Nghe vậy, Như Nguyệt cũng tiết chế lại, rồi lạnh lùng hừ một tiếng: “Ông ta lại gây phiền phức gì cho em à?”
Triệu Dương lắc đầu, lần trước ông Vương từ chỗ anh rời đi, sau đó thì chẳng còn động tĩnh gì nữa.
Nhưng anh không quan tâm. Theo mắt nhìn người của anh, ông Vương không phải là người dễ đối phó như vậy, chỉ là không biết ông ấy đang toan tính điều gì.
Nhưng muốn anh bỏ Tô Linh rồi chung sống với Vương Như Nguyệt, thì đó là điều không thể.
Không phải vì thấy Vương Như Nguyệt kém hơn Tô Linh, mà đây là vì vấn đề tình cảm, đề cao chuyện người sau người trước. Bây giờ dù xuất hiện một người phụ nữ ưu tú gấp Tô Linh nghìn lần, thì anh cũng sẽ không quan tâm.
Vương Như Nguyệt thấy Triệu Dương lắc đầu thì thở phào nhẹ nhõm: “Lần sau ông ta tới làm phiền em, em hãy gọi cho chị. Chị thích ai thì chị sống cùng người đó, ông ta có tư cách gì can thiệp?”
Triệu Dương đánh trống lảng, cuộc nói chuyện cũng dần về trạng thái bình thường.
Hai người họ vừa trò chuyện vừa uống rượu.
Xem ra, khoảng thời gian này cũng chẳng tốt đẹp gì với Vương Như Nguyệt. Rượu vào, lòng càng nặng trĩu, uống có vài ly đã ngà ngà say.
Triệu Dương nghĩ cũng đúng, trải qua việc bị chồng cũ phản bội, rồi áp lực công việc, dù bất kể ai cũng khó lòng mà vượt qua được nỗi buồn này.
Vương Như Nguyệt hành động ngả ngớn, cố tình ra vẻ lỗ mãng, chẳng phải là vì cố ý che giấu vết thương lòng, dựng thêm lớp ngụy trang cho mình sao?
Nghĩ thông suốt điểm này, Triệu Dương thầm thương xót trong lòng.
Người phụ nữ nào chẳng muốn là nữ thần trong mắt người đàn ông? Nhưng những người không may mắn như Vương Như Nguyệt, trải qua tuổi thơ bất hạnh, lại gặp phải tên chồng khốn kiếp như vậy, mới bị cuộc sống đè nén thành ra như thế!
Bên Triệu Dương cứ bình lặng, còn bên Từ Tam thì vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng cậu ta còn nói chuyện cười đùa với cô gái bên cạnh, rồi rót rượu, rồi còn hát rống lên.
Dù hát không hay lắm, nhưng vẫn giúp bầu không khí trong phòng nhộn nhịp hơn.
Cô gái vỗ tay: “Anh Tam, anh hát hay lắm!”
Từ Tam lắc đầu: “Anh hát đã là gì, phải nghe anh Dương hát mới hay!”
Cô gái nháy mắt, tối nay cô ta đã nghe Từ Tam nhắc đến cái tên này không phải một lần.
Cô ta đã sớm ấn tượng với người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa đó, nhưng đối phương thì chẳng nhớ cô ta.
Cô gái than thở: “Nhưng anh ấy không chịu hát, làm sao anh biết là hát hay?”
Từ Tam đầy kính nể: “Anh nói mà nghe, anh Dương không phải người bình thường, không có chuyện gì làm khó được anh ấy, sau đây em sẽ biết”.
Vừa nói, hai người họ cụng ly.
Tâm trạng Từ Tam rất tốt. Trước kia cậu ta đã đến chỗ này rồi, mấy cô gái trong quán bar đi tiếp khách thế này cũng gặp không ít, nhưng kiểu cô gái như thế này thì đúng là lần đầu gặp.
Cậu ta cảm thấy, cô gái tên Tiểu Ngọc này, không giống với những cô gái góp vui lấy lệ.
Tiểu Ngọc nói chuyện mấy câu, sau đó nhìn Triệu Dương: “Đúng rồi, anh Dương, anh và tổng giám đốc Vương có quan hệ gì?”
Đây là lần thứ ba cô ta hỏi Triệu Dương câu này. Lần trước ở cửa quán Karaoke, cô ta gặp Triệu Dương một lần, lúc đó trừ Từ Tam, thì còn có một ông cụ bị tật ở chân.
Chính vì một tổ hợp ba người kì quái như vậy, nên cô ta nhớ Triệu Dương rất rõ.
Lúc đó mấy chị em còn nhạo báng, nói là anh đến xin làm trai bao, bám váy Vương Như Nguyệt.
Ai ngờ hôm nay lại gặp lại.
Từ Tam không thấy gì khác thường, giải thích: “Anh bảo là chẳng có gì thì em có tin không?”
Tiểu Ngọc lắc đầu.
Từ Tam cười ha ha: “Em đừng xem hai bọn họ như vậy, thật ra anh Dương của anh rất đứng đắn”.
“Thật không?”, Tiểu Ngọc có vẻ không tin.
Tổng giám đốc Vương dù hơi lớn tuổi, nhưng bất kể là vóc dáng hay tướng mạo thì rất hoàn hảo.
Ở khách sạn Huy Hòang có một hoàng hậu được khách ở đây bình chọn, được gọi là “người đẹp nhất Huy Hoàng”, nhưng Tiểu Ngọc thấy, cô ta còn chẳng bằng một nửa Vương Như Nguyệt.
Một người phụ nữ hoài bão như Vương Như Nguyêt, thì có người đàn ông nào chống đỡ nổi.
Từ Tam hạ giọng: “Nói dối em làm gì? Anh bảo, vợ anh Dương đẹp lắm!”
Tiểu Ngọc đột nhiên hứng thú: “Đẹp như nào, có đẹp hơn tổng giám đốc Vương không?”
Từ Tam không biết nói sao: “Không so sánh được, mỗi người đẹp một vẻ”.
Tiểu Ngọc càng tò mò: “Vậy nếu là anh, anh chọn ai?”
Từ Tam cười ha ha: “Anh chọn em!”
Tiểu Ngọc bật cười, bỏ qua đề tài này.
Bên Từ Tam trò chuyện rất rôm rả, rất nóng bỏng, còn bên kia Tiểu Ngũ thì tiển triển rất chậm chạp. Cô gái bên cạnh chủ động bắt chuyện mấy lần, nhưng cậu ta cũng chẳng đáp lại.
Tiểu Ngũ uống một ngụm rượu, đứng dậy nói: “Anh… anh Dương, mọi người cứ ngồi đi, em ra ngoài một chút”.
Triệu Dương dặn dò: “Cẩn thận nhé!”
Chờ khi Tiểu Ngũ rời đi, anh mới nhớ ra việc quan trọng: “Đúng rồi, chị Như Nguyệt, vừa nãy chị nói….”
Vương Như Nguyệt cắt ngang: “Vội cái gì thế? Chị gọi ít đồ, chúng ta vừa ăn vừa nói”.
Vừa nói, cô vừa cử người đi gọi quản lý.
Triệu Dương nhìn thực đơn, tất cả đều là đồ ăn vặt thịt nướng các loại. Dù toàn đồ phổ thông nhưng giá lại đắt hơn bên ngoài đến mấy lần.
Anh ngăn lại: “Chị Như Nguyệt, thôi bỏ đi, ở đây không có gì ăn”.
Vương Như Nguyệt liếc mắt hiểu ngay suy nghĩ của anh: “Em định tiết kiệm tiền cho chị chứ gì?”
Triệu Dương gãi đầu, đúng là anh nghĩ vậy. Vương Như Nguyệt một thân một mình, có tật xấu tiêu xài phung phí, dù sao cũng phải tiết kiệm để sau này còn làm ăn.
Vương Như Nguyệt giả bộ thần bí: “Không cần tiết kiệm tiền cho chị, ở chỗ này, chị chẳng cần dùng đến một đồng nào để tiêu xài”.
“Hả? Không cần tiêu tiền?”
Triệu Dương trợn tròn mắt. Phản ứng đầu tiên của anh là, mối quan hệ của Vương Như Nguyệt và ông chủ ở đây không hề tệ.
Rốt cuộc là quan hệ thế nào, mà để Vương Như Nguyệt mời khách ăn cơm ở đây mà cũng chẳng tốn đồng nào?
Đáp án nhảy vọt ra mà chẳng cần nghĩ ngợi gì, quan hệ nam nữ!
Nhưng Triệu Dương cũng nghĩ, cô gái ưu tú như Vương Như Nguyệt, anh không tiếp nhận, chẳng nhẽ lại không cho người đàn ông khác tiếp nhận?
Dù nghĩ vậy, trong lòng anh vẫn thấy buồn phiền khó nói.
Vương Như Nguyệt nhận ra sự khác thường: “Sao thế?”
Triệu Dương nghĩ một đằng nói một nẻo: “Không sao!”
“Không sao?”
Một người thông minh như Vương Như Nguyệt, nhìn biểu hiện của Triệu Dương là biết ngay anh đang hiểu nhầm.
Nhưng nhìn bộ dạng phiền não của anh khiến cô tìm được sự vui vẻ hiếm hoi, nên hết lần này đến lần khác không muốn giải thích rõ ràng.
Vương Như Nguyệt dí dỏm trêu Triệu Dương: “Sao, chị đi theo người đàn ông khác nên em ghen à?”
“Không hề!”
“Không hề? Thế em trưng cái bộ mặt ỉu xìu này cho ai nhìn?”
Triệu Dương thấy không tránh né được, nên đành thừa nhận: “Em lo cho chị”.
Vương Như Nguyệt càng nghe càng khó hiểu: “Lo lắng cho chị?”
“Em thấy… ông chủ ở đây, quan hệ với người khác chắc là không bình thường, mà trước đây chị từng trải qua đau khổ, em lo…”
Triệu Dương không nói hết câu, anh chưa từng gặp ông chủ Huy Hoàng, nên không tiện nghĩ xấu về người khác như vậy.
Anh sửa lại: “Nhưng chị yên tâm, nếu người đó dám bắt nạt chị, chắc chắn em sẽ không tha cho người đó!”
Vương Như Nguyệt nghe đến đây thì vô cùng cảm động.
Cô tưởng Triệu Dương không vui vì thấy cô đi theo người đàn ông khác, ai ngờ lại là vì điều này.
Cô không để ý đến những người khác trong phòng VIP mà nhẹ nhàng hôn lên má anh.