Triệu Dương trêu chọc: “Muốn biết tôi có phải đàn ông hay không à? Cô thử một chút là biết ngay!”
Đường Nhu thấp giọng mắng chửi một câu, sau đó quay người rời đi, đang lúc xoay người, cô ta giơ chân lên đá một cước.
Cú đá này vừa nhanh vừa độc, gần như không cho người ta thời gian phản ứng!
Triệu Dương suýt chút nữa không phản ứng kịp, vội vàng giơ tay lên cản.
Anh vừa lấy đà tiến lên, vừa phòng thủ tạm thời. Một tiếng rầm vang lên, Triệu Dương lùi về sau ba bước, đập thẳng lưng vào tường.
Mặt anh tràn đầy vẻ kinh ngạc, sơ suất chỉ là một phần, một phần nữa là lực chân của Đường Nhu thực sự vượt quá dự liệu của anh, ít nhất là đã tiến bộ hơn trước rất nhiều.
Triệu Dương vuốt ngực: “Bà cô thối tha, cô đánh lén!”
Đường Nhu chế nhạo: “Cái này gọi là chiến tranh không ngại dối lừa!”
Không cho Triệu Dương thời gian để thở, cô ta lại đá một cước đến bên tai.
Lần này Triệu Dương coi như đã hiểu được cái gì gọi là đắc tội với kẻ xấu xa còn hơn là đắc tội với phụ nữ!
Anh vừa dùng cánh tay chắn đỡ, vừa chuyển thế phòng thủ thành thế tấn công.
Đường Nhu cười khẩy, giả vờ tránh đòn, chân liền chân đá thẳng lên.
Sắc mặt Triệu Dương tối sầm lại, cả người tê liệt!
Cú đá này định khiến anh đoạn tử tuyệt tôn!
Trong lúc đè nhầm chân, anh theo bản năng vươn tay ra bắt lấy cổ chân Đường Nhu.
Kết quả là hôm nay Đường Nhu mặc một chiếc quần da bó sát, tay sờ vào rất trơn, cộng thêm cổ chân cô ta mảnh mai nên Triệu Dương khó khăn lắm mới ngăn lại được.
Mặc dù đã giảm đi bảy phần sức lực, nhưng nếm mùi bị đá vào chính giữa điểm yếu cũng không dễ chịu gì.
Triệu Dương kẹp chặt hai chân trong tư thế kỳ quái, hít một hơi thật sâu sau đó mắng chửi: “Đồ đàn bà thối tha, con mẹ nó, cô ra tay độc ác quá vậy?”
Từ trước đến nay Đường Nhu chưa từng bị ai mắng chửi trước mặt như thế, nhưng nhìn thấy bộ dạng khó chịu của Triệu Dương, cơn tức giận cũng tiêu biến đi một nửa: “Đáng đời, là anh tự chuốc lấy!”
Tiểu Ngũ thấy sắc mặt của Triệu Dương rất khó coi, liền vội vàng lên đỡ: “Anh Dương, anh không sao chứ?”
Triệu Dương lắc đầu.
Đường Nhu đắc ý nói: “Được rồi, tên họ Triệu kia, chúng ta hòa rồi, hoan nghênh anh đến Cửu Xử, nếu như sau này anh ngoan ngoãn thì chị đây sẽ bảo kê cho anh!”
Cô ta vỗ tay đầu tiên, sau đó lập tức thay đổi sắc mặt: “Tôi cho anh ba phút nghỉ ngơi, sau đó lập tức đến phòng hội nghị mở cuộc họp!”
Bạch Băng ra hiệu cho Đường Nhu đi trước, lúc đi ngang qua Triệu Dương, cô ta nhẹ nhàng nói: “Được đấy, có chút bản lĩnh, có thể xử lý cô em gái cấp dưới của tôi!”
Triệu Dương chống tay vào tường, vẻ mặt đau khổ cười nói: “Tổ trưởng Bạch, cô đang giật đổ bìm leo lấy à?”
Bạch Băng như cười như không, ánh mắt liếc qua nơi nào đó: “Màn kịch hay đấy!”
Sau khi Bạch Băng rời đi, Tiểu Ngũ mới hoàn hồn lại: “Anh Dương, tổ trưởng Bạch có ý gì?”
Triệu Dương lắc đầu: “Không có gì, đi thôi”.
Ngoài miệng nói thì nhẹ nhàng, nhưng trong lòng anh đã kiêng sợ Bạch Băng thêm vài phần.
Vừa nãy quả thực là anh cố ý chọc giận Đường Nhu sau đó trong lúc ra tay diễn thêm một chút.
Một mặt là tỏ ra yếu thế, để tránh Đường Nhu tìm anh gây phiền phức khắp nơi.
Mặt khác cũng vì ý đồ riêng, anh hi vọng cuộc sống của mình sau khi xuất ngũ có thể bình yên hơn.
Tổ chức như Cửu Xử mặc dù không được chính thức công nhận, nhưng lực lượng lại không nhỏ, vì thế hợp tác với họ rất phiền phức.
Nếu như không cần thiết thì anh thực sự không muốn dính líu gì đến đám người này, nhưng chuyện của Tiểu Ngũ lại khiến anh không thể thoát ra được, chỉ có thể thông qua cách này khiến Bạch Băng giảm bớt sự chú ý đến anh, sau đó thoát thân một cách suôn sẻ.
Đương nhiên cú đá kia nằm ngoài dự liệu của anh.
Chỉ là không ngờ, người trong cuộc đều không phát giác ra điều gì, vậy mà Bạch Băng lại nhìn ra mánh khóe.
Anh thở dài, những người bước ra từ Thiên Kinh đều không hề tầm thường, xem ra sau này phải lưu ý hơn mới được!
...
Bên ngoài căn phòng nhỏ là thang máy, bên ngoài thang máy có hai người, một người đưa thẻ thân phận tạm thời tới, một người cầm điện thoại.
Triệu Dương vừa đưa điện thoại ra, thì Tôn mập gọi tới.
“Thật xin lỗi, tôi nghe điện thoại một chút”.
Triệu Dương giải thích một câu, sau đó bước sang một bên.
Tôn mập vừa mở miệng liền chất vấn: “Đội phó Triệu, trong thời gian làm việc cậu không ở khu biệt thự mà lại chạy đi đâu rồi? Cậu còn muốn làm công việc này nữa không hả?”
Triệu Dương sớm đã nghĩ ra lý do đối phó.
Tôn mập nửa tin nửa ngờ, trước khi cúp máy, còn khách sáo nói vài câu.
Tiểu Ngũ đứng một bên hỏi: “Anh Dương, có phải Tôn mập lại gây phiền phức cho anh không?”
Triệu Dương gật đầu, trong thời gian này, Tôn mập ngày nào cũng làm phiền anh, cũng may có chuyên gia máy tính Tiểu Ngũ bên cạnh giúp đỡ.
Vì vậy coi như ứng phó được một cách thỏa đáng, cũng không bị Tôn mập bắt được nhiều điểm yếu.
Tuy nhiên cuộc điện thoại lúc nãy khiến anh cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng anh lại không nói ra được điều gì cụ thể.
Bên kia có người thúc giục nên Triệu Dương cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, anh giao nộp điện thoại, sau đó bước vào thang máy.
Trong thang máy kín mít, anh luôn cảm thấy đang đi xuống, nhưng không biết xuống bao nhiêu tầng thang máy mới dừng lại.
Triệu Dương đoán chừng lúc này đang ở dưới lòng đất.
Cửa thang máy mở ra, bên ngoài quả nhiên rất khác biệt, nơi này tối thiểu là rộng bằng hai cái sân bóng rổ.
“Mời đi bên này!”
Có người đi trước dẫn đường, đưa hai người vào một gian phòng hội nghị.
...
Lúc này, trong phòng làm việc của phòng an ninh Đế Uyển.
Ngoại trừ Tôn mập, những người khác đều mặc quần áo bình thường, trên bàn có rất nhiều thiết bị nghe lén.
Tôn mập cười cúp điện thoại: “Thế nào rồi, tìm được vị trí của hắn chưa?”
Người kia thờ ơ nói: “Chuyện không nên nghe ngóng thì nghe ngóng ít thôi!”
Tôn mập không dám phản bác, vội vàng gật đầu.
“Hai người các cậu ở lại đây canh chừng, đề phòng hắn về sớm, những người còn lại theo tôi đi bắt người!”
Một đoàn người chia thành hai nhóm, nhanh chóng bố trí nhiệm vụ.
Một mình Tôn mập chuồn ra khỏi phòng an ninh, tình cờ nhìn thấy Mạnh Kiều đang chuẩn bị ra ngoài.
Anh ta vẫy tay: “Cô Mạnh, cô định ra ngoài à?”
Mạnh Kiều thờ ơ đáp lại.
Tôn mập không chịu bỏ cuộc: “À, cô Mạnh, vài ngày nữa có một buổi hòa nhạc, tôi còn thừa một vé, cô có muốn đi xem không?”
Mạnh Kiều mất kiên nhẫn tháo kính râm xuống: “Đội trưởng Tôn, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, lẽ nào anh còn muốn tôi nói thẳng với anh sao?”
Tôn mập không biết xấu hổ nói: “Cô Mạnh, đừng nói chuyện tuyệt tình như vậy! Thực ra con người tôi còn có rất nhiều ưu điểm, nếu như cô có thể tiếp xúc với tôi nhiều hơn, cô nhất định sẽ phát hiện ra”.
“Đội trưởng Tôn, phiền anh tránh ra có được không?”
Mạnh Kiều cố nén cơn buồn nôn xuống, nếu không phải vì đối phương là lãnh đạo của Triệu Dương thì cô đâu cần phải ăn nói tử tế như vậy.
Tôn mập thay đổi sắc mặt: “Cô Mạnh, cô có thể thích Triệu Dương, vậy tại sao không thể thích tôi chứ?”
Mạnh Kiều trêu chọc hỏi: “Anh? Anh cảm thấy bản thân tốt hơn anh ấy chỗ nào?”
Tôn mập cười nhạo: “Đúng vậy, tôi không bằng cậu ta, đợi qua hôm nay, để tôi xem tên họ Triệu đó còn kiêu ngạo thế nào!”
Mạnh Kiệu vội vàng hỏi: “Anh có ý gì?”
Tôn mập biết mình lỡ miệng, vội vàng đổi giọng: “Không có gì, vậy tôi không quấy rầy cô Mạnh nữa. Chỉ là tấm lòng của tôi dành cho cô sẽ không bao giờ thay đổi!”
Mạnh Kiều lái xe rời khỏi khu biệt thự, sau đó càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô ta vội vàng bấm số của Triệu Dương, nhưng gọi ba bốn lần đều không liên lạc được!