Dương không cao, nhưng cũng biết câu im lặng là vàng.
Anh cũng không giải thích với Mạnh Kiều, anh luôn cảm thấy mối quan hệ giữa hai người hơi vi diệu nên không cần phải giải thích.
Về phần Thư Tình anh cũng không nói gì, một là không biết nói thế nào, hai là anh lo cứ dây dưa như vậy sẽ không dứt.
Sau khi giải thích mọi chuyện rõ ràng, đã mất hơn nửa tiếng.
Từ Tam và Tiểu Ngũ ngồi bên cạnh, nhìn Triệu Dương bận bịu chữa cháy không nhịn được liền bật cười.
Thấy Triệu Dương bận rộn xong rồi, Từ Tam cười ghẹo: “Anh Dương, bận rộn quá nha!”
Triệu Dương khó chịu: “Biến đi!”
Đường Nhu chết tiệt này, dám gây rắc rối cho anh.
Triệu Dương thấy hai người họ định rời đi nên hét lên: “Chờ chút!”
Tiểu Ngũ ngoái đầu lại hỏi: “Sao vậy anh Dương?”
“Tiểu Ngũ, cậu nghĩ cách giúp tôi, tốt nhất có thể dạy dỗ được cô ta!”
Triệu Dương hơi khó chịu, nếu không dạy dỗ Đường Nhu một chút thì anh sẽ không nuốt trôi được cục tức này.
Tiểu Ngũ khá thành thực, không có ý kiến gì: “Anh Dương, anh muốn làm thế nào?”
Từ Tam vội cướp lời: “Hì, làm thế nào à? Cứ giao cho em!”
Triệu Dương biết Từ Tam có lắm trò quái quỷ, định hỏi thêm vài câu nhưng chưa kịp mở miệng thì Tiểu Ngũ đã bị cậu ta kéo đi.
Từ Tam nói vọng lại: “Anh Dương, anh mặc kệ đi, chuyện này cứ giao cho hai bọn em, bảo đảm sẽ dạy cho cô ta một bài học nhớ đời!”
Triệu Dương vội nhắc nhở: “À, Tam Nhi, cậu chú ý một chút, người ta là phụ nữ, có chừng mực thôi!”
Từ Tam cười nói: “Yên tâm, em cho cô ta nếm mùi gậy ông đập lưng ông!”
Triệu Dương vẫn hơi lo lắng, định nói thêm mấy câu, nhưng Tô Linh lại gửi tin nhắn đến!